Cả những ngày đặc biệt rồi cũng sẽ chìm vào quá khứ theo thời gian. Cố ý chôn vùi kí ức ngày hôm đó vào nơi khuất lấp trong tâm trí, rồi tôi và Miyagi vẫn lại tiếp tục cuộc sống thường nhật của mình.
Không phải tôi bất mãn với việc cứ lặp đi lặp lại cuộc sống nhàm chán này ngày qua ngày hay gì, vì nhờ có nó mà mối quan hệ giữa chúng tôi đang dần dần trở về như trước.
Nhưng, không phải là ngày nào cũng giống nhau.
“Sensei, học đại học vui không ạ?”
Hanakami-san, người đang làm bài tập ngẩng đầu lên và nhìn tôi.
“Cũng thường à. Thế Hanmaki-san, em thấy đi học vui không?”
Tôi không biết liệu mình có làm tốt vai trò là một Sensei hay không nhưng mà, tôi đã quen với cái tên gọi “Sensei” và cả cái công việc gia sư này rồi. Tôi cũng đã biết cách cư xử với Hanmaki-san hơn, nên cũng chẳng còn thấy hồi hộp như hồi đầu nữa. Mặc dù tôi cố gắng để mọi thứ như cũ, nhưng tôi vẫn có một chút thay đổi với tư cách là một gia sư.
“Vui ạ. Kiểu em ước mình có thể học trung học mãi mãi ấy.”
Hanamaki-san thở “hàa” ra một cái rõ to và nói ra những lời không nên nói đối với một học sinh chuẩn bị thi chuyển cấp.
“Em ước cứ thế này mãi mãi. Lớp em giờ đang vui.”
“Lên cao trung cũng vui mà.”
“Sensei thấy vui ạ?”
Tôi đã không vào được trường cao trung mà tôi mong muốn.
Tôi đã cố gắng để có một cuộc sống cao trung vui vẻ, nhưng tất cả chỉ dừng ở mức “ổn” mà thôi. Nhưng mà, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn khi tôi dành gần như một nửa thời gian cấp ba của mình với Miyagi.
“Cuối cùng thì chắc cũng vui.”
“Ý là lúc đầu nó không vui ạ?”
“Lúc đầu cũng vui đó. Vậy nên là, có thể Hanmaki-san cũng sẽ vui ứm.”
Tôi cười mỉm và trả lời.
“Em biết là có thể sẽ vui, nhưng mà em vẫn thích ở đây hơn.”
Hanmaki-san thở thêm cái “hàa” nữa rồi tiếp tục nói.
“Sensei thì, chị thấy điều gì là vui ạ?”
Hanamaki-san không phải kiểu người hướng ngoại, cũng không phải kiểu người nói nhiều, nhưng em ấy rất thích trò chuyện, và một khi đã hỏi thì sẽ hỏi cho tới cùng. Khác hẳn với đứa cứng đầu cứng cổ như Miyagi.
“Hmm, để xem nào.”
Tôi hơi bối rối khi em ấy hỏi tôi điều gì là vui.
Tôi không thể kể về Miyagi, và kể cả khi tôi có kể, tôi cũng không nghĩ rằng người nghe sẽ cảm thấy nó thú vị.
“Có phải là, vì chị có bạn trai không ạ?”
Nghe một giọng tò mò ấy vang lên, và rồi cùng lúc hình ảnh Miyagi hiện lên trong đầu tôi. Đương nhiên, tôi đẩy Miyagi ra khỏi đầu tôi rồi mỉm cười.
“Hiểu rồi. Hanamaki-san thấy trung học vui là vì có bạn trai đúng không”
“Em không có ai như thế cả.”
Hanamaki-san nhanh chóng trả lời.
“Vậy à? Thế thì, nếu có là nhớ kể cho Sensei nghe đó.”
Tán gẫu cũng là một cách để nghỉ ngơi, còn giúp cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn nữa. Nếu nói chuyện một chút trong lúc học thì thường sẽ giúp thay đổi tâm trạng, sau đó thì sẽ tập trung hơn. Bình thường thì tôi sẽ tiếp tục nói chuyện thêm một chút nữa, nhưng câu chuyện này nên dừng ở đây thì tốt hơn
“Tiếp tục thôi ha.”
Tôi cắt ngang mạch chuyện, thúc giục em ấy làm tiếp bài tập.
Hanmaki-san đáp ngắn gọn mỗi chữ “Vâng.” rồi ánh mắt lại rơi vào cuốn vở.
Cây bút lăn dọc trên trang giấy trắng.
Như thường lệ, tôi dạy học cho tới khi hết giờ, rồi rời khỏi nhà Hanamaki-san.
Tôi đi bộ tới ga, rồi lên tàu.
Tôi lại nhớ đến cuộc trò chuyện khi nãy với Hanamaki-san.
“Người yêu”, là một cụm từ mà không thể nào dùng để miêu tả mối quan hệ giữa tôi và Miyagi hồi cao trung học được. Và cho cả bây giờ cũng vậy. Tôi cũng không biết liệu sau này mình có dùng được đó hay không nữa.
Tôi không muốn dùng cái tình cảm mà tôi dành cho Miyagi để bào chữa cho ngày chủ nhật hôm đó. Và bây giờ cũng vậy. Nhưng nếu thế, tôi không biết khi nào tôi có thể bày tỏ nó với Miyagi nữa. Kể cả tôi có nói ra hôm nay hay ngày mai, “Tớ thích cậu”, thì nó cũng chỉ giống như một món đồ trang trí được dùng để biện minh cho quá khứ của tôi mà thôi.
Tôi không thể thấy được cái tương lai mà tôi thổ lộ tình cảm của mình.
Vậy nên, “người yêu” với tôi chỉ là một khái niệm, một thứ thật xa vời. Tôi muốn níu kéo mối quan hệ mà chúng tôi dày công vun đắp hơn là được Miyagi gọi là người yêu.
Thời gian làm tôi trở nên hèn nhát, với cả nó còn nhắc tôi về những thứ tôi có thể đánh mất nếu tôi nói ra nhiều như thế nào.
Tàu dừng lại, rồi lại tiếp tục đi.
Lặp đi lặp lại điều tương tự, để rồi nó tiến gần hơn với đích đến của tôi.
Tôi và Miyagi đang hướng đến đâu vậy?
Tôi thậm chí còn không biết liệu tôi có đang bước chung con đường với cô ấy hay là không nữa.
Tôi xuống tàu như mọi khi.
Bước đi dưới ánh đèn đường, leo lên cầu thang rồi mở cửa. Giày của Miyagi thì ở ngay cửa ra vào. Tôi tiến đến khu vực chung và thấy một tờ giấy nhắn nằm ngay ngắn trên bàn.
『Ăn cái pudding đó cũng được.』
Tôi nhìn vào tủ lạnh và thấy tận hai hộp bánh pudding đang nằm chễm chệ trong đó. Nhưng thay vì lấy pudding, tôi lấy rau và thịt lợn ra rồi bắt đầu xào chúng lên. Sau đó, khi ăn cái bữa tối đơn giản và lấp đầy dạ dày rồi tôi đi đến trước phòng của Miyagi.
Gõ cửa ba lần, và Miyagi chui đầu ra.
“Mừng về nhà. Cậu ăn pudding chưa?”
“Tớ về rồi. Chưa, giờ ăn nên tính gọi cậu ăn luôn.”
Nói rồi, Miyagi bước ra khỏi phòng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Tôi lấy ra hai cái hộp pudding ra, hai cái thìa, rồi cũng ngồi xuống.
“Itadakimasu.”
Cả hai chúng tôi cùng nói.
Bóc lớp màng bọc ra, tôi múc một miếng bánh pudding rồi cho vào miệng.
Chiếc bánh khá cứng và ngọt hơn tôi nghĩ.
Miyagi thì đang gặm nhấm từng miếng một.
Không biết là do bánh ngon hay gì, mà tâm trạng cô ấy trong có vẻ tốt.
Ở bên cạnh cô ấy như này thì tôi biết, Miyagi không hề ghét tôi. Nhưng, không ghét cũng không có đồng nghĩa là thích. Miyagi không tin những gì tôi nói. “Tớ thích cậu”, mấy câu kiểu này từ tôi, có lẽ cũng chẳng giúp tôi biện minh được cho hôm Chủ nhật.
Tôi cứ cảm thấy siêu khó để Miyagi tin tưởng tôi, và ví dụ như nếu tôi có bảo muốn hẹn hò đi, thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ ngay lập tức từ chối. Chẳng nói đâu xa, ví dụ giờ nếu như tôi nói “Cậu trông có vẻ vui nhỉ.”, thì kiểu gì cô ấy chẳng phản bác lại kiểu như là “Làm gì có” hay gì đó đại loại vậy.
Miyagi giống như một con mèo hoang lúc nào cũng cảnh giác với mọi thứ vậy, và còn ghét sự thay đổi nữa.
Từ “Thích” sẽ thay đổi mối quan hệ của chúng tôi rất rất nhiều, và nếu tôi nói ra với Miyagi bây giờ, thì có khi tất cả mọi thứ đều tan biến hết mất.
Khi đó chúng tôi sẽ không còn là bạn cùng phòng nữa, và Miyagi sẽ rời khỏi tôi.
Vậy nên.
Nếu nói ra và kết quả nhận lại là điều đó xảy ra, thì.
Tốt nhất là tôi nên im lặng.
Cứ tiếp tục cuộc sống nhàm chán này đi, thì tôi vẫn có thể chạm vào Miyagi với tư cách là bạn cùng phòng, cứ tiếp tục mối quan hệ không thay đổi này đi, thì tôi sẽ chẳng mất gì.
Cho dù có những lúc tôi thấy bất mãn với hiện tại, tôi vẫn có thể lục và loi tìm lại ký ức ngày hôm đó trong quá khứ, và bây giờ chỉ cần như thế là đủ. “Người yêu” không phải là thứ mà tôi sẽ mạo hiểm tất cả để có được.
Tôi nuốt miếng bánh màu vàng trong miệng xuống, rồi hỏi cô ấy.
“Miyagi, cậu mua cái pudding này ở đâu á?”
“Cái cửa hàng tiện lợi gần đây.”
“Lần sau tôi muốn ăn thạch hạnh nhân.”
“Tự mà mua.”
“Miyagi keo kiệt.”
Nếu không nói ra lời những lời “thích” đó, thì chỉ cần như thế thôi, chỉ cần những cuộc hội thoại vô tri như thế này, là tôi đã thấy vui rồi.
Chúng tôi tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa trong lúc ăn pudding.
Sau khi đã ăn xong, chúng tôi vẫn tiếp tục nói chuyện thêm một lúc, và khi câu chuyện rơi vào im lặng, tôi đứng dậy.
Đi tới bên cạnh Miyagi.
Tôi vuốt ve tóc Miyagi, cô ấy cứ thế ngồi im. Khi tay chạm qua tai, cô ấy khẽ nhúc nhích như đang nhột, tay bất giác níu lấy áo tôi.
Lần theo tóc mai đó, tôi chạm vào một thứ gì đó cứng cứng. Một bông hoa nhỏ. Cảm giác lúc chạm vào nó khiến tôi như được khẳng định vị trí đặc biệt của mình với Miyagi vậy. Dù cho chỉ có mình tôi đơn phương nghĩ thế cũng chẳng sao.
Tôi cúi xuống, hôn vào má Miyagi.
Chạm nhẹ, rồi rời đi.
Nếu cứ như vậy, nếu không nói ra, tôi vẫn có thể hôn cô ấy như thế này.
Tôi sờ chạm môi cô ấy bằng ngón tay cái.
Miyagi hơi rụt người lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Tôi nắm chặt tay mình lại. Tim tôi thì đập nhanh hơn, nếu cứ như thế này, tim tôi sẽ vỡ tan trước khi kịp chạm vào Miyagi mất.
Tôi nhắm mắt mình lại, rồi hôn môi lên môi cô ấy.
Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Chạm nhẹ, rồi nhanh chóng rời ra.
Khi tôi mở mắt ra, Miyagi vẫn ở ngay trước mặt tôi, không thay đổi gì cả.
“Ngày mai Sendai-san phải mua gì khác cho tôi ăn đấy, đừng có mà là pudding.”
Miyagi vừa nói, vừa buông áo tôi ra.
“Tớ biết rồi.”
Chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút thôi.
Điều quan trọng bây giờ là Miyagi vẫn đang ở bên tôi.
Dù là tối thứ Bảy vậy mà, trời xấu quá.
Tôi hé mở rèm cửa, nhìn ra ngoài. Gió rít mạnh như thể tố sắp ập đến tới nơi vậy, mưa đập dữ dội vào cửa kính tôi. Ánh đèn đường hắt hiu soi bóng xuống con phố vắng tanh. Trông chẳng khác gì khung cảnh trong phim zombie, giờ tụi nó xuất hiện là đẹp. Giờ mà bước ra ngoài thì có khi tôi gặp phải thứ gì đó còn không phải con người luôn không chừng.
Chắc giờ mà kể cho Miyagi nhát gan kia nghe mấy chuyện kiểu vậy thì chắc nhỏ dỗi luôn mất. Tôi kéo rèm lại.
“Xem phim không ta?"
Dự báo thời tiết nói rằng trời mai vẫn mưa, và dù có dậy sớm thì tôi cũng chẳng biết làm gì. Thế là tôi bật cái máy tính bảng lên, đeo tai nghe vào, rồi chọn một bộ phim kinh dị. Sự lựa chọn không thể hợp lý hơn.
Ước gì có thể rủ Miyagi xem cùng. Nhưng mà cho cô ấy xem phim kinh dị thì chắc chắn cô ấy sẽ thù tôi suốt đời luôn. Còn chuyện biết đâu Miyagi sẽ tự nhiên mò vào phòng Sendai giờ này thì lại càng không.
Mới xem được khoảng ba mươi phút thì cổ họng tôi khô khốc.
Bước ra khu vực chung, tôi rót một ly trà lúa mạch, rồi trở về phòng mình, rồi tôi nghe thấy tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc từ đâu đó ngoài kia bên ngoài cửa sổ. Tiếng sấm dữ dội như muốn xé toạc cả bầu trời. Khi kéo hờ rèm ra, một tia chớp lóe sáng rực rỡ phía xa hiện lên trong mắt tôi.
“Cơ mà Miyagi có sợ sấm không ấy nhỉ?”
Trong kí ức mơ hồ, hình như tôi nhớ là Miyagi từng bảo ghét sấm sét hồi cao trung.
Liếc nhìn đồng hồ.
Giờ này chắc là đã ngủ mất tiêu rồi.
Ngủ mà không biết có sấm rồi tí giật mình dậy thì sao nhỉ. Thôi thì tốt nhất là cứ mặc kệ đi cho lành.
Nhưng mà, tôi lại quan tâm Miyagi thì giờ sao.
Tôi cứ đi đi lại lại trong phòng.
Hôm nay, tôi lại mơ thấy giấc mơ đó.
Giấc mơ đó nó soi rõ mồn một luôn những phần tôi cố tình lờ đi bấy lâu nay. Nhờ nó mà giờ tôi cứ thấy ngại ngại khi tới gần phòng Miyagi. Không phải là tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, mà là tôi cứ cảm thấy, bồn chồn, khó xử.
Tiếng sấm ì ầm, đều đều vang vọng khắp nơi từ bên ngoài vào.
Vài phút trôi qua, rồi sao giờ.
Cuối cùng, tôi vứt cái lựa chọn không đi đó đi và tiến về phía phòng của Miyagi.
Hít thở sâu hai lần.
Gõ cửa một lần.
Miyagi không xuất hiện.
Quả nhiên là ngủ rồi, có lẽ.
Giờ quay lại sẽ tốt hơn, nhưng nghĩ đến cái viễn cảnh mà Miyagi vẫn còn thức thì chân tôi lại không di chuyển được. Lòng tôi ngổn ngang trăm mối, vừa lo lắng, vừa muốn nhìn gương mặt cô ấy, nhưng chả hiểu sao có cảm giác không nhìn thì sẽ tốt hơn nhỉ. Nãy trước khi ra khỏi phòng đã do dự xong rồi vậy mà giờ tôi vẫn do dự, tôi một lần nữa gõ cửa, lần này tôi gõ mạnh hơn lần trước.
Một lần. Hai lần.
Tôi đợi một chút, nhưng mọi thứ vẫn im phăng phắc.
Từ bỏ rồi về phòng thôi, tôi định vậy rồi nhưng cửa lại mở ra.
“………Sendai-san, còn thức hả?”
Miyagi xuất hiện trước mặt tôi, trong bộ dạng đồ ngủ, Miyagi với cái giọng nghe không mấy buồn ngủ nhưng, nghe giống như đang bị làm phiền hơn nói.
“Thì tớ đang xem phim á. Miyagi ổn không, sấm to ấy?”
“Ổn.”
“Hồi trước cậu bảo là ghét sấm sét mà nhỉ?”
“........Ghét là ghét, chứ có phải là sợ đâu.”
Miyagi nói, nét mặt như mọi khi mà chẳng chút biến sắc dù cho ngoài trời sấm sét có đang rền vang dữ dội như kia.
“Thế à. Thế thì tốt.”
Tôi vừa nhẹ nhõm, vừa thất vọng.
Đè nén thứ cảm xúc hỗn độn trong lòng, tôi buông lời tạm biệt “Ngủ ngon nha”, cùng lúc ấy, tiếng sấm chói tai xé toạc màn đêm, vang lên. Và rồi Miyagi nắm lấy cánh tay tôi, nhưng nhanh chóng lại buông ra.
Tôi muốn cô ấy chạm vào tôi nhiều hơn.
Nếu sấm to thêm chút nữa, chắc cô ấy sẽ níu lấy tay tôi mãi không rời luôn không chừng.
Vừa nghĩ đến những điều chẳng giống như là đang lo lắng cho cô ấy chút nào, tôi lên tiếng hỏi.
“Sao á?”
Tôi không dám hỏi cái câu kiểu “Cậu sợ à?”, vì tôi biết trước được tương lai, biết trước được câu trả lời của cô ấy sẽ là kiểu “Sợ cái gì mà sợ”, và theo đó là cánh cửa đóng sập lại, bỏ tôi bơ vơ ngoài hành lang và không bao giờ mở ra nữa.
“Tiếng to quá nên tôi có hơi giật mình thôi”
“Muốn, sang phòng tớ không?”
Miyagi không trả lời.
Mắt nhìn tôi đầy vẻ dè chừng như kiểu tôi sẽ ăn thịt cô ấy vậy.
“Không ngủ được thì, sang xem phim với tớ cho đỡ chán không?”
((Trans: chị càng nói càng đểu))
Nhấn mạnh thêm một câu, khẳng định ý của tôi chẳng có gì sâu xa đến thế, rồi cuối cùng Miyagi cũng chịu mở lời, “Xem”, nói rồi cô ấy chui ra khỏi phòng. Cô ấy ra một cách ngoan ngoãn đến nổi tôi không ngờ luôn, mặc dù tôi là người mời. Tôi bước đi, và Miyagi lẽo đẽo theo sau tôi, và cả hai cùng nhau vào phòng tôi. Rồi chúng tôi tựa lưng vào thành giường. Miyagi với tay cầm lấy chiếc máy tính bảng mà tôi vẫn đang để trên bàn.
“Đang xem gì vậy?”
Còn chẳng thèm đợi tôi trả lời, Miyagi thẳng tay bấm nút play. Mấy cái âm thanh rùng rợn từ chiếc tai nghe đang kết nối với cái máy tính bảng đó vang văng vẳng thoang thoảng lên. Miyagi giật mình một cái, rồi vội bấm nút play thêm lần nữa.
“Coi mấy thứ kỳ lạ thì nói trước đi chứ!”
Nói rồi, Miyagi đá vào chân tôi, ngay chỗ gần mắt cá chân.
Vô lý.
Tôi có làm sai gì đâu?
“Miyagi bấm play trước khi tớ kịp nói ấy?! Cơ mà, đây đâu phải thứ kỳ lạ gì đâu, đây là phim kinh dị đấy nhá”
“Nó là mấy thứ kỳ lạ còn gì. Nghĩ gì mà xem phim kinh dị trong cái thời tiết này vậy.”
“Do cái thời tiết này nên mới xem đó. Quá là hợp”
“Cứ như có gì đó chuẩn bị chui ra từ cửa sổ vậy, không thấy ghê hả.”
Miyagi lẩm bẩm điều gì đó nghe như là nỗi lòng của cô ấy vậy, rồi ôm chặt lấy đầu gối của mình.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé co rúm trên sàn, trông y chang một bé mèo hoang đang nép mình run rẩy sợ hãi trước con người vậy. Tôi muốn đưa tay ra chạm vào cô ấy, rồi nói “Không sao đâu”, nhưng mà, nếu tôi thực sự làm thế, có khi bé mèo hoang này sẽ chạy mất trước khi tôi kịp chạm vào mất.
“Miyagi muốn xem gì cũng được, chọn đi.”
Vừa nói, Miyagi không nhìn máy tính bảng nữa mà quay ra nhìn tôi.
“Sendai-san, kỳ nghỉ hè này cậu về nhà à?”
“Có đâu. Miyagi về à?”
“Không định về.”
“Vậy à.”
Cuộc nói chuyện bí từ đây.
Miyagi không chọn phim mà ngồi đó im lặng, hai tay ôm đầu gối giờ dính chặt xuống sàn nhà.
“...........Sao Sendai-san không về?”
“Hmm, chắc do ở đây thoải mái hơn ở nhà nhỉ. Với lại bố mẹ cũng chả thèm quan tâm đâu. Miyagi thì sao? Bố mẹ cậu không lo lắng à?”
“Cũng có thể.”
“Thế, về đi?”
“Về thì có nghĩa lý gì đâu. …….Kỳ nghỉ hè hầu như họ cũng có ở nhà đâu mà.”
Hiếm lắm mới thấy Miyagi chịu trải lòng về chuyện gia đình.
Hai chúng tôi, chưa bao giờ đề cập đến chuyện gia đình của nhau cả.
Với tôi, gia đình chưa bao giờ là chủ đề tôi muốn đề cập đến, và có lẽ Miyagi cũng vậy. Cô ấy chưa bao giờ trả lời rõ ràng mỗi khi tôi hỏi về gia đình. Sao hôm nay cô ấy lại đột ngột chia sẻ điều mà trước giờ luôn lảng tránh? Tôi không biết nhưng mà, chỉ một chút hé mở ấy thôi, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy gần gũi với Miyagi hơn rồi.
Bàn tay cô ấy vẫn đặt im lìm trên sàn nhà.
Cứ thế tôi vương tay ra.
Nhưng mà, trước khi kịp chạm vào tay, Miyagi đã xoay người về phía tôi.
“Sendai-san,”
Cô ấy gọi tên tôi, tôi im lặng mà chờ đợi
Nhưng mà, Miyagi không nói gì thêm cả.
Miyagi nhìn tôi, nét mặt ngập ngừng, như có điều muốn nói, nhưng rồi cứ thế lại thôi.
“Cậu muốn nói gì thì nói đi chứ."
“………Hứa là cậu sẽ không làm mấy thứ kỳ lạ đi”
Giọng Miyagi nhỏ xíu.
“Mấy thứ kỳ lạ là…kiểu xem phim kinh dị ấy hả?”
“Không phải. Đừng có giả đò nữa.”
Tôi biết chứ.
Thứ 'kỳ lạ' mà Miyagi đang nói đến chính là những thứ mà tôi đã thấy trong mơ, cơ mà không nói thì tôi cũng không có ý định làm thế. Ý là không phải là tôi không muốn biến giấc mơ thành hiện thực nhưng, nếu tôi làm vậy ngay lúc này thì chắc chắn Miyagi sẽ rời bỏ căn phòng này luôn nên, tôi không muốn đâu.
“Hứa, cần thề với cái khuyên luôn không?”
Miyagi khẽ gật đầu.
Tôi nhẹ nhàng vén tóc cô ấy lên, kề môi bên tai cô ấy.
“Bây giờ tớ sẽ không làm chuyện đó đâu.”
Tôi thì thầm vào tai cô ấy, rồi hôn nhẹ lên chiếc khuyên tai hình hoa. Sau đó, tôi lướt nhẹ môi mình xuống dưới tai, răng tôi chạm vào cổ Miyagi. Hương thơm ngọt ngào của mùi xà bông thật dễ chịu. Tôi cắn nhẹ vào cổ cô ấy, rồi tôi bị Miyagi đẩy tôi ra.
“Vừa bảo là đừng làm gì kỳ lạ xong. Cơ mà, “Bây giờ sẽ không làm” là ý gì hả”
“Cái đó là một phần của lời thế mò, mà Miyagi, cũng do cậu không bảo suốt đời cũng đừng có làm đó”
"Sao cứ hay nói mấy câu như con ngốc vậy?”
“Thì do tớ ngốc mà?”
“........Thôi khỏi đi.”
Miyagi tựa người vào thành giường với vẻ mặt chán không buồn nói.
“Cho tớ nắm tay cậu được không?”
Không một lời hồi đáp.
Miyagi im lặng lấy cái máy tính bản trên bàn. Rồi cô ấy chủ động áp sát vai vào tôi.
Hơi ấm từ cơ thể cô ấy truyền qua, tôi cảm thấy an tâm hơn và liếc nhìn màn hình máy tính bảng. Bộ phim kinh dị tôi đang xem đã biến mất, thay vào đó là một bộ phim Nhật Bản nào đó cách đây vài năm trước.
“Hình như sấm ngớt rồi nhỉ”
Tôi nói mà không nhìn cô ấy.
Tiếng sấm ì ầm vẫn vang vọng đâu đó, nhưng không còn chói tai như lúc nãy nữa.
“Mưa thì sao?”
“Chắc cũng hết rồi. Sao á?”
Cậu về phòng hả?
Tôi không muốn hỏi như vậy.
Lúc này, tôi chỉ muốn giam giữ Miyagi ở lại đây, bên cạnh tôi mà thôi.
“Sao là sao?”
“Gì đâu. Không có gì.”
“Sendai-san, tôi xem cái này á?”
Miyagi chỉ vào cái màn hình máy tính bảng.
“Được á."
Nói rồi, Miyagi rút tai nghe đang cắm trên máy ra và bấm nút play.
Miyagi dựa vai vào tôi nhưng không chịu nắm tay tôi, vậy thì tôi nắm tay cô ấy.
Miyagi chẳng hề phàn nàn, cứ thế để tôi nắm tay mà xem phim.
Tôi muốn chạm vào cô ấy nhiều hơn nữa, nhưng nếu mà quá đột ngột thì, bờ vai đang tựa sát vào tôi này, bàn tay đang nắm chặt lấy nhau này sẽ không còn nữa. Nên tôi ngoan ngoãn mà tiếp tục nhìn vào màn hình.
Bộ phim là kiểu mấy cái chuyện tình cảm lãng mạn thường thấy, không tới nỗi chán, nhưng cũng chẳng có gì đặc sắc. Miyagi vẫn chăm chú xem, vậy là tôi cũng im lặng mà theo dõi diễn biến trên màn hình. Tiếng sấm bên ngoài đã ngớt từ bao giờ, thời gian bên trong chảy trôi trong yên lặng.
“Xem hết này cậu muốn xem gì tiếp không? ”
Tôi hỏi, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình, lúc này đã gần đến phần credit.
Vậy nhưng, không có câu trả lời.
Nhìn sang bên cạnh, Miyagi đang nhắm mắt, nhắm lâu cỡ này thì chắc không được gọi là đang chớp mắt đâu. Xem phim gần hai tiếng đồng hồ thì buồn ngủ cũng là chuyện bình thường mà.
Cũng đến lúc cho Miyagi đi ngủ rồi.
Nhưng mà, căn phòng này chỉ có một chiếc giường của tôi mà thôi. Và tôi cũng chẳng nghỉ Miyagi sẽ ngoan ngoãn mà nằm lên đó đâu. Nếu tôi nói mấy câu như kiểu “Ngủ thôi nhỉ” thì kiểu gì Miyagi cũng sẽ quay về phòng cô ấy mất.
Nếu được thì, tôi không muốn nói gì hết.
Tôi muốn cô ấy ở lại với tôi lâu hơn.
Nhưng tôi cũng không thể cứ thế mà để Miyagi ngủ gục như thế này được.
“Miyagi, nếu cậu buồn ngủ thì đi ngủ đi.”
Tôi với tay, chạm vào màn hình màn hình cái máy tính bản, song người nhân vật chính trong cái màn hình đó đứng im bất động trong một cái tư thế khá kỳ cục, tiếng nói mơ ngủ vang lên từ bên cạnh.
“Ổn mà.”
“Nhìn cậu muốn ngủ tới nơi rồi đó”
“Đang không ngủ. Đang thức.”
“Cậu xem được đến cuối không đó? ”
“.........Tôi về phòng đây.”
Câu trả lời y chang tôi nghĩ. Trước khi Miyagi kịp đứng dậy, tôi dùng lực vào bàn tay đang nắm lấy tay cô ấy hơn.
“Tớ giữ đúng lời hứa rồi á, cậu dùng giường đi."
“Không cần. Tôi ngủ trong phòng tôi.”
Giọng Miyagi lúc này lại tỉnh táo một cách lạ thường.
Không phải là không tôi biết tại sao cô ấy không muốn ngủ ở đây, nhưng tôi không muốn để cô ấy về. Trong lúc bối rối, không biết phải làm sao để níu giữ cô ấy lại thì tôi siết chặt lực tay hơn nữa.
“.........Thế, Sendai-san, cái từ “bây giờ” của cậu là bao lâu?”
Cái lời hứa bằng khuyên tai “Không làm gì kỳ lạ” đó, tôi đã thêm vào đó hai từ “bây giờ”, và có vẻ như Miyagi muốn tôi định nghĩa rõ từ “bây giờ” là bao lâu.
Rồi nếu tôi trả lời sai, thì kiểu gì Miyagi sẽ biến mất khỏi căn phòng này luôn, nên là tôi phải chọn lời cho cẩn thận.
“Cho đến khi Miyagi rời khỏi phòng thì thôi á.”
Tôi thả tay đang nắm ra.
Nhưng, Miyagi không còn đứng dậy nữa
“Tớ bận xem phim rồi”
Tôi bồi thêm câu nữa cho nó thuyết phục, rồi một giọng nhỏ xíu vang lên từ bên cạnh tôi.
“Cậu xem tới khi nào?”
“Đến sáng.”
“……..Tôi mượn giường đó.”
Nói rồi, Miyagi nằm xuống chiếc giường mà nãy giờ cô ấy dựa vào.
Tôi tắt đi đèn chính, chỉ để lại đèn ngủ.
Rồi tôi cắm lại chiếc tai nghe khi nãy và ấn nút play. Người nhân vật chính đang dừng ở cái thế kỳ lạ kìa cũng được giải thoát. Và bộ phim cũng tiếp tục trôi về phía hồi kết. Tuy nhiên, tôi không tài nào tập trung nổi vào bộ phim được cả, tâm trí tôi cứ mãi nghĩ về Miyagi đang ở phía sau tôi. Bộ phim giờ đây cũng chỉ như một dải băng đang chạy cho có, ý thức của tôi gần như là đặt hết lên trên lưng của mình, tôi thậm chí còn không dám cử động.
Tâm phải tịnh, tâm phải tịnh.
Tôi tự nhủ với bản thân mình, nhưng lại chẳng thể nào làm được.
Cả cơ sau lưng tôi căng cứng, nóng ran.
Hít vào, thở ra, một cách nhẹ nhàng chậm rãi. Bỗng dưng có thứ gì đó chạm vào lưng tôi. Tôi tháo tai nghe, quay lại, là cái gối của tôi. Còn Miyagi, người mà tôi đang nghĩ là ngủ, thì giờ đang ngồi trên giường.
“Sendai-san”
“Sao á?”
“Thật sự là có nhớ lời hứa không đó?”
Miyagi với cái giọng như để xác nhận.
“Yên tâm. Tớ nhớ mà”
Tôi nói rõ ràng như vậy, để cô ấy có thể an tâm một chút để mà ngủ. Rồi, một giọng nói nhỏ xíu cất lên.
“........Cho cậu dùng một nửa giường đó”
“Cho dùng hả, nếu nói theo kiểu của Miyagi thì phòng này là lãnh địa của tớ á”
“Nhưng mà, giường này là lãnh địa của tôi mà”
“Ngộ ha"
Tôi phản bác, rồi bị Miyagi ném thẳng gối vào người.
“Sendai-san, chính cậu bảo là tôi được dùng giường cơ mà. Nên là, giờ nó là lãnh địa của tôi, và tôi sẽ cho Sendai-san mượn một nửa.”
Có vẻ như quyền sở hữu của chiếc giường đã được âm thầm chuyển sang cho Miyagi từ lúc nào mà tôi không hề hay biết.
Tuy nhiên, chuyện cái giường giờ thuộc quyền sở hữu thuộc về ai chẳng còn quan trọng nữa. Điều quan trọng bây giờ là, tôi được phép ngủ cạnh Miyagi.
“Tớ dùng một nửa được thiệt à?”
“Không thích thì thôi coi phim đi.”
Miyagi nói với vẻ mặt khó chịu, quay lưng về phía tôi, rồi nằm xuống.
“Tớ ngủ với.”
Tôi tắt cái máy tính bảng.
Miyagi nằm sát mép tường, chiếm hết luôn một nửa chiếc giường, và tôi chui vào một nửa khoảng trống còn lại.
“Sao chật vậy”
Ngay lập tức một giọng nói nghe cứ như kiểu đang bất mãn vang lên.
Bảo cho mượn một nửa, rồi lại than chật, tôi cũng chịu Miyagi.
“Thì giường đơn mà. Hay để tớ mua giường đôi cho ha? ”
“Chi. Đằng nào tôi cũng chẳng ngủ ở đây nữa”
Cô ấy nói, với giọng điệu căng thẳng như thể vừa mới tỉnh ngủ.
“Thế thì, từ giờ mỗi tối tụi mình kể chuyện ma nha”
“Cậu mà làm thế thì cả đời này tôi sẽ không nói chuyện với Sendai-san luôn”
“Tớ giỡn mà”
Chưa kịp giải thích gì hết thì cô ấy đã thu người lại, giật chăn lên, rồi cuộn cả người vào trong đó, chẳng để lại chút chăn nào cho tôi. Mà tôi cũng chẳng cần chăn làm gì, phòng cũng không lạnh lắm. Nhưng không thấy được lưng của Miyagi nữa làm tôi thấy hơi thất vọng, vì nó bị chôn vùi dưới lớp chăn kia rồi.
Tôi thích nhìn lưng, thích chạm vào Miyagi hơn là nhìn cái chăn. Thật ra, tôi còn muốn cái vén chăn và cả cái áo ngủ kia lên, rồi luồn tay vào trong, chạm vào làn da trần của Miyagi hơn.
Nhưng, tôi không thể phá vỡ lời hứa đó được.
Nếu tôi mà phá vỡ lời hứa khuyên tai đó, thì Miyagi chắc chắn sẽ giận tôi dữ lắm.
Nhưng, đâu cũng được, tôi muốn được chạm vào cô ấy, tôi nhẹ nhàng vén chăn lên và nắm lấy của Miyagi.
“Sendai-san, không ngủ à?”
Một giọng thấp vang lên.
“Chưa ngủ. Miyagi, quay qua đây đi.”
“Tại sao?"
“Tớ muốn hôn cậu.”
Miyagi sẽ không bao giờ cho phép.
“Giờ không được”
Lại một lời từ chối phũ phàng, đúng như tôi nghĩ, nhưng lại mềm mại hơn so với trong tưởng tượng của tôi. Bàn tay tôi chạm nhẹ lên trên lưng cô ấy, qua lớp áo.
“Miyagi keo kiệt”
“Sao cũng được.”
Miyagi còn chẳng có ý định quay lại nhìn tôi. Tôi chọc chọc vào cái lưng đang cuộn tròn kia, rồi “Sendai-san” Miyagi gọi tôi với một giọng nghiêm túc đến lạ.
“Sao thế?"
“.......Cái khuyên tai ấy”
Câu nói bị cắt ngang ngay chỗ đó.
“Khuyên tai sao á?"
“Nó có mang ý nghĩa gì không?”
Giọng cô ấy nhỏ đến mức tôi suýt thì không nghe.
“Ý nghĩa hả?"
“Khuyên tai ấy, hình như nó được thiết kế dựa theo hình bông hoa plumeria mà đúng không?"
Cô ấy trả lời câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi.
“Ừm.”
“Tôi có tra ngôn ngữ của loài hoa.”
“Vậy à, nó nói gì?"
“...…như là, thanh cao, thiếu nữ nhút nhát"
“Hợp với Miyagi quá còn gì”
“Hợp cái đầu cậu chứ hợp”
Miyagi nói bằng giọng điệu khó chịu. Và tôi buông tay ra khỏi lưng cô ấy, thở dài một hơi.
Tôi cũng có nghĩ đến việc Miyagi có thể sẽ tra ý nghĩa của hoa plumeria rồi. Nên là, cái ý nghĩa của ngôn ngữ loài hoa đó thật ra thì không quan trọng lắm.
“Chiếc khuyên tai đó cũng chỉ là để nhắc nhở tớ không quên lời hứa thôi mà. Chẳng có ý nghĩa gì khác đâu, cậu đừng bận tâm. Hay là, cậu muốn nó mang một ý nghĩa nào khác hả?"
“…….Không có cũng được”
Miyagi lầm bầm điều gì đó rồi im bặt
Lòng tôi nhẹ nhõm khi cô ấy không hỏi thêm gì nữa.
Nhưng mà, Miyagi không hề sai.
Thật ra, chiếc khuyên tai đó có mang một ý nghĩa.
Không phải là nằm ở ngôn ngữ của loài hoa. Mà là nằm ở chính bản thân cái khuyên tai được lấy cảm hứng từ bông hoa đó, Plumeria.
Nguyện cầu cho người mình thương luôn luôn hạnh phúc.
Đó là ý nghĩa mà tôi gửi gắm vào khuyên tai cho Miyagi.
Khi tôi nhìn thấy đôi khuyên tai ấy lần đầu tiên, tôi đã thật sự rất thích nó. Rồi trong khi tìm hiểu, tôi lại biết được ý nghĩa của những món trang sức Hawaii lấy cảm hứng từ loài hoa plumeria. Chính vì ý nghĩa đó mà tôi đã chọn nó cho đôi tai của Miyagi.
Nhưng mà, tôi không muốn cho Miyagi biết nó mang một ý nghĩa như vậy.
“Cậu cứ coi nó như là bùa may mắn đi.”
Tôi nói như thể đó chẳng là gì cả, rồi kéo lại tấm chăn đã bị cướp mất về phía mình.
Ý nghĩa ẩn giấu trong chiếc khuyên tai ấy, chỉ cần mình tôi biết là đủ.
Nếu Miyagi biết được, chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ đeo nó nữa. Kể cả khi bằng cách nào đó, Miyagi nhận ra ý nghĩa ấy, tôi cũng sẽ giả vờ như là không biết.
“Miyagi, cậu buồn ngủ mà đúng không? Ngủ đi.”
“Sendai-san cậu cũng ngủ đi chứ.”
“Không nói thì tớ cũng ngủ mà.”
Sau khi biết được ý nghĩa của khuyên tai đó, tôi đã suy nghĩ như này.
Miyagi không thích tôi cũng được. Nhưng nếu mà cô ấy thích người khác thì, tôi sẽ không thể nào mà tha thứ được.
Bây giờ, tôi không nghĩ là Miyagi đang có người trong lòng.
Nếu có, nếu thật sự cô ấy có thích ai đó đi nữa, thì người đó sẽ phải là tôi.
Nhưng mà, nhỡ đâu, có một ngày, có một ngày Miyagi yêu một ai đó mà không phải là tôi.
Thì trái tim này của tôi sẽ không đủ bao dung đến mức mà có thể cầu chúc cho cô ấy hạnh phúc được. Nên là, nếu có lúc nào đó như vậy, một lúc nào đó mà tôi không còn có thể cầu chúc hạnh phúc cho Miyagi được nữa, thì chiếc khuyên tai này sẽ thay tôi làm điều đó. Và mong sao, như ngôn ngữ của loài hoa, Miyagi sẽ mãi là một cô gái plumeria nhút nhát, dù cho có thích ai đó đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ dám thổ lộ tình cảm của bản thân mình.
Tôi kéo nhẹ chiếc áo của Miyagi.
“Cậu ngủ ngon.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất