Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Maika thì vô lò luyện thi.

Sendai-san thì vô trường dự bị.

Cả hai đều nói rằng nếu họ học thì phụ huynh của họ sẽ chi trả tiền học phí hết. Nhưng tôi vẫn không hiểu lò luyện thi với trường dự bị khác nhau chỗ nào.

Một nơi để học.

Đó là cách mà tôi nhận biết hai nơi đó.

Dù tôi không thực sự hứng thú với bất kì cái nào, tôi thấy hơi ngại khi cứ gọi Sendai-san thường xuyên trong lúc cô ấy tới trường dự bị. Nên tôi quyết định là sẽ chỉ gọi cô ấy một lần mỗi tuần.

Trước đây, cứ ngày nào mà tôi có tâm trạng xấu là tôi đều gọi Sendai-san, nhưng chỉ hơi một chút thì tôi sẽ cố kiềm chế.

“Muốn xỉu quá đi.”

Tôi ngả lưng về phía sau ghế, thở dài một cái, rồi Maika ở góc bên kia của lớp học cười khúc khích.

“Hôm nay Shiori là đứa bị tế nhỉ? Cậu đúng là đen thật.”

“Đúng là số nhọ luôn á. Nay tâm trạng của bà Dorabashi có vẻ cực kì xấu luôn.”

Ami bên cạnh Maika nhắc tới biệt danh của Takahashi-sensei, người mà lúc nào cũng mặc đồ màu xanh[note53362]. Nghe hai người họ nói tôi mới nhận ra là vừa hết tiết rồi, và Dorabashi cũng không còn đứng đó nữa.

“Làm ơn đừng đánh học sinh nữa đi. Tệ quá tệ luôn.”

Giáo viên lịch sử thế giới Dorabashi hay được biết đến với việc thường xuyên trút cơn giận của bà ta lên học sinh mỗi lần bà ta có tâm trạng xấu. Hôm nay, trước cả lúc bắt đầu lớp thì mũi của bà ta bị thô ráp, giữa hai hàng lông mày còn có những vết nhăn khắc sâu vào đó nữa.

Tôi không muốn bị đánh đâu.

Đó là những gì mà tôi nghĩ, cơ mà, hôm nay tôi đã thực hiện một pha xử lý đi vào lòng đất. Tôi không trả lời được câu hỏi vớ vẩn kia và liên tục càu nhàu. Cuối cùng thì tôi bị gọi lên phòng giáo viên vì gọi ra biệt danh của bà ta, lại còn buông lời mỉa mai nữa. Giờ thì tôi bị căng thẳng quá mức đến nỗi tâm trạng tụt xuống lõi Trái Đất luôn rồi.

“Giờ tớ chỉ muốn về thôi.”

Trong lúc tôi vừa than thở vừa bỏ mấy cuốn sách vở vào trong gầm bàn thì Ami tới chọc vào tôi.

“Tớ hiểu cảm giác của cậu nhưng mà tiếp theo là tiết giáo dục thể chất đó. Đi nhanh nhanh đi nào.”

“Tớ biết rồi mà.”

Tôi cầm bộ đồ thể dục rồi đứng dậy.

Cả ba chúng tôi vừa trò chuyện với nhau vừa đi theo dãy hành lang.

Lúc tiến tới phòng thể chất, cùng với tiếng lạch cạch kêu lên từ đôi giày đồng phục của tôi, Maika nói “Nhân tiện thì” như thể vừa nhớ ra cái gì đó.

“Cậu vừa bị thương ở tay hay gì à?”

“Không có, sao thế?”

“Dạo này cậu cứ toàn chạm vào chỗ đó không à.”

“...Chạm vào gì?”

“Giờ má vẫn còn đang chạm vào kìa má.”

Lời nói của Maika làm tôi chú ý tới cánh tay tôi.

Cánh tay tôi liên tục chạm vào chỗ mà Sendai-san để lại dấu hôn trên đó như một thói quen, và cái dấu hôn đó giờ đã biến mất.

“Đúng thế thật.”

Tôi bỏ tay tôi ra khỏi chỗ đó.

Dấu hôn mà Sendai-san để lại lên tay tôi tuần trước không có lưu lại lâu lắm. Chỉ tầm hai ngày sau đó là cái dấu vết màu đỏ đó đã chuyển sang màu cam rồi hoà tan vào trong làn da của tôi.

Tôi không nhớ là có chạm vào tay của mình trong khoảng thời gian đó.

Kể cả vừa rồi, nếu Maika mà không nhắc thì tôi cũng không để ý luôn.

Cái cảm giác gì đây.

Tôi cảm thấy khó chịu vì đã thầm muốn cái dấu hôn đó lưu đọng lại lâu hơn.

“Nè~ Shiori. Cậu quên luôn cách hoạt động cơ chân luôn rồi hả?”

Tôi nghe thấy giọng của Ami và cô ấy bắt đầu kéo tay tôi đi.

Sau khi đầu óc tôi đã trở về lại với tôi từ chín tầng mây, tôi kéo lê đôi bàn chân nhếch nhác của tôi theo họ.

“Chắc cậu ấy vẫn còn đang sốc vụ bị Dorabashi tế đó mà.”

Maika vừa cười vừa vỗ tôi một cái trên lưng.

Sự thực không phải thế, nhưng mà tôi cũng không phủ nhận làm gì.

Trong lúc Ami đang kéo tôi đi, tôi hỏi cái mà tôi muốn hỏi cô ấy.

“Đúng rồi, Maika. Học trong lò luyện thi ấy, có khó không?”

“Nói là khó thì cũng khó đó, nhưng mà tớ nghĩ tớ chỉ cần chịu khó tới khi qua hết mấy bài kiểm tra thôi. A, Shiori cũng học ở lò luyện thi à?”

“Tớ có đi đâu.”

“Nếu có đi thì đi tới chỗ của tớ nè. Chỗ đó dạy cũng khá là dễ hiểu đó.”

Maika PR cho cái lò luyện thi như cứ là cổ quản luôn cái chỗ đó vậy á.

Không phải là tôi muốn học thêm hay gì, chỉ là tôi đang nghĩ là học thêm với Maika có đỡ chán hơn là ru rú ở trong phòng riết hay không.

Nếu tôi tới học chung trường dự bị Sendai-san học—

Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, một ý nghĩ mà tôi không hề có một chút dự định làm. Tôi vội phủi nó ra khỏi tâm trí mình.

Nếu tôi phải đi học ở lò luyện thi hay trường dự bị, thì chắc chắn sẽ là lò luyện thi. Nhưng hiện tại thì tôi không hề có ý định học cái nào cả.

“Để tớ cân nhắc xem sao.”

Tôi trả lời theo kiểu thăm dò trước lời mời nhiệt tình của Maika. Nhìn lên phía trước, tôi thấy có một bóng người thân thuộc ở phía cuối hành lang.

“Họ vẫn nổi bật như trước ha.”

Ami không nói rõ là ai. Nhưng tôi lập tức nhận ra là cô ấy đang nói về nhóm của Ibaraki-san đang tiến về phía bọn tôi.

Tất nhiên là nhóm đó có Sendai-san trong đó.

Mấy gái đó đi chình ình giữa hành lang như thể tuyên bố rằng ngôi trường này là của họ vậy.

“Ừm.”

Maika nói khẽ rồi tránh vào một bên hành lang.

Ở phía trước phát ra một giọng nói thanh cao.

Tiếng nói của Ibaraki-san cùng đám bạn dần dần tiến tới gần rồi, và đôi mắt của tôi bắt gặp ánh nhìn của Sendai-san. Nhưng đó cũng chỉ là thoáng qua và chúng tôi nhanh chóng đi qua nhau.

Ấy vậy mà, tôi lại có một cảm giác lạ thường này, như là có cái thứ gì đó bám vào người tôi làm tôi cảm thấy ngứa ngáy vậy.

Tôi cảm thấy chán nản và không được sảng khoái lắm. Việc Dorabashi trút giận lên đầu tôi làm tôi muốn gọi Sendai-san thêm lần nữa.

Nhưng mà chỉ là muốn gọi thôi.

Tôi đã quyết định là sẽ kiềm chế lại nếu chỉ gặp mấy chuyện vặt vãnh này.

“À đúng rồi, mấy cậu biết chưa?”

Maika đang nhìn ra phía sau theo phía nhóm Ibaraki-san đột nhiên lại quay về phía hai đứa bọn tôi rồi hỏi.

“Vụ Sendai-san ấy, có vẻ là có một đứa nhóc năm hai trên xe bus nam vừa tỏ tình với cổ đó.”

Khi Maika nói nhỏ ra cái tin mà tôi không biết là cô ấy nghe lỏm từ ai, Ami hỏi lại với giọng tò mò.

“Ế, ai ai? Ai vậy?”

“Hình như là Yamada.”

Nghe những lời đó, tôi bắt đầu lục lọi trong ký ức của mình.

Không có ký ức gì về việc Sendai-san nói với tôi về vụ cô ấy được tỏ tình bởi một thằng con trai trong câu lạc bộ bóng rổ cả. Cô ấy còn chả nhắc tới cái tên Yamada nào cả.

Mà ngay từ đầu tôi cũng chả biết Yamada là ai nữa.

Thực sự thì tôi không có thân với Sendai-san lắm, càng không thân đến mức nói chuyện với nhau về ba cái vụ yêu đương này. Nên là có rất nhiều thứ về cô ấy mà tôi không biết. Tuy vậy, nghe mấy cái tin này từ miệng bà Maika làm tôi cảm thấy hơi khó chịu.

“Cũng thích ha.”

Ami nói với giọng cao hơn bình thường.

“Eh, tớ thấy có gì to tát đâu.”

“Thế à? Thế Shiori thì sao?”

Tôi dừng bước chân của mình khi cô ấy hỏi tôi vào cái cái lúc tôi không ngờ tới này.

“... Sao là sao nữa. Tớ còn chả biết đó là ai nữa. Với cả cậu có vẻ biết rõ ba cái vụ này ha.”

“Tớ nghe bảo là bạn học chung ở trường dự bị thì phải đó.”

Maika nhẹ nhàng nói rồi lại lái sang chủ đề tám chuyện khác.

Hôm nay Sendai-san có lịch học ở trường dự bị.

Kể cả giờ có gọi cô ấy đến thì cũng phải tới mai cô ấy mới đến.

Nếu gọi cô ấy thường xuyên thì tôi lại thấy có lỗi quá.

Thế nhưng, sau khi tan tiết thể dục, tôi lại gửi tin nhắn như mọi khi cho Sendai-san.

Xin lỗi nha, hôm qua tớ không đến được.”

Vừa mới bước chân vô phòng, Sendai-san nói lời xin lỗi.

“Chúng ta đã thống nhất là thế rồi, nên không sao đâu.”

Cô ấy bảo rằng cô ấy không thể tới vào những ngày học trường dự bị, và tôi đã bảo cô ấy là nếu thế thì cứ đến vào ngày hôm sau.

Hôm qua tôi gửi tin nhắn đó cho Sendai-san dù biết trước rằng cô ấy không tới được, và Sendai-san tới đây vào ngay hôm sau như đã hứa. Hoàn toàn không có vấn đề gì to tát cả.

“Đây.”

Tôi đưa cho cô ấy tờ 5000 yên tôi đã để sẵn trên bàn.

“Cám ơn.”

Sendai-san trả lời ngắn gọn, lấy cái bóp của cô ấy ra rồi nhét tờ tiền vào đó. Kế đến, cô ấy đến bên cạnh tôi, nhìn vào quyển lịch trên bàn tôi rồi nói.

“Sắp tới Tuần Lễ Vàng rồi nhỉ.”

“Kỳ nghỉ xuân vừa mới hết mà đã sắp nghỉ nữa rồi.”

“Bộ Miyagi không thích nghỉ lễ hả? Ngay trước kỳ nghỉ xuân tâm trạng cậu cũng không được tốt mà ha.”

Sendai-san không nói tại sao cô ấy lại nghĩ hôm đó tôi có tâm trạng xấu, nhưng chắc hẳn là cô ấy đang nghĩ tới ngày mà tôi đổ rượu táo lên người cô ấy.

“Mấy lúc nghỉ lễ chả có gì để làm, chán lắm.”

Tôi không bảo cô ấy tại sao tôi lại có tâm trạng xấu, chỉ bảo tại sao tôi không thích nghỉ lễ.

“Nghỉ lễ cũng tốt mà. Ra ngoài đi đâu đó chơi đi.”

Thực ra tôi đã có kế hoạch cho Tuần Lễ Vàng rồi.

Maika, Ami với tôi lên kế hoạch ra ngoài chơi với nhau. Nhưng tôi không rảnh đâu mà kể cho Sendai-san. Tôi úp quyển lịch xuống rồi chọc vào tay cô ấy.

“Sendai-san. Đưa tay của cậu đây cho tôi xem.”

Tôi không ra mệnh lệnh, nhưng Sendai-san ngoan ngoãn chìa tay ra. Nhưng cánh tay đó vẫn đang mang bộ đồng phục.

Cô ấy biết rồi mà còn lại như thế.

Cô ấy biết rõ bản thân cần làm gì rồi, nhưng lại không muốn làm, nên tôi phải ra lệnh.

“Kéo tay áo của cậu lên.”

“Rồi rồi.”

Sendai-san nói với giọng vô cảm, cởi cúc tay áo sơ mi của cô ấy ra rồi kéo lên luôn cả tay áo blazer.

Tôi nắm lấy cánh tay cô ấy.

Tầm ở giữa cổ tay và khuỷu tay.

Trong lúc tôi đang nhìn chằm chằm vào tay cô ấy thì Sendai-san nói.

“Nó biến mất sớm hơn là tớ nghĩ. Thế của Miyagi thì sao?”

Như cô ấy nói, tôi không tìm thấy vết màu đỏ mà tôi đã để lại ở đâu cả.

“Biến mất khá nhanh.”

“Còn vết bầm trên chân thì sao?”

“Mất rồi.”

Khác với cái dấu hôn mà Sendai-san để lại trên người tôi, vết bầm tím kia phải mất một lúc mới mất hẳn. Nhưng mà giờ thì nó cũng biến mất rồi. Cả tay lẫn chân trông đẹp không tì vết đến nỗi tôi không nghĩ là trên đó từng có những vết xuất huyết nội.

Tay của Sendai-san cũng y như vậy.

Giống như là sự việc hôm đó chưa bao giờ xảy ra vậy.

Tôi xoa lấy cánh tay của Sendai-san trong tầm tay tôi.

Thật mềm mại và dễ chịu.

—Nếu giờ tôi lại đặt đôi môi của tôi lên đây.

Nếu giờ tôi ra lệnh cho cô ấy không được cử động tay cô ấy, tôi lại có thể đặt dấu hôn lên nó.

Tôi nhéo cái chỗ mà tôi từng đặt dấu hôn lên.

Tất nhiên, không một chút dấu vết đọng lại.

Tôi ấn mạnh vào chỗ đó bằng đầu ngón tay của tôi, và cô ấy nắm lấy tay tôi.

“Định đánh dấu lên đó nữa đúng không?”

Sendai-san nói cứ như là cô ấy thấy được trong đầu tôi đang nghĩ gì.

“Không có.”

Tôi trả lời cụt ngủn, sau đó thì cô ấy thả tay tôi ra. Tôi chạm vào mặt trong của khuỷu tay cô ấy.

Gập cánh tay lại, tôi sờ vào đó, lần theo dấu của gân trên tay cô ấy.

“Đừng có chạm nhiều thế, nhột lắm.”

Lúc cô ấy nói thế thì đầu ngón tay cô ấy giật một chút. Tuy vậy, cô ấy không rút tay về, nên tôi tiếp tục để ngón tay của tôi lướt trên làn da mềm mại của cô ấy.

Lúc này tôi cũng không hiểu sao tôi lại gọi Sendai-san tới nữa.

Nghe Maika kể những thứ mà tôi không biết, tôi lại cảm thấy nghẹn, cảm giác như bị ngạt thở. Không tới nỗi làm tôi cảm thấy bực, nhưng tôi lại cảm thấy không vui.

Bây giờ thì sao?

Tôi ngước nhìn lên.

Trước mặt tôi giờ đây là Sendai-san, đang mang bộ mặt giống như ở trường.

Tôi không muốn thấy kiểu Sendai-san này.

Đặt móng tay tôi lên cánh tay cô ấy.

Tôi bắt đầu nắm vô, đâm móng tay tôi vào làn da ấy.

“Móng tay cậu làm tớ đau đó.”

Tuy nói thế nhưng Sendai-san lại không gạt tay tôi đi.

“Cậu trai trên xe bus nam đó có ngầu không?”

Thực sự đó không phải là điều tôi muốn hỏi, nhưng chắc bởi vì tôi vẫn còn đang nghĩ ngợi về những gì Maika với những người khác nói, nên là tôi buột miệng hỏi cô ấy cái câu hỏi ngớ ngẩn đó.

“Sao lại là xe bus nam?”

“Tôi được kể thế.”

“Miyagi sao?”

“... Cậu biết rõ tôi đang nói về cái gì còn gì.”

Tôi biết rõ Sendai-san là cái kiểu người này.

Đôi lúc cô ấy rất xấu tính, không bao giờ làm theo những gì tôi nói cho tới khi tôi ra lệnh cho cô ấy.

Tôi cấu tay cô ấy mạnh thêm một xíu.

Sendai-san nheo mặt lại một chút rồi gạt tay tôi ra.

“Tớ từ chối rồi.”

Cô ấy không phủ nhận việc mình được tỏ tình, nhưng cũng chỉ nói ra kết cục.

“Tại sao?”

“Sao là sao. Tớ không có thích cậu ta. Với cả nếu có hẹn hò với nhau thì cũng chả kiếm đâu ra thời gian mà gặp nhau.”

“Thời gian gặp nhau thì có thiếu gì đâu.”

“Nhưng tớ chỉ có thời gian để mà tới trường dự bị rồi tới đây thôi.”

Sendai-san vừa nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu, vừa dấu móng tay của tôi trên tay cô ấy.

“Nếu cậu không cần phải tới trường dự bị, cũng không cần phải dành thời gian đến đây, thì cậu có hẹn hò với cậu ta không?”

“Tớ đã bảo là tớ không thích cậu ta rồi mà. Với cả đừng lo, tớ sẽ dành ưu tiên cho Miyagi mà.”

“Không ai nhờ cậu làm thế cả.”

Nhìn Sendai-san trưng ra cái nụ cười giả tạo đó trước mặt tôi, tôi đá nhẹ vào chân cô ấy.

“Uwah, xấu tính ghê đó.”

“Không bằng Sendai-san.”

Cô ấy cởi cúc áo sơ mi với nới lỏng cà vạt ra.

Tôi không muốn bị nói như thế bởi cái người mà toàn nằm ườn lên giường của người khác đến nỗi lộ ra cả mấy thứ bên trong, mặc dù bây giờ cô ấy không có làm thế.

“Cậu chỉ đang ganh tỵ với cậu trai đó thôi đúng hông. Tớ biết mà.”

Sendai-san nói nhẹ nhàng tựa như lông hồng vậy, rồi kéo tay áo cô ấy xuống, che đi cánh tay ấy. Rồi cô ấy ngồi lên giường.

“Cậu đang ảo tưởng à?”

Tôi có thể nghe thấy cái giọng điệu giễu cợt của cô ấy, mặc dù tôi biết cô ấy không có cố ý. Nhưng nếu tôi không cằn nhằn thì tôi sẽ lại cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.

Tôi chỉ cảm thấy không vui vì Maika biết cái mà tôi không biết.

Không phải ghen tỵ gì hết.

Tôi ngồi xuống sàn rồi tựa lưng vào giường.

Từ cái ngày mà tôi ra lệnh cho Sendai-san liếm chân tôi sau đợt nghỉ xuân, tôi cứ cảm thấy có cái gì đó sai sai với mình. Hôm đó, thân nhiệt của Sendai-san chảy từ lưỡi của cô ấy vào người tôi, tới giờ cái cảm giác đó vẫn chưa chịu biến đi.

Nên tôi đã thử đối xử với Sendai-san như thể cô ấy là bạn tôi. Chơi game hay nói chuyện phiếm với Sendai-san có thể sẽ loại bỏ được cái cảm giác khó tả này khỏi người tôi. Tôi đã nghĩ thế, nhưng quả nhiên không thể coi Sendai-san như là bạn được.

Đúng, kể cả bây giờ cũng thế.

Chúng tôi còn không thể nói chuyện như bạn bè hay thường làm.

Tôi không biết mình muốn làm gì với Sendai-san nữa.

Chúng tôi càng dành thời gian với nhau thì chúng tôi lại càng hiểu nhau ít đi.

Ngay cả mục đích ban đầu của mấy cái mệnh lệnh giờ cũng không còn nữa.

Khi tôi ở bên cạnh Sendai-san thì tôi cảm thấy có thứ gì đó vô hình bám lấy cơ thể tôi và nó ngày một gia tăng, làm tôi cảm thấy không yên trong lồng ngực. Tôi thấy bồn chồn, cảm giác như không phải chính mình nữa vậy.

Tôi chỉ muốn mấy thứ cảm xúc lộn xộn này mau nổ cái bụp, như bọt nước trong cốc rượu táo trên bàn, rồi biến mất hết đi.

Tôi thở một hơi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời màu xanh khi nãy giờ đã tối màu rồi.

Tôi lấy ra một cuốn sách giáo khoa văn học hiện đại ra rồi đưa nó cho Sendai-san.

“Mệnh lệnh đây. Đi xuống khỏi giường rồi đọc cái này đi.”

“Sách giáo khoa á?

Sendai-san ngồi sang bên cạnh tôi, tỏ vẻ tò mò trên khuôn mặt cô ấy.

“Đúng vậy.”

Tôi đang cảm thấy hơi mệt mỏi.

“Tại sao lại là sách giáo khoa mà không phải manga hay tiểu thuyết?”

Sendai-san hỏi trong lúc lật qua lật lại cuốn sách giáo khoa văn học hiện đại của tôi.

“Thay vì hát ru thì cái này sẽ làm tôi dễ ngủ hơn.”

Tôi cảm thấy nếu còn thức thì mình sẽ lại lỡ miệng nói ra vài thứ linh tinh, nên tốt nhất là ngủ cho lành.

Nếu Sendai-san tới từ hôm qua thì tôi đã có thể nói những chuyện đó với cô ấy liền lúc đó, nhưng hôm nay tôi lại không thể nói về mấy chuyện một cách tử tế nữa, vì những thứ tôi muốn nói đã bị ủ nguyên một ngày rồi.

Đại khái là, chả có lý do gì mà tôi phải gọi Sendai-san tới chỉ vì cô ấy mới được người khác tỏ tình.

“Sách giáo khoa mà là để ru ngủ à? Giáo viên mà nghe được chắc sẽ khóc thét đó.”

Sendai-san quay lại tôi, cầm cuốn sách đó và gõ vào đầu cái người đang nằm trong góc giường là tôi đây như mấy giáo viên trên trường.

“Là do giáo viên không làm cho bài giảng thú vị được chứ bộ.”

Tôi đánh lại tay cô ấy, rồi một giọng nói như có ý trêu chọc tôi vang lên.

“Đổ lỗi cho người khác là hông tốt đâu nha.”

“Im đi bà. Đọc nhanh đi.”

“Tớ sẽ đọc nó mà. Mà Miyagi ngủ rồi thì tớ phải làm gì nữa?”

“Tôi ngủ rồi cũng vẫn phải đọc tiếp.”

“Eh~ Tớ cũng đang cảm thấy buồn ngủ đây.”

Sendai-san nói với giọng nói không có chút động lực nào, rồi nằm ưỡn lên giường.

Tay cô ấy chạm vào người tôi.

Ngay trên phần cạnh sườn.

Cái tay của cô ấy làm tôi nhột đến mức khiến tôi bật dậy, rồi tôi kéo tóc mái của Sendai-san.

“Sendai-san, đừng có ngủ. Dậy đi.”

“Vâng vâng.”

Vâng một lần thôi.

Kể cả khi có nói thế thì Sendai-san vẫn sẽ “vâng” hai lần nên tôi cũng chả buồn ra lệnh cho cô ấy “vâng một lần thôi”. Thay vào đó tôi thúc giục bảo cô ấy đọc nhanh lên.

“Tớ biết rồi mà.”

Một câu trả lời xúc tích.

Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói êm dịu.

Năm ngoái, năm hai, chúng tôi học chung lớp với nhau, và tôi nghe thấy giọng nói này rất nhiều lần.

Tôi ganh tỵ với giọng nói của cô ấy, ganh tỵ cái cách mà cô ấy đọc bài một cách mạch lạc, tôi cũng muốn đọc được như thế. Hôm nay cũng vậy, một giọng nói trong trẻo cất lên những câu từ trong cuốn sách giáo khoa một cách trôi chảy, không phạm bất kỳ một lỗi nào.

Khi tôi nhắm mắt vào trong lúc nghe theo giọng ru êm dịu đó, cảm giác giống như bị cuốn vào cái khăn yêu quý của mình, tôi bị tách biệt khỏi căn phòng sáng chưng kia mà chìm vào trong một không gian tối tăm. Trong một màn đêm mà chỉ có duy nhất giọng của Sendai-san vang vọng lại, không có thứ gì phản chiếu trong mắt tôi.

Cảm giác như tôi đang ở trong cái lớp học trước kỳ nghỉ xuân vậy.

Những con chữ trong cuốn sách giáo khoa dần hình thành nên những âm thanh qua giọng nói của Sendai-san. Người mà giờ đây đang đưa tôi vào giấc ngủ lại có một giọng nói êm dịu hơn bất kì giáo viên nào. Ý thức của tôi đang dần vơi đi.

Trước khi tôi kịp nhận ra thì tôi đã ngủ sâu mất rồi chứ không còn gật gù nữa.

Tôi không mơ thấy gì cả.

Chỉ là tôi đã tỉnh dậy, không biết mình đã ngủ bao lâu rồi.

Trong căn phòng tĩnh mịch này, tôi dần dần trở nên tỉnh táo lại.

Không biết mấy giờ rồi nhỉ.

Tôi bò dậy rồi nhìn vào đồng hồ. Nhưng mà trước khi nhìn thấy cái đồng hồ thì tôi lại thấy khuôn mặt của Sendai-san.

“Tôi đã bảo cậu là không được ngủ cơ mà.”

Tôi không biết cô ấy thiếp đi lúc nào, nhưng cô ấy đang ngủ say bên cạnh tôi.

Không quá gần nhau.

Sendai-san nằm ở sát bên kia giường, nên là giữa chúng tôi có một khoảng cách vừa phải.

Cô ấy cởi blazer ra, vẫn để vớ như vậy mà ngủ. Cà vạt thì được nới lỏng, còn hai cái cúc áo trên cùng của áo sơ mi đã được cởi ra như thường lệ.

Khuôn mặt được trang điểm nhẹ của cô ấy trông rất gọn gàng.

Nói là cô ấy xinh cũng không ngoa.

Tôi chạm vào gò má của Sendai-san. Nếu giờ cô ấy đang thức thì sẽ bực tôi lắm vì tôi làm hỏng lớp trang điểm của cô ấy, nên là tôi sẽ giữ im lặng. Ngón tay tôi trườn xuống tới khoé môi của cô ấy và dừng ở đó.

Những ngón tay này đã từng chạm vào môi cô ấy.

Chúng còn đi vào tận bên trong đó nữa.

Cảm giác chiếc lưỡi mềm mại cô ấy chạm vào tay tôi bỗng trở lại.

Tôi nhớ lại khoảnh khắc chiếc lưỡi ẩm ướt đó liếm máu trên tay tôi.

Chiếc lưỡi ấm đó đã nhấn vào vết thương của tôi. Dĩ nhiên là cho dù cô ấy có liếm nó đi nữa thì cũng không làm tôi thấy đỡ đau. Nhưng tôi lại cảm thấy thích thú khi nhìn bộ mặt không dễ chịu tí nào của cô ấy khi phải liếm và nuốt máu của tôi khi tôi ra lệnh cho cô ấy làm thế.

Nhưng khi cô ấy cắn tôi, thì cảm giác dễ chịu ấy nhanh chóng biến mất và thay vào đó là cơn đau dữ dội ập đến.

Ngón tay tôi chạy theo mép môi cô ấy tới phần trung tâm của đôi môi đó.

Lúc đó tôi không cảm thấy gì, nhưng giờ tôi cảm thấy nó mềm như kẹo dẻo vậy.

Tôi ấn nhẹ vào môi cô ấy.

Sendai-san không phản ứng lại.

“Nói gì đi chứ.”

Tôi nghĩ tôi muốn nghe giọng nói của cậu.

Tôi muốn nghe giọng nói đó xua đẩy tôi đi.

Giọng nói mà bình thường hay bảo tôi “dừng lại đi”, hay “ngốc à”, giọng nói mà sẽ ngăn tôi lại, giờ đây tôi không thể nghe thấy nó nữa.

Nên là giờ tôi không thể dừng tay mình lại được.

Từ môi xuống cằm.

Xuống sâu hơn nữa.

Ngón tay tôi mơn trớn phần cổ cô ấy, rồi xuống tới phần xương đòn.

Vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy Sendai-san tỉnh dậy cả.

Nếu tôi di chuyển ngón tay mình xuống dưới một chút nữa, tôi sẽ chạm trực tiếp vào nơi mà Sendai-san bảo tôi không được đặt dấu hôn lên.

Tôi chần chừ một lúc, rồi đặt ngón tay của tôi lên phần xương đòn đó, đi theo phần xương tới vai.

Khi tôi thò tay mình vào và chạm vào dây áo ngực ẩn mình phía sau lớp áo sơ mi kia, có thể là do cô ấy đang ngủ, nhưng cơ thể của cô ấy cảm giác rất nóng.

Lẽ ra giờ cô ấy phải dậy rồi, nhưng Sendai-san lại không hề động đậy dù chỉ một chút.

Tôi đưa ánh mắt nhìn vào cổ cô ấy, ở phần gáy.

Lại là một chỗ mà cô ấy cấm không cho tôi đặt dấu hôn ở đó.

Tôi không thể dời ánh nhìn của mình khỏi đó được.

Tôi buông tay mình khỏi vai cô ấy.

Khi tôi đưa mặt mình lại gần cổ của cô ấy, tôi có thể ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào dù chưa cởi cúc áo cô ấy ra, có vẻ là từ hương thơm của dầu gội.

Đây không phải lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi hương này.

Hôm đầu tiên khi Sendai tới đây, cô ấy cũng để lại mùi hương này, ngay trên chiếc gối này.

Đưa mặt tôi lại gần thêm chút nữa, mùi hương ấy trở nên mãnh liệt hơn, và tim tôi cũng đập nhanh hơn.

Ngay bên dưới mang tai.

Khi tôi chậm rãi chạm vào đó bằng môi mình, nhịp đập của tim tôi vang lên trong đầu.

Tôi mím chặt môi mình lại như để đánh lừa cái tiếng nhịp tim đang đập mạnh này. Khi tôi đưa răng của mình lên đó, đột nhiên cảm nhận được phần thịt mềm mại đó, tôi vội vàng rút quân về.

Tôi lau môi của mình.

Chùi chùi.

Trong lúc tôi đang cố lau đi môi mình để xoá dấu vết của sự việc vừa rồi, Sendai-san nắm lấy tay áo tôi.

“Cậu đang làm gì đó?”

Khi tôi nhìn sang bên cạnh tôi, theo hướng của giọng nói mơ hồ kia, tôi thấy Sendai-san đang dần mở mắt.

“Không có gì.”

Tôi trả lời cộc lốc, cố giữ khoảng cách giữa tôi và Sendai-san. Nhưng tôi không thể chạy đi đâu được nữa vì đằng sau tôi là một bức tường ngăn tôi trốn thoát.

“À ha, cậu đang tính làm cái trò gì đó bậy bạ đúng chứ?”

Tôi nghĩ là cô ấy vẫn chưa nhận ra.

Lúc đó cô ấy vẫn đang ngủ.

Cô ấy chỉ mới tỉnh dậy thôi nên làm sao biết được nãy tôi vừa làm gì.

——hẳn là như thế.

“Tôi không có làm.”

Nghe thấy giọng điệu cười khúc khích kia của Sendai-san, tôi trả lời thẳng thừng.

“Mặt cậu đang đỏ lắm đó.”

Nói xong, Sendai-san chìa tay cô ấy ra.

Gò má của tôi không có nóng.

Tim tôi vẫn còn đang đập hơi mạnh, nhưng mặt tôi chắc chắn không có đỏ.

Bàn tay cô ấy chạm vào má tôi. Khi tôi đang cố thoát khỏi bàn tay ấm hơn bình thường kia thì lại gặp phải bức tường đằng sau lưng mình.

Cong.

“A đau—”

Một âm thanh nặng nề vang lên trong căn phòng, còn tôi thì ôm lấy đầu mình.

Tôi quên mất là đằng sau mình có bức tường này nữa.

Nhưng mà cú va vào đầu đã trấn an nhịp tim của tôi lại.

“Mặt tôi làm gì đỏ, cậu nói xạo đúng chứ.”

Trong lúc xoa cái đầu u lên của tôi, tôi phàn nàn với Sendai-san nằm ở phía bên kia.

“Không lừa được cậu à.”

“Mà thay vào đó, sao cậu lại ngủ hả?”

Tôi đá nhẹ vào chân Sendai-san và chỉ trích cô ấy vì đã lờ đi mệnh lệnh đọc bài cho tôi mà lăn ra ngủ.

“Lúc tớ xem thấy Miyagi ngủ thì tớ thấy buồn ngủ theo thôi. Mấy giờ rồi?”

Khi cô ấy hỏi thì tôi nhìn vào đồng hồ, nhận ra rằng thời gian đã trôi qua nhiều.

“Gần tám giờ rồi.”

“Tớ muốn ngủ thêm chút nữa.”

“Dậy đi nào.”

Tôi đá vào chân Sendai-san thêm lần nữa. Lần này thì cô ấy tỏ vẻ lười biếng rồi ngồi dậy. Sau đó thì tôi thấy có cuốn sách giáo khoa nằm ngay chỗ mà cô ấy vừa nằm.

“Sendai-san.”

“Hn? Sao á?”

“Bị gấp vào mất rồi nè.”

Tôi cầm lên cuốn sách mà Sendai-san nằm lên rồi cho cô ấy xem. Bìa của cuốn sách, có vẻ là do bị lưng cô ấy đè lên, giờ đây đã có vài nếp gấp rồi.

“Aa— xin lỗi nha. Tại tớ thiếp đi lúc đang đọc nó á. Tớ thực sự xin lỗi.”

Sendai-san nói lời xin lỗi với vẻ hối lỗi trên mặt cô ấy.

“Không sao đâu. Thực sự thì tôi cũng không quan tâm tới sách vở lắm.”

Càng đẹp càng tốt, nhưng bị gấp một vài chỗ cũng không thành vấn đề.

Mối quan hệ này chỉ kéo dài có một năm thôi.

Nhưng Sendai-san lại cảm thấy rất quan ngại về điều này.

Tôi lại nghe thấy cô ấy nói “xin lỗi” thêm một lần nữa.

“Đằng nào thì tôi cũng không cần xài ngay mà.”

Thực sự thì tôi cũng không có thích học tới mức đó, cũng chẳng có động lực mà học cho mấy kỳ thi sắp tới.

Vả lại, có nhăn hay không thì cũng không thay đổi việc tôi chả động vào mấy cuốn sách giáo khoa mấy.

“Tớ sẽ đền bù lại cho cậu sau.”

Cô nàng thủ phạm làm nhăn cuốn sách giáo khoa đang nói với tôi với vẻ hối lỗi.

“Tôi đã bảo không sao mà.”

Tôi không biết là cô ấy tính làm gì, nhưng mà đền bù thì có hơi làm quá lên đó. Có cuốn sách giáo khoa thôi mà, có phải thứ gì đó quý giá lắm đâu.

Điều đáng quan ngại hơn là khoảng cách của tôi với Sendai-san kìa.

Căn phòng này thì lớn đó nhưng mà chiếc giường này thì không, nên là khoảng cách giữa chúng tôi cũng không nhiều.

Nếu được thì tôi muốn tránh xa cô ấy ra một chút.

Tôi không thể lùi về phía sau được vì đằng sau tôi là bức tường, nên tôi dịch sang bên kia một chút rồi ngồi ôm đầu gối mình.

“Nhưng mà với tớ thì có, còn là bìa sách nữa.”

Sendai-san phàn nàn, có vẻ là cô ấy còn quan tâm cuốn sách còn hơn là chủ của nó nữa.

“Nhưng mà tôi thì không.”

“Miyagi có không quan tâm thì tớ vẫn sẽ đền bù cho cậu.”

Mấy lúc thế này thì Sendai-san chả bao giờ chịu lùi bước cả. Cô ấy muốn phía bên kia hiểu được ý của cô ấy, cũng giống như tôi vậy.

Mà Sendai-san có vẻ là một người kỷ luật hơn tôi nghĩ, nên có vẻ cô ấy thực sự tính làm gì đó để đền bù cho tôi.

“Cậu muốn làm gì thì tuỳ, làm đại cái gì đó cũng được.”

Cãi qua cãi lại chỉ vì cuốn sách chỉ tổ mất thời gian, nên tôi cũng không tiếp chuyện làm gì nữa.

“Vậy thì thống nhất thế đi.”

Không hiểu ý của cô ấy là gì nhưng cô ấy cũng ngưng bàn về vụ đó ở đó. Rồi cô ấy đá nhẹ vào chân tôi.

“Thế, giờ Miyagi tính làm gì?”

“Không làm gì cả. Nếu cậu muốn ăn tối thì tôi sẽ làm thêm cho cậu.”

“Làm gì giờ ta.”

Sendai-san trưng ra bộ mặt mà không hề có vẻ là cô ấy đang nghĩ nhiều về nó. Xong như thể nhớ ra điều gì đó, cô ấy cài lại một cái cúc áo trên áo sơ mi.

Tôi đã thấy cô ấy cởi cái cúc đó ra trong đây biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chưa một lần thấy cô ấy cài nó lại.

Hành động thất thường đó làm tôi giật mình, người tôi đóng băng như đá vậy.

Lẽ ra Sendai-san phải không biết gì mới đúng.

Cô ấy vẫn đang ngủ lúc tôi chạm vào cô ấy.

Vậy tại sao cô ấy lại cài cúc áo lên?

Tim tôi thắt lại như bị ai đó bóp lấy nó vậy.

Lẽ ra tôi không nên làm thế.

Vì Sendai-san chẳng phải bạn tôi, cũng không phải người yêu tôi.

Làm điều đó với Sendai-san lúc cô ấy đang ngủ thật không đúng.

Nếu lúc đó cô ấy còn thức thì lại là một chuyện khác. Lúc đó tôi có thể ra lệnh cho cô ấy không được cử động rồi làm những điều đó, không thành vấn đề.

Không hiểu sao tôi lại làm thế nữa.

“Miyagi, sao cậu lại cau mày lại thế kia?”

Sendai-san chỉ vô mặt tôi.

“Cậu nhìn đáng sợ quá đó. Cần nhìn vô gương không nè.”

“Thôi. Không cần.”

Tôi thà là trốn khỏi cái chỗ này hơn là nhìn vô gương. Nhưng tôi không thể bất thình lình mà chạy ra khỏi phòng được.

“Nay cậu không tính bảo tớ làm à?”

Sendai-san vừa vươn vai lên vừa nói như thể cô ấy không biết gì vậy.

“Bảo cái gì?”

“Liếm cậu.”

“Không muốn.”

Sai cô ấy làm cái đó hôm nay có chút không ổn.

Tôi có dự cảm không lành.

“Thế à.”

Sendai-san trả lời với vẻ không hứng thú gì sau khi hỏi tôi vụ đó, rồi chạm vào chân tôi.

Cô ấy vuốt ve bàn chân không mang vớ của tôi, từ đầu ngón chân, tới mắt cá.

Tôi bị nhột khi cô ấy chạm vào tôi nhẹ nhàng như thế nên tôi cố rụt chân về, nhưng lại bị cô ấy nắm lấy ở phần mắt cá chân.

“Thả tôi ra.”

Khi tôi nói nặng với cô ấy thì Sendai-san thả chân tôi ra. Nhưng vừa tức thì, bàn tay của cô ấy lại hướng lên trên và hất cánh tay đang ôm chân của tôi ra. Rồi cô ấy tự tiện nắm váy của tôi rồi kéo nó lên như không có gì vậy.

“Đừng có làm mấy cái chuyện kì cục được không.”

Tôi nắm lấy tay cô ấy rồi phản kháng lại.

“Tớ chỉ muốn xem coi là cái vết bầm kia đã biến mất thật chưa thôi.”

“Đã bảo là nó biến mất rồi mà.”

“Cho tớ xem đi mà.”

Sendai-san hất tay tôi ra rồi chạm vào chân tôi.

Bảo là cho xem mà có thèm xem đâu.

Cô ấy cứ vuốt ve đầu gối tôi với đầu ngón tay cô ấy.

Cái chạm của cô ấy cảm giác kì cục quá.

Tôi có cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Cảm giác không ổn chút nào.

“Cậu không thèm nhìn luôn hả?”

Tôi phản kháng lại Sendai-san đang cứ vuốt ve đầu gối của tôi.

“Cậu muốn tôi dừng lại hử?”

Dù nghe có vẻ là cô ấy đang nghe tôi nói, nhưng tay cô ấy vẫn không chịu dừng lại.

“Dừng lại ngay bây giờ.”

Tôi nói nặng với cô ấy.

Thế nhưng Sendai-san vẫn không chịu dừng lại.

Đầu ngón tay của cô ấy chạy dọc theo chân tôi, từ đầu gối xuống tới đầu ngón chân.

Cô ấy vẫn cứ chạm như thế, cảm giác như lúc tôi ra lệnh cho cô ấy liếm tôi vậy.

Ngón tay cô ấy nhẹ nhàng lần theo huyết quản trong người tôi.

Cảm giác như là có con kiến đang bò lên người, cực kỳ khó chịu. Ấy vậy mà, phần nào đó trong tôi vẫn không muốn ngăn Sendai-san lại, còn tôi thì vẫn ôm chặt chân mình.

“Đủ rồi đó. Dừng lại ngay đi.”

Tôi cầm lấy tay của Sendai-san rồi hất nó ra.

“Tính trả đũa hả?”

Vì tôi chạm vào cổ cậu lúc cậu đang ngủ à?

Tôi vừa nghĩ thế trong đầu vừa hỏi.

“Vụ gì?”

Sendai-san tỏ ra tò mò, nhưng tôi cũng không rõ có phải là cô ấy thực sự không biết hay gì. Tuy vậy, nhìn Sendai-san ra vẻ thích thú làm tôi cảm thấy bực mình khó chịu.

“Không phải thì thôi. Đưa tay cậu đây.”

Tôi không đợi cô ấy trả lời mà nắm lấy tay cô ấy.

“Mệnh lệnh hả?”

“Mệnh lệnh đó. Lo mà làm theo đi.”

“Định đánh dấu lên người tớ nữa hả?”

“Không có.”

Tôi tháo nút tay áo của cô ấy rồi xắn nó lên.

Ở ngay giữa cổ tay và khuỷu tay.

Tôi đặt hàm răng của mình vào chỗ lần trước tôi đặt dấu hôn lên đó.

Chỉ vừa phải.

Sendai-san đẩy đầu tôi ra khi tôi cắn lấy cánh tay cô ấy.

“Này này, đau lắm đó nha.”

Khi cô ấy ấn nhẹ vào xoáy tóc của tôi thì tôi ngẩng mặt lên nhìn.

“Không thể tin nổi cậu dám cắn người khác mạnh đến mức này luôn á. Cậu không thấy kì cục à.”

Sendai-san vừa xoa tay cô ấy vừa kéo tay áo xuống.

“Cái này để đền bù cho vụ cuốn sách giáo khoa.”

“Đừng có mà tự đền bù theo kiểu của cậu được không.”

“Sao đâu. Có dấu răng thôi, tí là tự mất”

Ước gì mấy điều tôi vừa làm cứ thế mà biến mất đi cho rồi.

Mà bên cạnh đó, thứ tôi vừa làm là ra lệnh, nên là cô ấy cũng không có quyền chống cự lại. Lẽ ra Sendai-san cũng không có quyền nổi nóng như vậy.

Quan hệ giữa chúng tôi là như thế, nên như thế cũng không là gì.

“Nó đau lắm đó cậu biết không.”

Sendai-san giận dữ nói với tôi.

“Cái này cũng là để trừng phạt vụ cậu làm mấy điều kì cục kia nữa.”

“Làm sao mà so được với mấy cái mà Miyagi hay làm hả.”

eyJpdiI6Im1cL1NxdzgxTFBOTmt6R1l1UTdmdGZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZERlo4VGwyR1wvanlqOFNFVXFLVWNWVm94bkpYWTFsTnpzeGFuTlBob0RzbFRpM1hKcWRmZnVjM1IzV1NBZE5KXC9hXC8zMGpXaHI5VGtQZWRWVzJvczZmSU9qdzR5NTNVXC9lb0FFREppVnhEOWQ1eGZcLzBNSzlZQmxmRGRxMGJyakVtV05zZEpabU9BYXJvbCtLb3kwUUZ4akdhd01DWjZpTHhkaTJRaVpMbTl2dzE0YTBleGtqMFlGbklJQUZEWWozIiwibWFjIjoiZWVlYTYxNzhkNjkyM2FmMjBmMDljNTM2YzgyOTNkZjc0M2I2ODRiMjZiYzk2NDZkYmNlNGJmMWQzNmZmMGQ0NyJ9
eyJpdiI6ImhNemU0ZFg3ZmZDdU1YeFpBUlwvNUVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InB4VjQwVHBYdE9VUnhDVWV1R05rNjFDRDNsYXZRUlwvZXZlUWl1eEMxb0Z4a3V1N1FLbFZKWkxZQVlkcXEwRTl1RCszeXF6WWlMZ2laWFVTUjA2cU1aeld6emZjWXRCXC9vTUlNelJsVE9VSnZsWVNPck94bzkxVVJOUmZlNGpHTDMiLCJtYWMiOiI4OTFhYjYyZDc0YjJhNDUyMzA5N2QwODE2NWQ2ZDU1OTc1OTYxZWJiYjJjY2E1ZmIzZGRiMWU3ZmVjMTdlMjA2In0=

Nhìn thấy cô ấy như thế, tôi ôm ngực thở phào nhẹ nhõm.

Ads
';
Advertisement