Hôm đó là lần đầu tiên tôi lấy hết can đảm để đến nhà Miyagi với một cảm giác cực kỳ bức xúc mà không nhận tờ 5000 yên từ cô ấy. Tôi đặt bộ đồ mà tôi nhận được thay cho 5000 yên vào cái tủ chỗ tôi để con heo đất.
Thực sự thì tôi muốn trả bộ đồ này lại cho cô ấy, nhưng mà đây là cái giá của mệnh lệnh cô ấy đưa ra, với cũng không thể nào xài bộ đồ này như cách tiêu đồng 5000 yên được.
Nhưng chỉ có hôm đó là đặc biệt thôi.
Hôm nay, vài ngày sau hôm đó, tôi nhận được 5000 yên từ Miyagi như thường lệ.
Nhưng có một vài điều đã thay đổi.
Miyagi mang trà lúa mạch ra cho tôi thay vì rượu táo.
Và cô ấy có vẻ muốn trò chuyện hơn một chút.
Tôi hiểu lý do tại sao cô ấy cho tôi uống trà lúa mạch, nhưng không hiểu tại sao cô ấy lại muốn trò chuyện. Song, hiển nhiên, điều đó làm tôi cảm thấy tốt hơn là sự tĩnh mịch ngay sau đó.
“Cái cuốn đó đọc đúng chán.”
Miyagi cứ lải nhải cái gì đó nãy giờ, rồi giờ lại nói thêm gì đó, nên tôi nhìn lên trên cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà tôi đang đọc.
“Thế à? Tớ nghĩ nó khá thú vị ấy chứ.”
“Cuốn đó không có HE (happy end).”
“Nè, không có được spoil. Tớ mới bắt đầu đọc cuốn này thôi đó.”
“Có sao đâu.”
“Có sao đó.”
Những lời cô ấy phát ra tuy không nhiều, nhưng nhìn Miyagi bây giờ, tôi lại cảm thấy như cô ấy như một con mèo hoang trước giờ không bao giờ nhớ tới tôi giờ lại để tôi vuốt ve đầu nó.
Từ hồi bắt đầu kì nghỉ hè à, vậy nên giờ cũng gần nửa năm rồi.
Nghĩ đến việc tôi mất đến từng đó thời gian để thuần hoá cô mèo hoang này, đúng là có một chút cảm động sâu sắc.
Nhưng mà spoiler là tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Tôi đóng cuốn tiểu thuyết tôi vừa đang đọc vào rồi ném nó lên giường. Rồi tôi lấy cuốn manga Miyagi đang đọc rồi nằm xuống, lật từng trang, mong là sẽ không nghe lời phàn nàn nào từ bên kia.
Tuy là không có nguyên một volume, nhưng tôi đã đọc đi đọc lại cuốn này mấy lần trước đó rồi nên cũng không sao. Đọc tới được một phần ba cuốn truyện thì Miyagi, đang ngồi tựa lưng vào giường, lại đứng lên.
“Sendai-san, chơi game này với tôi đi.”
“Game á?”
“Ừm. Đây.”
Cô ấy kéo thứ đó ra từ bên dưới cái TV rồi quay lại. Trên tay cô ấy là một cái hộp bị biến dạng, trên đó có vẽ hình một chiếc ô tô.
“Tại chơi một mình chán lắm.”
Miyagi nói. Có vẻ thứ cô ấy đang cầm trên tay là game đua xe.
Hồi trước tôi có hỏi xem Miyagi có chơi game không. Cô ấy bảo là cô ấy không chơi mấy thể loại otome game, nhưng cũng không bảo tôi là cô ấy chơi những thể loại game nào.
Có lẽ câu trả lời đang nằm ngay trên tay cô ấy, cơ mà Miyagi lại không trông giống kiểu người hay chơi mấy game đua xe lắm.
Đúng là ngoài dự tính ha.
Tôi không biết thể loại game mà Miyagi muốn tôi chơi là cái gì, nhưng kiểu gì thì kiểu, chắc chắn game đua xe không phải là loại game hạp với hình tượng của Miyagi. Cơ mà cũng có thể là cô ấy thích nhân vật trong đó chứ không phải là thích đua, do game này cũng có minh hoạ một số nhân vật hot nữa.
“Cái kiểu game mà mọi người trong đó đua xe với nhau à?”
Tôi không rõ lắm vì tôi không hay chơi game.
“Ừm. Kiểu game mà cậu phải phá đám địch thủ rồi chạy nhanh về đích ấy.”
“Tớ không biết nhiều về mấy cái này lắm, nhưng không phải trên mạng có đầy à?”
“... Nếu cậu không muốn chơi thì thôi.”
Miyagi bỗng nhiên trở nên cộc cằn với tôi rồi định cất đi hộp game cô ấy vừa lấy ra, làm tôi bối rối.
“Không phải là không muốn chơi, nhưng mà tớ không biết chơi.”
“Thì để bây giờ tôi chỉ.”
Miyagi mở máy chơi game lên rồi bắt đầu bài giảng.
Nhưng mà mấy cái điều khiển này coi bộ khó hơn tôi nghĩ, tôi không thể nhớ hết được.
“À đúng rồi. Tớ đang bắt đầu đi học trường dự bị, nên là sẽ có vài ngày tớ không tới đây được.”
“Trường dự bị?”
“Tớ chuẩn bị thi đầu vào mà. Chịu thôi.”
Tôi tin là nếu tôi có thể vào được trường đại học mà gia đình tôi mong đợi, tôi sẽ lại có được cuộc sống mà trước kia tôi có khi còn bé.
Xin vào trường đại học danh giá là cách duy nhất để tôi có thể về lại với gia đình tôi.
Song, tôi cũng cảm thấy rằng mấy thứ như gia đình, tôi chả còn quan tâm gì nữa rồi. Tôi không tài nào mà vô được cái trường đại học mà gia đình muốn tôi vô, mà nếu có được thì tôi cũng khước từ.
Nhưng tôi vẫn viết tên mình lên tờ đơn xin nhập học vào trường dự bị cho trường đó.
Tới tận giờ phút chót này mới vô đây, tôi nghĩ là kết quả cũng thế thôi.
Tôi tựa lưng vào giường rồi nhìn lên trần nhà.
Màu của giấy dán tường khác với màu trong căn phòng tôi, nhưng mắt tôi lại thấy quen đến kì lạ.
“Tới đây trễ hơn một chút cũng được, tôi không để tâm đâu.”
Miyagi nói với giọng mà không thể biết được cô ấy đang nghĩ gì.
“Tớ tan học ở đó khá là trễ, nên là chắc không tới được đâu. Tan học xong về tới nhà luôn chắc cũng tới gần nửa đêm á.”
“Vậy, nếu hôm đó cậu đi học dự bị thì tới đây ngay hôm sau đó là được.”
“Được rồi.”
Sau khi tôi nói thế thì Miyagi giải thích cho tôi xong luôn cách chơi rồi bắt đầu. Nhưng mà cái xe của tôi lại không có di chuyển như tôi muốn.
Thân xe cứ lắc sang bên phải trước khi nó rẽ phải.
Bên trái cũng y chang.
Tôi cứ nghĩ là tôi đang lái thẳng, nhưng nó cứ lắc lư, sau đó thì Miyagi vượt mặt tôi.
Bực mình ghê.
Chắc chắn đây là lỗi của cái xe, không phải của tôi.
Với cả, Miyagi đúng là xấu tính.
Cô ấy ném những thứ như là vỏ chuối hay bom vào phía xe tôi. Nhờ thế mà chỉ có mỗi Miyagi thắng còn tôi thì mãi hít khói.
“Nhường tớ xíu đi Miyagi.”
“Hông muốn.”
“Tớ đang tập chơi mà.”
“Tôi biết.”
“Aaaa, nghỉ! Không chơi nữa! Tớ hông thắng được lần nào. Chán chết.”
Tôi ném cái bộ điều khiển đi giữa chừng rồi uống ly trà lúa mạch kia. Trong khi đó, xe của Miyagi vẫn tiếp tục chạy rồi cán đích về nhất.
“Cậu gà quá đó Sendai-san.”
Cái thứ vô lương tâm tên Miyagi kia đặt bộ điều khiển xuống rồi duỗi chân hắn.
Cũng không hẳn là nhiều chuyện, nhưng hôm nay cô ấy nói rất nhiều. Tôi không biết là cô ấy hay nói chuyện với Utsunomiya về cái gì, nhưng mà chắc là cũng kiểu chuyện phiếm thế này, thêm một tí cảm xúc.
Chắc mai trời tuyết quá.
Nghĩ thầm điều thô lỗ như thế trong đầu, tôi nhìn sang Miyagi, cái người nhiều chuyện hơn bao giờ hết.
Cho dù đã lên năm ba, cô nàng này vẫn không thay đổi.
Không trang điểm, váy có hơi ngắn hơn quy định một chút, nhưng còn lại thì không có gì đáng bận tâm.
Gọi là kín đáo là hợp lý.
Ở mức đó là đủ để né tránh ánh nhìn chú ý của mấy giáo viên. Nhưng tôi nghĩ là váy cô ấy ngắn thêm một chút cũng không ảnh hưởng gì.
Tôi nghĩ tầm này là đủ.
Tôi tự tiện kéo váy của cô ấy lên thì thấy có vết bầm tím ở trên chân cô ấy.
“Tự dưng làm trò gì đó?”
Miyagi lườm tôi, kéo váy cô ấy xuống.
“Chân cậu bầm hết lên kìa.”
“Tôi bị ở trường.”
“Có đau không?”
Tôi vừa hỏi vừa chọc chọc vô cái chân đang duỗi ra dưới bàn của cô ấy. Nhưng cổ lại nhanh tay phủi tay tôi đi.
“Không có đau. Nhưng mà nhỡ có đau thì chọc vô đó làm gì?”
“Không biết nữa.”
“Nếu cậu rảnh hơi tới mức đó thì chơi tiếp đi.”
Miyagi đưa tôi bộ điều khiển với vẻ mặt bất mãn.
Bản thân cái game cũng vui đó, nhưng tôi không muốn thua nữa đâu. Đúng hơn là, không thắng nổi chỉ một trận thì không thể gọi là vui được.
Trong khi cố kéo đầu óc Miyagi ra khỏi đám mây game đua xe kia, tôi chợt nhớ ra.
“À, cậu có biết là dấu hôn sẽ mờ đi nhanh hơn nếu cậu đắp một lát chanh lên đó không?”
“Tôi không biết, người kinh nghiệm dạy dặn như cậu trải nghiệm rồi nói thế à?”
Miyagi hỏi tôi một câu hàm ý dựa trên mấy lời đồn như là “tôi là một đứa đổ đốn nhưng bề ngoài tỏ ra thánh thiện”, nên tôi phủ nhận.
“Không phải tớ má. Umina bảo tớ là nếu đắp một lát chanh lên dấu hôn thì sẽ làm nó biến mất.”
“Ý cậu là tôi nên đắp chanh lên vết bầm này á?”
“Ừa đúng rồi. Mấy vết bầm kiểu này là do xuất huyết nội, mà có vẻ dấu hôn cũng tương tự như thế, nên tớ nghĩ làm vậy chắc là có hiệu quả đó.
“Tôi không nghĩ thế. Mà, dấu hôn của Ibaraki-san có biến mất nhanh đi đắp chanh không thế?”
“Tớ nghĩ là có, mà cho dù có không đắp lên thì chắc nó cũng biến mất thôi. Tớ nghe nói là chườm ấm hay chườm lạnh cũng tốt đó, cậu thử đi.”
“Tôi bị bầm cũng 2 ngày rồi, không cần thiết.”
Miyagi nói với vẻ mệt mỏi, đặt bộ điều khiển xuống rồi uống cốc rượu táo. Cô ấy tắt máy chơi game đi, như thể là đã mất hứng chơi từ lúc nào rồi.
Sau khi được giải thoát khỏi màn thua liên tục khi phải chơi cái game đó, tôi đọc tiếp cuốn manga mà tôi để mở nãy giờ. Nhưng mà chưa đọc được trang nào thì Miyagi ấn ấn lên vai tôi.
“Ừm phải rồi. Làm một chút thí nghiệm đi.”
“Thí nghiệm á?”
“Ừm thí nghiệm. Sendai-san, cởi blazer của cậu ra đi.”
Cái giọng tưng tưng này của Miyagi làm tôi có linh cảm không mấy tốt lành rồi đó.
“Mệnh lệnh đó hả?”
“Mệnh lệnh đó. Giờ thì cởi ra đi.”
Tôi không hề chống cự mà cởi blazer của tôi ra.
Tôi đã làm điều này rất nhiều lần trong căn phòng này rồi.
Nhưng mà, đây là lần đầu tiên tôi cởi nó ra qua mệnh lệnh của Miyagi.
“Tớ muốn nghe cậu muốn thí nghiệm cái gì trước.”
Tôi có thể dự đoán cái thứ ở phía sau mệnh lệnh cởi blazer ra này. Nếu đúng như thế thì đấy không phải là thứ gì đó đúng đắn với mối quan hệ của bọn tôi. Nên là tôi muốn bảo đảm rằng thí nghiệm này an toàn.
“Tôi sẽ nói sau khi cậu cởi blazer ra.”
Tớ biết cậu sẽ nói thế mà.
Tôi thở dài.
Bình thường thì, nếu mà người ta có ý định thành thật nói cho tôi biết người ấy muốn làm gì chắc chắn sẽ không ra lệnh cho tôi cởi blazer ra. Họ sẽ không nói huỵch toẹt ra vì họ có cái gì đó muốn giấu. Tuy nhiên, cái mệnh lệnh này lại không đi trái lại với luật được đặt ra, nên tôi im lặng mà cởi blazer ra rồi đặt nó lên giường. Tiếp đó là mệnh lệnh tiếp theo.
“Xắn tay áo lên.”
Cởi cúc áo ra.
Tôi đã nghĩ là cô ấy sẽ chọn chỗ đó làm chỗ thí nghiệm, nhưng có vẻ không phải vậy.
“Sao lại thế?”
Tôi có thể đoán được Miyagi định làm gì, nhưng tôi vẫn phải hỏi.
“Dấu hôn sẽ biến mất nếu đắp chanh lên đúng chứ? Tôi sẽ thí nghiệm cái đó lên tay Sendai-san, xem nó có đúng không.”
Thỉnh thoảng, à không, nhiều lúc, Miyagi toàn nói những điều mà đầu tôi không thể xử lý nổi,
Nhận dấu hôn, rồi xoá nó đi.
Tôi đoán được là cô ấy muốn làm thế.
Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại muốn thế.
“Sẽ rắc rối cho tớ nếu thí nghiệm thất bại đó.”
“Nếu mà dấu hôn không biến mất thì tay áo sơ mi cậu vẫn che nó đi đó thôi. Không vấn đề gì.”
“Có đó, vấn đề lớn đó.”
Để lại dấu vết trên cơ thể.
Giữa tôi và Miyagi không có tồn tại mối quan hệ mà hai bên có thể làm như thế với nhau.
Tôi đã từng liếm cô ấy và bị liếm, đã từng cắn và từng bị cắn, nhưng những lần như thế không có để lại dấu vết lâu dài.
Nhưng lần này thì khác.
Kể cả khi tôi có thể che nó đi với tay áo và đồng phục thì nó vẫn sẽ ám ảnh tôi một thời gian nếu như thí nghiệm thất bại. Tôi không có hoan nghênh điều đó tí nào.
“Cũng có phải là tôi muốn thí nghiệm lên chỗ này của cậu đâu.”
Miyagi không nghĩ ngợi gì mà chạm vào cổ tôi.
Tay cô ấy trườn xuống tới xương đòn của tôi. Tôi hất tay cô ấy đi, vì tôi có cởi hai cúc áo ra, nên cô ấy sẽ còn đi xuống sâu hơn nữa nếu tiếp tục như thế.
“Đánh dấu ở đó đi, tớ cho cậu ăn đòn đó.”
“Cho tôi ăn đòn cơ đó, hình tượng học sinh chong xáng của Sendai-san đâu mất tiêu rồi.”
“Miyagi ở trường với ở nhà cũng khác nhau thôi, nên chả sao cả. Tớ ở đây sao cũng được.”
“Hình ảnh của tôi như nào thì sao mà chả được, nhưng mà xắn tay áo cậu lên.”
Miyagi nhấn mạnh, như thể nói với tôi rằng mệnh lệnh của cô ấy là tuyệt đối, rồi nắm lấy tay phải của tôi.
Tôi cũng có thể lấy một vài lý do để khước từ cô ấy.
Như là có thể bị nhìn thấy khi thay đồ thể dục trong phòng thay.
Lý do đó là đủ, đủ để bật lại Miyagi. Nhưng tôi lại chọn làm theo những gì Miyagi nói.
Tôi cởi cúc tay áo sơ mi ra rồi xắn tay áo lên, chìa ra.
“Rồi. Như vầy là được chứ gì?”
Tôi không nghĩ là mối quan hệ này sẽ kết thúc dù cho tôi có nói rằng đó là phạm luật, nhưng Miyagi đúng là thất thường.
Ngay lúc tôi bắt đầu nghĩ là cô ấy đang giữ khoảng cách với tôi thì hôm nay cô ấy lại gần tôi đến khó tin.
Với kiểu thay đổi tính khí thất thường như thế, giờ dù cô ấy có nói rằng sẽ không cho tôi 5000 yên nữa thì tôi cũng không lấy làm lạ.
Sendai Hazuki là người mà ai cũng quý, người mà giáo viên nào cũng mến.
Tôi cần một nơi mà tôi không cần phải diễn cái vai đó, và tôi cần một người như Miyagi, người mà tôi không cần phải để tâm rằng tôi là ai trước mặt họ.
“Chắc là mình sẽ đặt nó ở đây.”
Miyagi lẩm bẩm rồi ấn vào mặt trong cánh tay tôi, ngay giữa khoảng cách từ cổ tay đến khuỷu tay.
“Cứ làm gì cậu muốn.”
“Không cần nhắc tôi cũng làm.”
Tớ biết.
Tôi trả lời cô ấy trong thâm tâm, và chỗ mềm mại trên tay tôi cảm thấy như bị chạm vào bởi ai đó.
Sau khi ngưng một hồi, môi cô ấy bắt đầu chạm vào đó.
Nhưng tôi không có cảm giác ngứa ran ngay lập tức như lúc bị tiêm.
Lưỡi cô ấy chạm vào, và dần dần, cô ấy mút mạnh.
Không có cảm giác gì đặc biệt cho lắm.
Bị liếm với bị cắn cũng chỉ là cảm giác bị chạm vào bởi người khác thôi.
Nên là cũng không có gì to tát.
Chỉ là môi với lưỡi của cô ấy chạm vào làn da của tôi thôi, không đau gì cả.
Chỉ là mặc dù lưỡi với môi cô ấy nhiệt độ không thực sự quá cao, nhưng tôi lại cảm thấy cực kì nóng bức.
“Như vậy là được rồi đó.”
Tôi đẩy đầu cô ấy ra.
Tôi bắt đầu cảm nhận lại phần bị mút trên tay tôi, còn Miyagi thì nhìn lên.
“Đúng như tôi muốn, chắc là thành công ha.”
Tôi nhìn xuống cô ấy, và thấy một vết đỏ nhỏ nhỏ được đánh dấu lên cánh tay tôi.”
Không khác gì cái dấu mà tôi hay làm lên tay hồi còn bé, không khác gì cái dấu trên cổ Umina. Điểm khác biệt duy nhất là Miyagi là tác giả của thứ này.
Tôi bất thức thở dài thành tiếng.
Không như hồi còn nhỏ, bây giờ tôi biết rõ mấy cái dấu hôn người khác làm trông như thế nào.
Cái này cũng giống như mấy cái trong mấy bộ manga mà Miyagi hay đọc vậy.
Tôi cố chùi cánh tay của tôi để phủi đi cái vết dơ này.
Tôi không muốn bị Miyagi đánh dấu chủ quyền lên người tôi.
Tôi chắc rằng cô ấy không có ý định đó, và có thể là tôi chỉ nghĩ ngợi nhiều quá thôi, nhưng mà để người khác đặt dấu vết lên người làm mình nghĩ về người khác mỗi lần thấy nó thì quả là không hay.
Tôi phải xoá nó đi càng nhanh càng tốt.
Tôi hỏi Miyagi trong lúc đang làm ấm chỗ đó với lòng bàn tay tôi.
“Thế, cậu có chanh đúng không?”
“Cậu nhìn thấy bên trong tủ lạnh nhà này rồi đúng chứ?”
Cái hôm tôi làm karaage trong nhà này, tôi có nhìn vô trong tủ lạnh, và nó trống trơn.
Nên là tôi đã biết.
Tôi đã biết rằng cô ấy không có miếng chanh nào cả.
Tôi đã nghĩ như thế.
Tôi nhéo cái chỗ bị Miyagi đánh dấu.
“Có sau đâu. Đồng phục của cậu cũng chả che đi chỗ đó còn gì. Tôi cũng nghe là nó sẽ biến mất nếu cậu chườm nóng hay chườm lạnh đó, sao cậu không thử đi?”
Miyagi nhìn tôi như thể cổ chẳng có tí trách nhiệm gì về vụ này ấy.
Tôi cảm thấy ấm ức.
Cực kì ấm ức.
Tôi kéo tay áo xuống và cài cúc vô.
“Thế đưa tay của cậu cho tớ luôn đi Miyagi. Cởi blazer của cậu ra rồi kéo tay áo lên.”
“Cậu đang ra lệnh cho tôi đó à?”
“Tớ không có ra lệnh. Làm ơn.”
Tôi không có quyền ra lệnh, vì tôi là người được trả 5000 yên,
Nên tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói làm ơn.
“Thái độ nhờ vả của cậu như vậy đó hả?”
“Đúng đó.”
“Nếu cậu hỏi xin một cách chân thành thì tôi có thể đưa tay mình cho cậu.”
Tại sao tôi lại phải là người hạ mình xuống?
Miyagi là kiểu người để lại dấu hôn lên người khác lấy lý do là cô ấy muốn làm thí nghiệm, kể cả khi cô ấy không có ý định làm thế.
Tôi thấy tôi không cần phải trở nên khiêm tốn đến thế.
Tôi nghĩ thế, nhưng tôi vẫn “hỏi xin một cách chân thành” như cô ấy yêu cầu.
“... Làm ơn đưa tớ tay của cậu.”
Tôi cần kéo cô ấy xuống vị trí mà tôi đang đứng.
“Tôi không có vấn đề với việc bị đánh dấu hôn.”
Miyagi nói như không rồi cởi blazer của cô ấy ra.
Tay áo của cô ấy được xắn lên, lộ ra cánh tay của cô ấy.
Không.
Lẽ ra không phải như thế này.
Tôi không muốn cô ấy chống cự lại, nhưng tôi không muốn cô ấy đồng ý mà không ngần ngại thế này. Tôi muốn rằng cô ấy phải chịu cảnh nhục nhã giống như tôi, nhưng cô ấy lại không hề cảm thấy thế.
Cảm giác như là tôi đang bị Miyagi dắt mũi, và nó làm tôi thấy ớn.
Với cả, lẽ ra Miyagi phải bối rối rồi giận dữ như tôi vậy. Lẽ ra Miyagi không nên bảo là bị đánh dấu hôn không thành vấn đề.
“Mà thôi bỏ đi.”
Tôi kéo cái tay áo đã xắn lên của Miyagi xuống một chút.
Ngay từ đầu, việc mang dấu hôn là một việc không cần thiết trong mối quan hệ của chúng tôi.
Mà chả quan trọng nữa.
Tôi quyết định sẽ mang suy nghĩ như thế, chậm rãi lấy một hơi để trấn tĩnh bản thân. Nhưng trước khi tôi thở ra thì Miyagi nói với tôi.
“Dù rằng Sendai-san là người bảo tôi đưa tay cho Sendai-san?”
“Bạn bè nào mà làm mấy trò này với nhau.”
Bất kể mục đích gì, Miyagi chỉ là một người bạn, vì tôi đến nhà cô ấy chơi và dành thời gian với cô ấy. Dù là tôi cảm thấy Miyagi có hơi lạ so với định nghĩa bạn bình thường, nhưng vẫn nằm trong phạm vi mà tôi có thể gọi là bạn.
Nhưng Miyagi lại chối bỏ lời nói của tôi.
“Tôi với Sendai-san có phải bạn bè đâu.”
Ồ, ra là thế.
Tôi cuối cùng cũng hiểu những thứ mà Miyagi làm đó giờ.
Vì chúng tôi không phải bạn bè, nên lúc tôi đưa chocolate tình bạn cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, xong còn bảo tôi không cần nấu bữa tối cho cô ấy.
Cô ấy đưa ra mấy mệnh lệnh kì cục kia cũng chả sao, vì chúng tôi còn chẳng phải là bạn.
Nhưng mà, nếu thế thì.
Quan hệ giữa chúng ta là gì?
Ít nhất thì tôi coi Miyagi như là bạn tôi.
Chúng tôi không gặp nhau vào những ngày không học trên trường, và chỉ giữ liên lạc ở mức tối thiểu. Nhưng nếu tôi ghé qua nhà ai đó và nói chuyện về đủ thứ linh tinh, thì chúng tôi là bạn.
Nhưng mà với Miyagi thì nó lại khác.
“Nếu ta không phải là bạn bè thì là gì?”
Tôi hỏi một cách chân thành.
“Là gì là là gì, làm sao mà tôi biết được.”
Miyagi trả lời với giọng bực bội rồi xắn tay áo của cô ấy lên.
“Đây.”
Với một câu ngắn gọn và nhẹ nhàng, cô ấy chìa tay ra phía tôi.
Nói thẳng ra thì cái cảm giác mà người mà tôi coi là bạn lại phủ nhận nó không có được hay ho cho lắm. Nhưng giờ nghĩ lại thì, cái mối quan hệ gắn kết tôi với Miyagi cũng không thể gọi là bạn bè được.
Ngay từ đầu nó đã như thế.
Tôi thấy hứng thú với Miyagi và muốn xem coi cô ấy sẽ đưa ra những kiểu mệnh lệnh gì. Nếu tôi cảm thấy có gì đó không chấp nhận được thì tôi chỉ cần đưa lại 5000 yên cho cô ấy và kết thúc mọi chuyện ở đó. Tôi bắt đầu đến phòng của Miyagi với ý nghĩ đó trong đầu.
Không có 5000 yên thì giữa chúng tôi chỉ là một sợi dây liên kết mỏng manh mà lẽ ra đã bị cắt đứt từ lâu.
Nhưng mà, không như hôm Miyagi đổ rượu táo lên người tôi, hôm nay cô ấy không có vẻ như là muốn chọc tức tôi hay gì, nên tôi cẩn thận lựa lời để mô tả mối quan hệ của chúng tôi.
“Tớ không phải người yêu của Miyagi.”
“Nghĩa là tôi không nên mang dấu hôn vì tôi không phải người yêu của cậu?”
“Chả phải bình thường là thế à?”
“Đột nhiên lại nói như thể cậu là người trong sáng lắm. Loại người suốt ngày ăn chơi lêu lổng như cậu.”
“”Như thể” cái đầu cậu. Tớ hoàn toàn là người gọn gàng nha. Với cả trước kia tớ cũng nói rồi, tớ không có ăn chơi lêu lổng.”
Tôi biết rõ là Miyagi cố ý nói mấy câu đó.
Nhưng tôi vẫn sẽ luôn phủ nhận mấy cái nhận xét đê tiện của cô ấy về mình bản thân tôi.
“Nếu Sendai-san nói thế thì cứ coi như thế vậy… Mà cậu biết đấy, cũng có mấy người làm mấy cái này với nhau kể cả khi họ không phải người yêu của nhau đó thôi.”
“Tớ biết là có những người như thế, nhưng tớ không phải họ.”
“Bị một người không phải người yêu cậu đánh dấu hôn lên người mà giờ nói ra câu đó thì quá muộn rồi.”
Ra là thế.
Cô ấy nói cũng có lý.
――Ấy không không, không hề không hề.
Không thể nào mà đánh đồng tôi với mấy người làm điều này với những người không phải người yêu của nhau chỉ vì tôi làm theo cô ấy dù cô ấy không phải người yêu tôi.
Bên cạnh đó, nếu như có ai đó bảo tôi mang dấu hôn của Miyagi lên người, chắc chắn là không. Tôi là người vừa rồi muốn đánh dấu hôn của mình lên tay Miyagi, nhưng cô ấy lại phóng như lao vào, tôi thấy sợ và muốn bỏ chạy.
“Vậy thì, mệnh lệnh đây.”
Vì tôi không chịu làm, nên Miyagi nói ra những lời khiến tôi không thể làm trái lại.
“Làm điều mà tôi vừa làm với cậu.”
Giọng điệu của cô ấy như muốn chứng minh rằng chúng tôi không phải là bạn.
Giống như rằng cô ấy đang bắt tôi bước qua thập giá[note53357] vậy.
Điều này làm rõ một điều rằng chúng tôi không phải là bạn.
Mệnh lệnh vừa rồi là để ép tôi làm điều y chang.
“Tớ hiểu rồi.”
Tôi hiểu mệnh lệnh đó, nhưng tôi vẫn không cảm thấy thuyết phục.
Nhưng tôi nắm lấy tay cô ấy, rồi nhẹ hé môi và ấn vào tay Miyagi, cùng chỗ mà cô ấy đánh dấu hôn lên tay tôi.
Tôi mút mạnh phần da trên tay cô ấy như là đang thở, và chụt, một âm thanh nhỏ vang vọng trong đầu tôi.
Khi tôi chạm vào phần da trên tay cô ấy bằng lưỡi mình, tôi không nếm được vị gì cả.
Cũng không có cảm giác như là tôi đang cắn vào đó.
Chỉ đơn thuần là mút nó, như là uống nước ép trong hộp giấy bằng ống hút.
Phần da trên môi tôi cảm giác hơi lạnh nhưng mềm mại.
Không tệ tí nào.
Tôi ấn môi mình vào mạnh hơn một chút rồi lấy hơi cùng một lúc.
Tôi nhìn lên khi tay của Miyagi nắm lấy vai tôi, cô ấy cũng có vẻ là đang nghiến hai hàm răng vô nhau, như là cô ấy đang cắn tay tôi vậy.
“Có vẻ đỏ hơn tôi nghĩ.”
Nghe Miyagi nói vậy, tôi nhìn xuống tay của cô ấy,
Tôi thấy một vết màu đỏ trên tay cô ấy, như một cánh hoa vậy.
“Thế cậu tính làm gì với nó?”
Tôi ấn vào chỗ dấu hôn bằng đầu ngón tay mình.
“Chả cần làm gì cả. Để nó yên thôi. Rồi nó cũng tự biến mất. Sendai-san, nhớ bảo với bạn của cậu đó là do bạn trai cậu đánh dấu lên cậu nha.”
“Tớ không có bạn trai, và tớ không muốn gây hiểu lầm nên là mơ đi.”
Ngày mai không có tiết thể dục.
Cô ấy chẳng bao giờ thay đồ nên chẳng ai có thể nhìn thấy được cái vết hôn đó.
Vài ngày nữa tôi sẽ có tiết thể dục, mong sao rằng cái dấu hôn này sẽ biến mất trước lúc đó.
“Nè Miyagi. Chả phải hôm nay cậu hơi khác thường à?”
Tôi ấn vào dấu hôn trên tay qua cái áo sơ mi.
Hôm nay cô ấy chơi cái game mà trước kia cô ấy chưa bao giờ chơi.
Tới việc ra lệnh giờ đây cũng để tới sau đó mới tính tới.
“Tôi thấy cũng như thường ngày mà.”
“Cậu lạ lắm.”
“Nếu cậu nói thế, thì cậu cũng lạ đó Sendai-san. Trước giờ cậu chưa bao giờ bảo tôi phải làm điều cậu nói cả.”
“Đúng là thế nhưng.”
“Tôi không quan tâm. Tôi cởi cái cúc đó ra được không?”
Không nói không rằng, Miyagi tiếp cận cái áo sơ mi của tôi, chuẩn bị gỡ cái cúc áo nằm dưới hai cái cúc đã gỡ ra.
Cái cúc áo đó làm tôi nhớ lại mấy kí ức không hay.
Kí ức về cái hôm tôi bị đổ rượu táo lên người bỗng hiện lên trong đầu tôi và tôi nhau mày lại.
“Không được. Cậu tính làm gì hả?”
“Tôi sẽ làm một dấu ở đây.”
Miyagi vừa nói rồi bỏ tay ra khỏi cái cúc áo, rồi lấy tay chọc vào phần dưới xương đòn.
“Tớ bảo tớ sẽ cho cậu ăn đòn nếu cậu dám đánh dấu ở đó, nhớ chứ?”
“Vì Sendai-san có thấy phiền khi mang dấu hôn đâu. Với cả, ở trường Sendai-san chỉ cởi có một cúc áo, nên là ở trường có ai nhìn thấy được chỗ dưới này đâu.”
Quan sát kĩ gớm nhỉ, tôi thầm nghĩ.
Miyagi nói đúng: ở trường, tôi chỉ cởi duy nhất một cái cúc áo ở trên cùng, và tôi cũng không có nới lỏng cà vạt như ở đây.
Tôi không có làm theo luật của trường, nhưng chí ít tôi vẫn đeo cà vạt đàng hoàng tới một mức nào đó để không mang lại sự chú ý của giáo viên, nên là nếu Miyagi có đánh dấu hôn lên đó thì cũng không ai thấy được.
Tuy vậy, điều đó không có nghĩa là tôi có thể mang dấu hôn ở đó.
“Vấn đề không phải ở chỗ đó.”
“Có sao đâu.”
Dường như không phải mệnh lệnh, Miyagi tháo cà vạt của tôi ra rồi tháo cái cúc thứ ba ra.
Chẳng nói chẳng rằng gì, cô ấy mở phần áo ở ngực tôi ra rồi đưa mặt cô ấy lại gần.
Hơi thở của cô ấy vào cổ tôi làm tôi thấy nhột.
Tôi cảm thấy nhiệt độ không phải từ cơ thể mình ở nơi cô ấy chạm vào.
Tóc cô ấy chạm vào làn da tôi, làm tôi có thể cảm nhận rõ nó.
Sự tỉnh táo của tôi tập trung nơi tóc Miyagi chạm vào và tôi đẩy Miyagi ra.
“Dừng mau.”
“Cậu nhạt nhẽo ghê.”
Miyagi rời khỏi tôi rồi nói với giọng vô cảm.
Sau đó thì cô ấy nhéo lấy phần cô ấy định đặt môi lên trên người tôi với một lực vừa phải.
“Đau–”
Tôi kêu lên rồi nắm lấy tay Miyagi, nhưng cô ấy không chịu thả ra.
“Vẫn có thể để lại dấu vết bằng cách này mà nhỉ.”
Vừa nói, Miyagi vừa nhéo với một lực mạnh hơn.
Cô ấy nhéo mạnh tới nỗi mà tôi còn đang nghĩ cô ấy sẽ xé luôn da thịt tôi ra mất, nên tôi hất mạnh tay của cô ấy ra.
“Nó đau đó biết không hả.”
“Tôi đùa thôi mà.”
“Đùa cái búa. Tớ không phải con ngốc.”
“Tầm đó thì làm sao đủ để để lại dấu vết đúng chứ?”
Ý tớ không phải thế.
Đơn giản là nó đau.
Nó đau đến mức không đùa nổi.
Với cả, người bình thường chả có ai nghĩ về việc nhéo mạnh người khác rồi để lại dấu vết trên người họ.
Cứ như là mấy con ốc gắn chặt lý trí vô trong đầu Miyagi đã rớt đi đâu mất rồi ấy.
Mà kể cả giờ tôi có muốn nói với Miyagi là mấy cái cô ấy vừa làm là sai thì cũng như nước đổ đầu vịt. Vì cái khái niệm lương thức có vẻ đã bị xoá ra khỏi từ điển trong đầu Miyagi mất rồi.
Tôi thở dài nhẹ một cái, rồi Miyagi hỏi tôi với giọng như của mấy giáo viên chuẩn bị phát bài tập cho học sinh.
“Cậu có muốn ở lại ăn tối không?”
“Tớ ăn.”
Dù có về nhà ăn đi nữa thì cũng chỉ là ăn một mình.
Nên thà là giờ ở đây ăn chung với ai đó còn tốt hơn.
Tôi cài lại cái cúc mà Miyagi đã tháo ra lúc nãy.
“Ăn gì cũng được đúng không?”
Cô ấy hỏi tôi và tôi trả lời “ừm”. Miyagi bật dậy rồi ra khỏi phòng như thể mấy chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra vậy.
Tôi mặc blazer của tôi vào rồi nhìn vào cánh tay mình.
Tất nhiên là không thể nào nhìn thấy dấu hôn mà Miyagi vừa làm được.
“Quả nhiên lúc đó mình nên nói không.”
Tôi tự nhủ với bản thân rồi rời khỏi căn phòng.
Có thể với Miyagi, tôi rất cần thiết.
Nơi này cũng rất cần thiết đối với tôi.
Dù sao thì cũng không thể phủ nhận là chúng tôi cần đến nhau, nhưng tôi không muốn những thứ thế này tiếp diễn nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất