Chúng tôi đã bắt đầu dành nhiều thời gian hơn ở khu vực chung.
Nói chính xác hơn là tôi đang cố ý dành nhiều thời gian hơn với Sendai-san.
Điều này vẫn không thay đổi khi tháng sáu đến.
“Miyagi, ăn xong rồi cậu làm gì?”
Sendai-san hỏi tôi trong lúc quấn cái [Mentaiko Pasta (Mì ống sốt trứng cá tuyết)] lên cái nĩa của cô ấy.
(Nhìn ngon quá, hay cho toi an Sendai-san)
“Tôi muốn uống gì đó.”
“Ùm, để tớ pha trà cho.”
Kể từ hôm đó, tôi không còn ghé qua phòng Sendai-san nữa. Sendai-san cũng không còn tới phòng tôi. Cô ấy thường dành thời gian ở khu vực chung thay vì về phòng mình ngay, nên là nếu tôi muốn ở cạnh Sendai-san thì tôi sẽ phải ở khu vực chung nhiều hơn.
Tôi quấn mì lên nĩa rồi ăn miếng cuối cùng còn sót lại.
Không phải là tôi muốn thay đổi cuộc sống ở đây quá nhiều.
Tôi muốn tiếp tục sống chung với Sendai-san như thế này mà vẫn là bạn cùng phòng của cô ấy.
Nếu tôi muốn điều đó xảy ra, tôi không thể nào cứ mãi lảng tránh cô ấy. Mặc dù có hơi khó xử, nhưng nếu tôi cứ dành thời gian với cô ấy như thế này thì chúng tôi sẽ lại trở về như trước. Tôi cảm thấy không yên mỗi khi ở cạnh Sendai-san, nhưng ở một mình thì cũng bất an, chi bằng cứ ở bên cạnh nhau như thế này.
“Để tôi rửa cho.”
Tôi đứng dậy khi thấy dĩa của Sendai-san đã trống.
“Cảm ơn cậu. Nhờ cậu.”
Tôi cầm lấy đĩa của cả hai rồi mở nước ra.
Tôi ước gì những gì xảy ra vào ngày Chủ nhật đó có thể trôi đi như dòng nước này. Nhưng tôi không nghĩ là tôi có thể dễ dàng quên hay xoá nhoà nó đi được. Những gì xảy ra hôm đó cứ ám ảnh tâm trí tôi mỗi khi tôi cố gắng quên nó đi.
Sendai-san đã chạm vào đâu, và giọng nói của cô ấy khi thầm thì những lời đó nghe như thế nào.
Ký ức ùa về.
Cảm giác từ bàn tay, từ đôi môi ấy, những thứ mà Sendai-san đã chạm vào, đã hôn lên tôi biết bao nhiêu lần, giờ đây tôi có thể nhớ lại rất dễ dàng.
Sendai-san, dù có thể là không nhiều như tôi, chắc cũng đang nghĩ về ngày chủ nhật hôm đó. Nếu cứ mãi day dứt như này, chúng tôi sẽ không thể sống tiếp với nhau như bạn cùng phòng trong bốn năm tới được nữa.
Hy vọng mọi thứ sẽ mau trở về như trước.
Chuyện ngày chủ nhật đó đã là quá khứ rồi.
Tôi rửa từng cái chén, từng cái đĩa một.
Sau khi đã rửa sạch cả nồi niêu xong xuôi, tôi ngồi xuống ghế.
“Sendai-san, xong rồi.”
“Thế, tớ rót trà cho nhé.”
Sendai-san nói rồi đứng dậy.
Chẳng có quy tắc nào bảo rằng sau mỗi bữa tối chúng tôi phải uống trà cả. Có hôm chúng tôi sẽ uống nước cam, hôm khác thì trà lúa mạch. Hôm qua chúng tôi còn ăn kem nữa. Menu thì thay đổi xoành xoạch.
Không quan trọng chúng tôi ăn hay uống cái gì.
Việc chúng tôi cùng ngồi ở đây mới là điều quan trọng.
“Để cậu đợi lâu rồi.”
Tôi nghe thấy giọng của Sendai-san, và một cái ly được đặt trước mặt tôi.
“Cám ơn.”
Tôi nhấp một ngụm trà rồi nhìn Sendai-san đang ngồi đối diện.
Khuôn mặt cô ấy vẫn không thay đổi, giống như hôm qua, hôm kia, hay những ngày trước nữa.
Có lẽ là cô ấy chỉ đang cố tỏ ra như bình thường mà thôi.
Để xóa bỏ sự khó xử giữa chúng tôi, cách duy nhất là vờ như chuyện đó chưa bao giờ xảy ra. Có lẽ đó là lý do Sendai-san vẫn đối xử với tôi như bình thường, nhưng thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy có một chút khoảng cách giữa chúng tôi.
Cô ấy, người luôn không ngần ngại tiếp cận tôi, giờ thì lại không tiếp cận nữa.
Tôi nhìn Sendai-san để thử đoán xem cô ấy đang nghĩ gì, nhưng tôi chưa bao giờ có thể hiểu nổi những gì đang trong đầu cô ấy.
Tôi chỉ có thể thấy được rất ít thứ từ bên ngoài.
Nếu muốn biết, tôi phải hỏi.
Tôi biết vậy nhưng lại khó nói ra, nên giờ tôi chỉ có thể nhìn cô ấy mà thôi.
Lí do tại sao Sendai-san có vẻ khác lạ so với trước đây.
Tôi không biết phải diễn tả nó ra sao, nhưng tôi muốn biết. Nhưng mà, nếu tôi hỏi, chúng tôi sẽ lại nhắc tới ngày hôm đó.
“Nè, Sendai-san. Sinh nhật cậu là khi nào vậy? Hình như là vào tháng Tám à?”
Thay vì hỏi những điều tôi thật sự muốn, tôi lại chọn một chủ đề mà trước đây chúng tôi chưa bao giờ nói đến.
“Ừm, mà tự nhiên sao lại hỏi vậy?”
“Thì sắp tới rồi, chỉ là không biết chính xác khi nào nên mới hỏi mà thôi.”
Tôi đã ở bên Sendai ngần ấy thời gian, vậy mà đến ngày sinh nhật của cậu ấy tôi còn chẳng biết. Có thể những chuyện vụn vặt như thế này sẽ giúp tôi hiểu hơn về cô ấy, dù chỉ là một phần nhỏ trong số những điều tôi thực sự muốn biết.
“23 tháng 8 á. Vào tầm cuối tháng Tám cơ, nên cũng chưa hẳn là sắp tới đâu. Thế còn Miyagi?”
“25 tháng 9.”
Tôi thành thật trả lời câu hỏi trước đây tôi không hề hé răng nửa lời.
Nếu như tôi không nhất thiết phải trả lời câu hỏi của Sendai-san, tôi muốn hỏi về gia đình cô ấy hơn.
Tôi vẫn nhớ rõ lần tôi hỏi về gia đình của cô ấy vào kỳ nghỉ hè năm ngoái, và cô ấy đã tỏ ra không vui như thế nào. Và đến giờ, cô ấy vẫn không hề liên lạc với gia đình. Tôi không có ý định xen vào chuyện gia đình của cô ấy, nhưng tôi vẫn có chút tò mò.
Lí do tôi không hỏi Sendai-san về gia đình cô ấy là vì nếu như cô ấy cũng hỏi lại thì tôi cũng chẳng biết phải trả lời như nào. Tôi có thể dễ dàng trả lời câu hỏi về sinh nhật, nhưng thực sự tôi không muốn nói về gia đình mình.
“25 là cung Xử Nữ nhỉ? hay Thiên Bình ta?”
“Thiên Bình.”
“Ra vậy. Nhưng người ta bảo Thiên Bình là người hướng ngoại mà nhỉ……..”
“Cái gì?”
“Gì đâu. Tớ chỉ đang nghĩ hướng ngoại là như nào mà thôi.”
Sendai-san cười khúc khích.
Nhìn kiểu gì cô ấy cũng không coi tôi là người hướng ngoại chắc luôn.
Bói toán chỉ là mấy trò nhảm nhí thôi.
Nếu ai cũng giống như lời phán trong cung hoàng đạo, vậy thì trên đời này chỉ có mười hai loại nhân cách mà thôi. Còn nhóm máu thì chỉ có bốn, nghĩa là nếu dựa theo nhóm máu thay vì cung hoàng đạo, thì không lẽ thế giới này chỉ có vỏn vẹn bốn kiểu người thôi à?
“Sendai-san tin vào mấy cái này đấy”
“Tớ chỉ tin vào những điều tốt đẹp thôii.”
Sendai-san vừa nhấp một ngụm trà, vừa cười mỉm.
Sau đó thì chúng tôi lại nói chuyện, mà nói là nói chuyện nhưng cũng không hẳn là như thế, cho đến khi ly của chúng tôi cạn sạch. Sau khi uống xong ly thứ hai được rót cho, tôi đứng dậy.
“Tôi về phòng đây.”
Nói xong, tôi cầm ly trà lên, và Sendai-san tiến lại gần tôi.
“Miyagi.”
Cô ấy gọi tôi bằng một giọng mềm mại, tay chạm tay tôi.
Rồi, cô ấy đặt môi cô ấy lên ngón tay tôi.
Có lẽ vì tôi đã cho phép một lần, nên từ hôm đó, mỗi khi tôi định về phòng sau bữa tối, cô ấy đều hôn lên tay tôi. Có lúc chỉ là một cái chạm môi nhẹ nhàng, có lúc lại là những cái liếm láp đầy mơn trớn trên đầu ngón tay hay mu bàn tay tôi. Dù là kiểu nào, tôi cũng chưa từng nói là cô ấy được phép làm thế cả. Nhưng tôi cũng chẳng có lý do gì để ngăn cản, nên cô ấy muốn làm gì thì làm.
Tầm đó thì tôi vẫn ổn.
Chúng tôi đã làm vậy rất nhiều lần trước đây trong quá khứ, và giờ Sendai-san cứ tự ý làm nó, còn chẳng cần mệnh lệnh.
Cảm giác ẩm ướt đó đè lên những đốt ngón tay đầu tiên của tôi.
Hôm nay có vẻ sẽ không chỉ dừng ở mức hôn.
Cái lưỡi ấm áp hơn so với đôi môi kia ấn vào ngón tay tôi rồi hướng lên trên. Khi cảm nhận được cái cảm giác quen thuộc từ chiếc lưỡi và ngón tay, ký ức về ngày Chủ Nhật đó lại ùa về.
Không sao.
Ổn mà.
Sendai-san hôn vào khoảng giữa đốt ngón tay thứ nhất và thứ hai, tạo ra một tiếng ‘chụt’ nhỏ.
Đầu lưỡi cô ấy lại mơn trớn ngón tay tôi.
Cảm giác nóng ran nơi đầu ngón tay dường như còn nóng hơn cả nhiệt độ cơ thể Sendai-san bây giờ, tôi đưa tay nắm lấy tóc mái cô ấy.
“Đến đây thôi.”
Khi tôi nói thế, Sendai-san hôn lên mu bàn tay tôi rồi ngẩng đầu lên.
Giờ đây tôi cảm thấy một khoảng cách giữa tôi và Sendai-san.
Và chính tôi là người đã tạo ra khoảng cách này.
Trước khi tôi có thể tự mình thu hẹp nó lại, thì Sendai-san đã đến đón tôi rồi. Tôi đã cố dành nhiều thời gian hơn với cô ấy, hy vọng rằng tôi có thể thu hẹp lại cái khoảng cách mà do tôi tạo ra, nhưng giờ tôi không biết những gì mình làm là đúng hay sai nữa. Tôi đang cảm thấy chúng tôi càng ngày lại càng xa nhau hơn.
Nếu là Sendai-san của trước đây, cô ấy sẽ không dừng lại chỉ sau một nụ hôn trên tay như thế này. Cái cách cô ấy đột ngột dừng lại khiến tôi băn khoăn, nên tôi cứ bận tâm về điểm khác biệt đó. Nếu cô ấy muốn mọi thứ như cũ, thì cô ấy nên làm như những gì cô ấy đã làm.
Sendai-san sau khi rời nhà Maika thì đã trở nên khó hiểu với tôi.
Tôi quay lưng về Sendai-san, quay về phòng mình.
Và, trước kệ sách, tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi.
Chẳng có gì thay đổi chỉ vì nó bị Sendai-san chạm vào cả.
Nó vẫn chỉ là tay của tôi mà thôi.
Tôi đặt môi lên ngón tay mình.
Cảm giác khác với khi Sendai-san chạm vào nó.
Tôi moi một tờ khăn giấy từ con cá sấu ra. Lau sạch những ngón tay đó, và nằm dài ra giường.
“Shiori, chủ nhật rảnh không? Đi xem phim với tớ nha?”
Maika, người vừa ăn xong món gà rán sốt trứng, nhìn tôi từ phía bên kia bàn.
Chủ Nhật á.
Tôi thở dài trong lòng.
Tôi không muốn nói cho lắm, nhưng tôi cũng chẳng thể nào cứ thế mà im lặng được.
“.......Xin lỗi nhé. Tớ, có hẹn với Sendai-san rồi. Tuần sau được không?”
Quán ăn gia đình đông đúc ở cái giờ này, tiếng người trò chuyện rôm rả khắp nơi. Tôi cố gắng nói nhỏ, hòa lẫn vào tiếng ồn xung quanh.
Tôi không muốn nhắc đến cái tên Sendai, bởi vì nếu làm vậy, chắc chắn Maika sẽ lại hỏi về chuyện "đến nhà chơi". Nhưng mà tôi cũng không muốn nói dối cô ấy thêm nữa.
“Cũng được, nhưng cậu đi đâu với Sendai-san á?”
“Mua đồ thôi.”
Tôi dừng tay, ngừng ăn gà rán rồi thành thật trả lời.
“Hểểể~, còn đi mua sắm cùng nhau luôn cơ à?”
Maika nhìn tôi với vẻ mặt trông rất vui vẻ, không biết là cười thật hay cười đểu.
“Màhh.”
“Nhìn kiểu gì thì hai cậu cũng đâu có sở thích hợp nhau đâu mả nhỉ? Định mua gì á?”
“Khuyên tai. Sendai-san bảo là sẽ chọn giùm tớ.”
Vào Chủ Nhật đó, tôi sẽ phải thực hiện lời hứa với Sendai-san. Đó là lời hứa cho hình phạt mà cô ấy bắt tôi phải thực hiện trên đường về từ nhà Maika, và đó là lời hứa mà tôi vẫn chưa thực hiện. Tôi không thể cứ trì hoãn nó mãi mãi, nên tôi đã quyết định sẽ đi vào Chủ Nhật tới.
“Ra vậy. Mà cũng phải, cậu đeo cái khuyên đó cũng hơn một tháng rồi mà nhỉ. Nhưng mà kiểu cậu thân với Sendai-san đến mức chọn dùm khuyên tai thì, tớ thấy hơi lạ.”
Maika nói trong lúc nhìn vào tai tôi, thứ đang bị tóc che khuất đi, rồi cô ấy nói thêm như nhớ ra gì đó.
“Nhắc mới nhớ, còn vụ tớ tới chơi sao rồi?”
Quả nhiên, tôi vẫn không thể né được này.
Tôi nuốt tiếng thở dài sắp thoát ra khỏi miệng xuống, và vì vẫn chưa đủ, tôi uống thêm một ngụm trà ô long nữa trước khi trả lời.
“À—, ừm. Sendai-san nói là được.”
Vì Maika cũng chẳng hỏi lại, nên tôi cứ ậm ờ mãi cho đến hôm nay.
“Tốt rồi, tớ luôn muốn thấy phòng của Shiori ấy. Vậy nào đi thì được?”
“Tháng sau ha?”
“Hình như hơi lâu đúng không?”
“Cậu muốn tới sớm hơn hả?”
Tôi muốn có thêm chút thời gian trước khi Maika đến.
Mặc dù Sendai-san và tôi vẫn ở với nhau như mọi khi nhưng, tôi cảm giác như chúng tôi chưa thật sự trở lại như trước. Tháng sau, không phải mọi thứ sẽ quay lại như cũ hay gì, nhưng có lẽ lúc đó chúng tôi sẽ giống bạn cùng phòng hơn một chút so với bây giờ.
“Mà thôi, tháng sau cũng được.”
Có vẻ như Maika cũng không vội vàng đến nhà tôi, nên cô ấy đồng ý với lời đề nghị của tôi.
“Vậy thì, tháng sau nha. Với tớ sẽ hỏi lại lịch của Sendai-san nữa.”
“Ok. Tớ thì nào cũng được.”
Yên tâm khi nghe thấy câu trả lời của cô ấy, tôi cắn miếng gà cuối cùng trên đĩa của mình.
Món này Sendai-san thì làm sẽ ngon hơn.
Tôi vừa nghĩ thế vừa nuốt miếng gà hơi mặn xuống.
“Shiori, mà cậu uống gì á?”
Sau khi thứ bên trong ly và trên dĩa đã bốc hơi, Maika chỉ vào ly của tôi rồi hỏi.
“Trà Ô Long.”
“Cho tớ một ngụm đi.”
“........Ùm.”
“Mà thôi, không cần nữa đâu.”
Maika, người vừa nói muốn uống trà Ô Long, đột nhiên rút lại lời nói, rồi cô ấy cầm ly lên và bước đến quầy đồ uống. Và rồi, cô ấy quay lại với một ly nước gừng.
“Cậu vừa nói muốn uống mà sao lại không uống?”
“Vì tớ không muốn uống trà Ô Long thôi.”
“Thế thì, tại sao nãy cậu lại đòi uống?”
“Thì tại Shiori có thích uống chung cốc đâu.”
Maika cười mỉm.
“Có phải là tớ không thích hay gì đâu mà.”
“Thật à? Từ hồi cao trung ấy, cậu hầu như có bao giờ đồng ý kiểu ‘cho tớ một ngụm' hay 'Cho cậu cái này cái nọ' đâu?.”
Lời của Maika là sự thật.
Tôi không phải là kiểu thích uống chung cốc hay ly.
Nhưng mà, tôi nhận ra là nếu cứ mãi từ chối, thì bầu không khí sẽ trở nên khá kỳ cục, nên tôi đã cố gắng để không từ chối quá nhiều nữa.
“Tớ không có để ý đâu, nếu cậu không thích thì cứ nói là không thích thôi.”
Maika nói với giọng vui vẻ rồi uống một ngụm cốc nước gừng.
“...........tớ không thích cho lắm. Nhưng mà, cũng có phải là ghét hay gì đâu”
“Vậy với Sendai-san thì sao?”
“Ể?”
“Kiểu, tớ thấy là nếu là với Sendai-san thì cậu có vẻ ổn ấy. Lần trước Sendai-san tới nhà tớ, Sendai-san uống ly nước ép của Shiori một cách rất tự nhiên luôn, rồi sau đó Shiori cũng uống tiếp á.”
Nhắc mới nhớ, lúc Sendai-san đến nhà Maika, cô ấy đã uống ly nước cam của tôi, và rồi tôi đã uống nốt phần còn lại rồi đi về.
Tôi không nghĩ đấy là chuyện mà tôi phải xoá sạch khỏi tâm trí Maika, nhưng mà tôi cũng không cần thiết phải cho cậu ấy biết. Chắc giờ trong đầu Maika đang nghĩ Sendai-san là người đặc biệt với tôi.
Sendai-san cũng chẳng phải là gì đặc biệt với tôi hết.
Lý do tôi bận tâm về việc uống chung cốc với cô ấy là bởi vì giữa chúng tôi tồn tại cái khái niệm “mệnh lệnh”. Sendai-san với tôi đã chạm vào nhau quá nhiều lần đến nỗi uống chung cốc với nhau cũng chẳng còn là vấn đề gì mà thôi.
“Vì lúc đó, Sendai-san tới bất ngờ quá nên tớ có hơi rối thôi.”
Tôi không biết cái lý do đó có hợp lý không, nhưng tôi cũng chỉ có thể nói như vậy thôi. Tôi không muốn nói dối nhưng tôi cũng không thể nói sự thật được.
“Ra vậy.”
Maika trả lời với giọng điệu như thể cô ấy chưa thuyết phục lắm.
“À mà. Cậu với Sendai-san giữ liên lạc kể từ đó luôn à?”
Tôi đổi chủ đề đột ngột, nhưng nói chuyện về cái này còn tốt hơn là tiếp tục nói về cái kia.
“Cũng có liên lạc với nhau vài lần á. Cậu ấy còn gửi lời cảm ơn giúp Shiori nữa cơ, người gì đâu mà chu đáo ghê.”
Sendai-san không hề nói với tôi là cô ấy vẫn giữ liên lạc với Maika hết.
Không phải là cần thiết phải nói với tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Tôi muốn nghe chuyện này từ Sendai-san trước thay vì từ Maika như này.
Nhưng nếu cứ nghĩ như vậy thì không hay cho lắm.
Tôi muốn biết Sendai-san đang làm gì sau lưng tôi, và thậm chí nếu được thì tôi muốn hạn chế luôn cả những gì cô ấy làm. Tôi biết mình đã luôn như vậy kể từ hồi cao trung, và giờ thì nó ngày một rõ ràng hơn.
Tôi uống một ngụm trà Ô Long.
Lắng nghe những gì Maika nói.
Cô ấy không còn nhắc tới chuyện uống chung cốc nữa. Nhưng Cô ấy lại chuyển sang chủ đề về trường đại học, của Sendai-san.
Chúng tôi tám chuyện linh tinh được một lúc, rồi tôi tạm biệt Maika.
Ngồi trên tàu, tôi nghĩ về Sendai-san, rồi từ nhà ga, tôi đi bộ về nhà.
Sendai-san làm thêm nên sẽ lại về muộn.
Tôi cứ nghĩ là khi ở bên cạnh Maika, tôi sẽ không còn nghĩ về Sendai-san nữa, nhưng thực ra thì lại ngược lại. Tôi cứ mãi suy nghĩ về việc cô ấy đang nói chuyện gì với học sinh, hay cô ấy làm ra khuôn mặt cười trông như nào, tôi lại quan tâm những thứ đại loại vậy.
Lẽ ra nó không như thế này.
Tôi bước lên tầng ba, mở cửa ra, và cởi giày.
Sendai-san vẫn chưa về.
Tôi đi vào phòng mình, lấy ba cuốn manga ra khỏi kệ sách.
Vì tôi đã đọc hết rồi, nên tôi rất nhanh lại đọc hết chúng, rồi tôi lấy thêm cuốn manga mới ra. Đang đọc đến cuốn thứ sáu thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Đặt cuốn manga xuống, tôi mở cửa và Sendai-san đang đứng ngay ở đó.
“Mừng về nhà.”
“Tớ về rồi. Giờ tớ pha trà ấy, cậu uống không?”
“Uống, nhưng Sendai-san, cậu ăn cơm chưa?”
“Tớ ăn một chút trước khi đi làm rồi nên là giờ không đói lắm.”
Nói rồi, Sendai-san đi pha trà. Còn tôi thì lấy ra hai cái cốc rồi ngồi xuống chỗ của mình. Một lúc sau, Sendai-san đặt ly trà lúa mạch trước mặt tôi rồi ngồi xuống phía đối diện.
“Cám ơn.”
Tôi nói lời cảm ơn rồi báo cho cô ấy biết chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
“Sendai-san. Maika, tháng sau đến.”
“Tháng sau cơ à. Cũng hơi lâu nhỉ.”
“Chẳng lâu gì. Tháng sau kiểu gì chả mau đến. Hôm nào thì được?”
“Hôm nào cũng được, miễn là ngày tớ nghỉ làm là được. Miyagi cứ quyết định đi.”
Sendai-san nói một cách dửng dưng rồi uống trà lúa mạch, còn không thèm kiểm tra lịch làm việc.
Vì Maika nói mấy lời kỳ quặc trước đó, nên giờ tôi lại bắt đầu đi để ý đến chiếc cốc của Sendai-san.
Cô ấy chạm môi vào, cổ họng cô ấy chuyển động, rồi rời môi.
Sau đó, cái ly trà lại được đặt lên bàn.
Nếu là người khác uống rồi thì tôi sẽ không muốn đưa miệng vào. Nhưng với Sendai-san thì tôi lại chẳng để tâm, thậm chí trước giờ cũng chẳng bận tâm. Tôi chẳng hiểu tại sao giờ tôi lại phải kiểm tra để xác nhận lại điều đó nữa, nhưng khi nhìn chiếc cốc đặt trước mặt Sendai-san, ngực tôi lại đập thình thịch.
—Tốt nhất là đừng nghĩ về nó nhiều làm gì.
Ngay từ đầu, Sendai-san là một người mà tôi chẳng có chút liên quan nào. Nếu như hôm đó tôi không gặp cô ấy ở tiệm sách, nếu như hôm đó cô ấy không quên ví, thì mọi chuyện sẽ không như ngày hôm nay. Cách mà mối quan hệ này bắt đầu rất khác so với những người khác, chỉ có thế mà thôi.
“Gì á? Có gì hay ho trong đó hả?”
Sendai-san xoay xoay cái ly trên bàn.
“Tôi chỉ đang nghĩ là trà ngon thôi.”
Tôi uống một hơi hết ly trà vẫn còn nóng rồi đứng dậy.
“Miyagi?”
“Hôm nay tôi hơi mệt, về phòng đây.”
“Chờ đã nào.”
Sendai-san đứng dậy, nắm lấy tay tôi khi tôi đang tính về phòng.
Tôi gọi cô ấy trước khi môi cô ấy kịp chạm vào ngón tay tôi.
“Sendai-san.”
“Sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào Sendai-san, người cũng đang nhìn tôi chăm chú.
Mái tóc dài được tết gọn gàng, giống như hồi trung học. Màu tóc, màu nâu hạt dẻ thay vì đen tuyền mà tôi đã từng nghĩ là không hợp với cô ấy, giờ đây lại rất hợp với một nữ sinh viên đại học này. Chiếc váy đồng phục ngắn cũ đã được thay thế bằng những chiếc váy dài hơn khi cô ấy mặc thường phục. Áo thì vẫn như hồi đó, hiếm khi cài hết nút, nhưng khác biệt là giờ đây có nhiều loại áo khác nữa.
Sendai-san vẫn như trước đây, nhưng có chút gì đó đã thay đổi.
“Tay, đưa đây.”
Tôi nhìn vào bàn tay đang nắm lấy tay mình, rồi nói với cô ấy. Rồi Sendai-san nói lại với vẻ không hài lòng.
“Ý cậu là tớ phải thả ra hả?”
“Thả tay tôi ra rồi đưa tay cậu cho tôi.”
“.......Cũng được.”
Sendai-san thả tay tôi ra, rồi đặt tay cô ấy lên lòng bàn tay tôi.
Chỗ này, vẫn không thay đổi so với hồi cao trung.
Cô ấy vẫn luôn làm theo những gì tôi nói, cho dù đó không phải là mệnh lệnh đi nữa.
Tôi đặt môi mình lên mu bàn tay của Sendai-san.
Khi tôi chạm môi vào, bàn tay của cô ấy run mạnh đến mức làm tôi giật mình. Không phải là cô ấy đang khó chịu, nhưng tôi lại cảm thấy như tôi đang bị từ chối vậy, và tôi buông tay cô ấy ra.
Thật ra tôi không cố tình chạm vào cô ấy.
Tôi chỉ muốn gần gũi với cô ấy hơn một chút thôi.
“Xin lỗi, tớ chỉ hơi bất ngờ một chút thôi.”
Sendai-san hốt hoảng nói rồi chìa tay ra phía tôi. Nhưng khi tôi vẫn không chạm vào, cô ấy nói thêm, “Giờ thì tớ ổn rồi.”
Tôi nắm lấy tay cô ấy rồi cắn vào đầu ngón tay.
Sendai-san không động đậy.
Khi tôi cắn mạnh hơn, tay cô ấy cứng lại. Rồi tôi cắn mạnh đến nỗi cảm nhận được cả xương rồi mới ngẩng đầu lên.
“Đau á.”
Tôi nhìn vào ngón tay cô ấy khi nghe thấy tiếng thì thầm kia. Có một vết răng in hằn trên ngón tay ấy. Khi tôi đưa ngón tay mình lên dấu răng đó thì Sendai-san nắm chặt lấy tay tôi.
“Miyagi. Hôm chủ nhật đó, cậu quên chưa?”
“Không có quên. Nhớ chọn cho đàng hoàng đấy.”
“Yên tâm, tớ chọn cái dễ thương cho mà.”
Nói rồi, Sendai-san cười nhẹ một cái.
Với tôi, tháng Sáu không phải là mùa xuân cũng chẳng phải là mùa hè.
Cảm giác như là mặc đồ xuân thì hơi trễ, còn mặc đồ hè thì hơi sớm. Mặc dù tôi luôn phân vân không biết nên mặc gì, nhưng tôi khá chắn là giờ không phải là thời điểm để mặc chiếc váy màu pastel mà tôi mua sau lễ tốt nghiệp. Kết quả, nên là tôi lại mặc quần thường với sơ mi như mọi khi.
Chẳng có lý do gì để mà tôi phải mặc váy vào Chủ nhật, thứ mà chỉ nhắc nhở tôi về ngày hôm đó. Nên có lẽ thế này là được rồi.
“Miyagi, có cái nào cậu thấy ưng hong?”
Sendai-san hỏi tôi, đứng trước kệ trưng bày đầy khuyên tai.
Có vẻ như cô ấy đã mang tôi tới một cửa hàng chuyên bán đồ nhập khẩu, chỗ mà có nhiều thứ khác hơn là trang sức. Tuy nhiên, ở đây vẫn có một lượng khuyên tai vừa phải, và Sendai-san đã bảo tôi “Nếu cậu thấy thích cái nào thì tớ sẽ mua cho nên là, trước mắt cứ xem qua trước đã.”, nên tôi cũng đã nhìn thử, nhưng vẫn chưa chọn được cái nào ưng ý. Mà ngay từ đầu, cô ấy đã bảo là cô ấy sẽ chọn cho tôi mà, nên để cô ấy chọn là được rồi.
“Cái nào mà chả được, Sendai-san cứ chọn đi.”
“Cái nào cũng được thật à?”
“Cái nào cũng được.”
Nếu cô ấy mang tôi tới mấy cửa hàng bán toàn đồ mắc tiền thì tôi sẽ về nhà ngay rồi, nhưng mấy cái khuyên tai ở đây có vẻ không đắt đỏ có đến mức làm tôi áy náy khi được mua cho.
“Thế, cái này thì sao?”
Sendai-san nói, rồi đưa cho tôi một cái khuyên tai màu bạc, cứ như là cô ấy đã chọn sẵn từ đầu vậy.
“..........Cái khác đi”
Chắc là, giờ tôi đang cau mày lại.
Cái khuyên tai này không quá rẻ, nhưng cũng không quá đắt.
Nhưng, cái vấn đề không phải là ở đó.
Mà là cái thiết kế cơ.
“Cậu ghét kiểu này à?”
“Không phải là ghét. Mà do nó có hơi dễ thương quá.”
Trên tay tôi giờ là một cái khuyên tai hình bông hoa nhỏ. Trên cái tủ trưng bày thì có cái tên “Plumeria” được ghi trên thẻ ghi chú.
Đeo nó lên thì sẽ giống như có một bông hoa nở trên tai vậy, nên hẳn là rất xinh. Nhưng mà tôi thấy nó không hợp với mình.
“Thế à? Tớ thấy nó đơn giản mà, cũng đâu có dễ thương quá hay gì đâu.”
“Cái khác.”
“Thế à. Vậy thì, cái này sao?”
Sendai-san chỉ tay vào một cái khuyên tai màu vàng.
Nó quá to, cả thiết kế lẫn giá tiền đều không phải là gu tôi.
“Mấy cái sặc sỡ kiểu này, tôi không thích có thích. Cơ mà cậu cố ý chọn mấy cái mà tôi không thích đúng không.”
“Thì cậu bảo cái nào cũng được mà, vậy nên ngoài hai cái này ra thì thôi. Chọn một trong hai cái đi.”
Sendai-san vui vẻ nói rồi nhìn tôi.
Mà đúng là tôi đã bảo cô ấy “chọn cho tôi”, và tôi cũng đã trả lời “Cái nào cũng” khi cô ấy hỏi “Cái nào cũng được thật à?”. Tôi biết là nếu tôi mà làm loạn lên thì chắc chắn là cô ấy sẽ chọn cái khác, nhưng mà, làm mấy trò trẻ con trong cửa hàng trong khi đã lên đại học thì quả thật là ngại lắm.
“............Cái này.”
Tôi đưa cái khuyên có hình cái bông hoa nhỏ cho Sendai-san.
“Để tớ đi thanh toán, ở yên đây nhé.”
Nói rồi, Sendai-san rảo bước tới quầy thanh toán.
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy rồi, sờ vào tai của mình.
Cái khuyên tai trên tay tôi bây giờ khác với cái khuyên tai tôi đang đeo. Đây là khuyên tai đầu tiên mà Sendai-san đeo cho tôi, nên tôi cảm thấy hơi tiếc khi nghĩ đến việc giờ sẽ có phải đeo một cái khuyên tai mới.
Tôi nhìn mấy cái khuyên tai đang được bày bán.
Tôi không hứng thú lắm với khuyên tai, nên đúng là cũng chả thấy cái nào hợp ý mình. Vì bản thân còn chẳng biết mình muốn gì, nên chắc cái khuyên tai mà Sendai-san chọn là ổn rồi.
“Xin lỗi để cậu đợi.”
Tôi đang thẩn thờ nhìn đống khuyên tai thì Sendai-san vỗ vai tôi.
“Khuyên tai đâu?”
Người có vẻ như đang có tâm trạng khá vui và chắc chắn là đã mua khuyên kia, Sendai-san, lại đang không cầm chiếc khuyên tai. Chắc hẳn là bỏ vô trong túi rồi chứ gì, nhưng tôi cứ tưởng là cô ấy sẽ đưa cho tôi ngay cơ.
“Nào về tớ đưa cho. Mà, cậu có muốn ghé qua chỗ nào nữa không?”
“Không cần ghé.”
“Cơm tối nha? cơ mà, hình như giờ vẫn còn hơi sớm thì phải.”
Bình thường, Sendai-san sẽ kiểu như là gợi ý thêm vài địa điểm ghé qua rồi mới quyết định điểm đến mới, nhưng hôm nay cô ấy chỉ đơn thuần nói “Vậy thì về thôi” rồi bắt đầu bước đi. Chúng tôi không ghé qua đâu cả, chúng tôi về bằng con đường mà chúng tôi đến lúc đầu và về nhà lúc chiều muộn.
Tôi mở tủ lạnh ra, rót trà lúa mạch và soda vào cốc.
“Tớ mang vô phòng nhé.”
Sendai-san hiển nhiên nói, tôi đặt những cái cốc mà tôi định để trên bàn ở khu vực chung lên cái khay.
“Phòng, phòng của Sendai-san?”
“Ừm. Tớ sẽ đưa khuyên tai cho cậu.”
“Ở đây được à?”
“Cậu ghét đến phòng tớ sao?”
Không phải là không muốn, nhưng tôi đã không bước vào phòng của Sendai-san kể từ hôm chủ nhật đó. Là vì căn phòng đó luôn nhắc nhở tôi về những chuyện đã xảy ra, nên tiếng tim đập bỗng nhanh hơn một chút.
Không phải tôi muốn xoá đi ký ức đó, và tôi cũng đã chấp nhận những gì đã xảy ra rồi, nhưng tôi vẫn còn cảm thấy ngại ngùng. Tuy nhiên, nếu cứ né tránh nó mãi thì tôi sẽ không bao giờ bước vào phòng của Sendai-san như được nữa.
“........Cũng được.”
Tôi đáp bằng cái giọng nhỏ xíu, rồi Sendai-san mỉm cười và cầm lấy cái khay.
Mở cửa ra, bước vào phòng.
Ánh mắt tôi rơi vào chiếc giường, đôi chân tôi bỗng chốc cứng đờ.
Sendai-san, đồ xấu tính.
Cô ấy đơn phương chạm vào tôi, chắc chắn sẽ không phải xấu hổ như tôi.
Quả nhiên là tôi nên nhận cái khuyên đó ở khu vực chung.
“Cậu ngồi đi.”
Sendai-san đặt ly lên bàn rồi vỗ vai tôi nhưng, tôi không có muốn ngồi xuống.
“Khuyên tai đâu?”
“Tớ đeo vào cho.”
Sendai-san kéo tôi lại bàn rồi bắt tôi ngồi xuống. Kế đó, cô ấy ngồi xuống cạnh tôi.
“Tôi tự đeo được.”
“Cậu nên cho người đã mua nó cho cậu được quyền đeo nó vào cho cậu chứ. Bộ không lẽ có lý do nào khiến cậu không muốn tớ đeo vào cho cậu à?”
“Chỉ là, tôi không muốn.”
Bởi vì tôi không muốn bị chạm vào tai, nó sẽ làm tôi nhớ đến Chủ nhật tuần trước.
Lý do thì chỉ có thế mà thôi.
Nhưng mà nếu tôi nói ra, Sendai-san sẽ biết là tôi vẫn còn đang và luôn bận tâm về ngày hôm đó nên, tôi không muốn nói.
“Nếu lý do chỉ có vậy thì, để tớ đeo cho cậu cho.”
Sendai nói đúng như những gì tôi nghĩ rồi vươn tay ra, nên tôi gạt phắt đi.
“Thì, để tôi tự tháo khuyên ra.”
Nói rồi tôi tháo khuyên tai ra rồi đặt nó lên bàn trước khi Sendai-san kịp với lấy. Khi tôi chạm tay lên dái tai mình, chỗ không còn khuyên tai cảm giác hơi lạ.
“Tớ đeo lên cho nhé?”
Sendai-san hỏi, lấy một cái túi nhỏ ra khỏi cặp.
“Ừm.”
“Hay cậu lấy nó ra khỏi túi nhé?”
“Sendai-san làm hết đi chứ.”
“Được rồi.”
Nói với giọng đều đều như thế, Sendai cầm lấy chiếc khuyên tai. Và rồi, cô ấy vén tóc tôi ra sau tai.
Ánh mắt Sendai dừng lại trên dái tai không còn khuyên của tôi. Bản thân tôi đã ngắm nhìn nó biết bao lần, nhưng không hiểu sao khi để Sendai nhìn thấy lần đầu, tôi lại bồn chồn đến lạ. Chỉ là để lộ một lỗ nhỏ xíu thôi mà, cũng chẳng phải là việc gì to tát cả, mà lại khiến tôi có cảm giác cứ như là gì đó đặc biệt.
Bàn tay đang vén tóc tôi chạm vào tai tôi.
Cô ấy sờ vào chỗ sau dái tai tôi, nơi mà cái móc khuyên tai từng được đặt vào, và tôi nắm lấy tay Sendai-san.
“Không phải là đeo khuyên tai à?”
“Thì tớ đeo mà, nhưng mà tớ đang xem xem cái lỗ này trông như thế nào khi không có khuyên tai ấy.”
Sendai-san nói với giọng trầm tư rồi buông tai tôi ra.
“Bộ mới thấy lần đầu hay gì”
Hồi trung học, đám Ibaraki-san cũng đeo khuyên tai mà, nên cái lỗ khuyên như này cũng đâu phải là thứ gì đó quá lạ lẫm với Sendai-san đâu.
“Thì là vậy, nhưng mà của Miyagi thì đây là lần đầu.”
“Không cần thiết phải xem nó đâu, đeo lẹ đi.”
“Rồi rồi.”
Sendai-san cầm lấy chiếc khuyên tai, nhẹ nhàng và cẩn thận đeo vào tai tôi. Bàn tay khẽ chạm vào má, đầu ngón tay lướt qua sau tai khiến tôi bồn chồn, chỉ muốn nhích người. Chịu đựng một lúc, âm thanh "cạch cạch" vang lên hai tiếng khi Sendai-san cài xong khuyên tai rồi cô ấy buông tai tôi ra.
“Đeo rồi đó.”
Nè, cùng với lời nói của cô ấy là một cái gương được đưa tới cho tôi, và tôi nhìn vào đó. Một bông hoa nhỏ bé đang nở trên tai tôi. Nó có màu bạc, và nhỏ hơn tôi nghĩ, làm tôi thấy hơi nhẹ nhõm. Mà, nó vẫn hơi dễ thương quá so với tôi, tôi nghĩ vậy, nhưng tầm đó thì, cũng được.
“Hợp ghê.”
Sendai-san nói nhỏ rồi chạm vào cái khuyên tai.
Tôi không trả lời cô ấy, mà nói ra điều mà mình đã quên nói.
“........Cảm ơn, cái khuyên tai.”
“Không có chi.”
“Mà sao Sendai-san không đeo khuyên tai?”
Tôi đẩy cái bàn tay như đang muốn sờ vào tai tôi ra, rồi hỏi cô ấy một câu mà tôi muốn hỏi.
Hồi còn trung học, chúng tôi có luật quy định nên là không có đeo khuyên tai, nhưng giờ thì không còn luật đó nữa.
“Cũng không có lý do gì cả. Mà, có lẽ nếu có dịp gì đó đặc biệt thì có lẽ tớ sẽ đeo á.”
Sendai-san nói khác với những gì cô ấy nói hồi trung học, rồi nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tớ lại gần hơn chút được không?”
Khi tôi không nói gì thì cô ấy lại gần tôi hơn một chút.
“Để tớ xem kỹ hơn.”
Không đợi tôi trả lời tay Sendai-san đã chạm vào tai tôi, những ngón tay đó lại lần nữa vuốt ve khuyên tai, rồi dái tai tôi bị cô ấy kéo.
Những nơi cô ấy chạm vào, nóng.
Tôi rùng mình, từ vai đến tận cổ tôi cứng đờ.
Tôi hơi rụt người lại, và Sendai-san lại gần hơn so với lúc nãy rồi đặt môi cô ấy lên tai của tôi.
Bằng một giọng nhỏ xíu, cô ấy gọi tên tôi, Miyagi.
Tôi không trả lời, rồi cô ấy lại thì thầm vào tai tôi thêm lần nữa.
Giọng nói dịu dàng, êm ái gọi tên làm tôi thấy nhột nhột.
Sendai-san lại hôn vào tai tôi, ký ức về ngày Chủ nhật đó lại ùa về.
Rồi cô ấy dùng bàn tay nắm lấy tay trái của tôi, đan những ngón tay lại vào nhau.
Cô ấy cắn nhẹ vào dái tai tôi. Cô ấy áp sát cả người vào tôi hơn cả mức cần thiết, hơi thở của cô ấy phả vào tai, rồi lại gọi tên tôi.
“Sendai-san, từ.”
Tôi đẩy vai cô ấy.
Nhưng, Sendai-san lại không chịu tránh ra.
Những ngón tay cô ấy vuốt ve dọc cổ tôi, đôi môi đó cũng di chuyển theo. Hơi ấm ấy di chuyển chậm rãi trên da, cảm giác dễ chịu đến mức hơi thở tôi trở nên đứt quãng. Cô ấy liếm vào vùng giữa vai và cổ, lần này tôi đẩy mạnh vào vai cô ấy.
“Cậu không thích à?”
Sendai-san thì thầm vào tai tôi.
“Đi quá xa rồi.”
Tôi gỡ những ngón tay đang đan vào nhau ra rồi dùng tay che lấy cổ.
“Miyagi.”
“Gì?”
“Cái khuyên tai hợp với cậu lắm, nên luôn đeo nó nhé.”
Ngón tay Sendai-san chìa ra như đang luyến tiếc gì đó, và tôi theo phản xạ mà rụt người lại. Khoảng cách giữa chúng tôi vẫn còn đó, sức nặng đang bị dồn trên người tôi biến mất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất