Vẫn không có.
Trên đường về từ trường đại học, tôi luôn nhìn xung quanh một cách thận trọng để không bị coi là người khả nghi, nhưng tôi vẫn chưa từng thấy con mèo tam thể nào mà Sendai-san nói đến cả.
"Con mèo đó, không phải nói dối đâu nhỉ?"
Thật ra, tôi cũng bắt đầu nghi ngờ rằng là chẳng có con mèo nào ở gần đây cả, nhưng cô ấy không có lý do gì để phải nói dối tôi cả. Nhưng nếu vậy thì con mèo đó phải ở đâu đó, và nếu là vậy thật, việc tôi không thể tìm thấy nó là có nghĩa là nó không muốn tôi nhìn thấy nó.
Sao cứ, khó chịu cực kỳ.
Sao nó cho mỗi Sendai-san thấy mà không cho tôi thấy.
Tôi tăng tốc độ bước chân.
Bước lên cầu thang, đi lên đến tầng ba.
Mở cửa và cởi giày.
Giày của Sendai-san không có ở đó.
và đương nhiên, không có ai ở khu vực chung hết.
Tôi thường về nhà sớm hơn nên đã quen với việc không thấy ai sau khi mở cửa rồi.
Nó đã vốn như vậy rồi, từ khi tôi còn nhỏ, đã luôn như vậy rồi.
Có nói "Con về rồi" bao nhiêu lần đi nữa cũng chẳng có ai hồi đáp, và rồi từ từ nó trở thành một điều hiển nhiên. Đối với tôi, ở một mình là điều bình thường, bình thường đến nỗi tôi quên luôn rằng nó là điều mà mọi người gọi là cô đơn. Và chỉ cho đến khi Sendai-san đến.
Cô ấy đến, làm cho tôi cảm thấy cô đơn mỗi khi ở một mình.
Nó chính là bằng chứng cho thấy Sendai-san đã len lỏi vào cuộc sống của tôi nhiều đến mức nào.
Những cảm xúc mà cô ấy mang đến là những cảm xúc mà tôi chưa từng biết đến khi phải ở một mình, và đôi khi chúng khiến tôi cảm thấy phiền phức.
Tôi thở dài một hơi và bước vào phòng mình.
Cầm lên con mèo đen đang phỡn trên kệ sách và tôi nhảy lên giường.
Hôm nay không phải là ngày đi làm thêm, nên Sendai-san sẽ về sớm.
Tôi cảm thấy khó chịu ở ngực khi nghĩ đến việc cô ấy có thể sẽ vuốt ve con mèo tam thể đó trên đường về nhà.
Tôi chạm vào bụng con mèo đen.
Cảm giác khác hoàn toàn với Sendai-san.
Khác, là do trong tay tôi là một con thú nhồi bông, còn Sendai-san là một con người.
Người ấy có thân nhiệt, và bên trong cơ thể cũng không là bông được. Nếu có đặt tay lên bụng thì nó sẽ nhấp nhô theo nhịp thở, ấn mạnh vô thì phàn nàn. Sờ vào cô ấy vui hơn sờ vào con thú nhồi bông nhiều.
Nếu được chạm lần nữa, thì tôi muốn chạm.
Mà nói là vậy, kể từ cái lần đó tôi cũng không còn cơ hội nào nữa hết, nên giờ tôi đành phải vuốt ve bụng con mèo này.
Tôi ấn mạnh vào bụng con mèo đen.
Nó không được lập trình để kêu, cơ thể con mèo đen chỉ đơn giản là bị cong đi mà không có gì xảy ra mà thôi. Dù tôi có dịu dàng với nó đến đâu thì nó cũng chỉ giữ nguyên vẻ mặt như vậy mà thôi.
"Nhàm chán"
Tôi đặt con mèo đen lên bụng và xoa đầu nó.
Sendai-san nói là cô ấy thích mèo.
Tôi đã nghĩ về điều này nhiều lần kể từ ngày nghe cô ấy nói vậy rồi, liệu có ý nghĩa gì khi con thú nhồi bông này, một món quà Giáng sinh mà tôi nhận được, lại là một con mèo không?
……..Có thế nào được.
Tôi ngồi dậy trên giường và nhìn cái vỏ hộp khăn giấy hình con cá sấu.
Con mèo đen tôi đang cầm là bạn của nó.
Tôi vẫn nhớ Sendai-san đã nói như vậy.
Và cũng chỉ nhiêu đó mà thôi, thú nhồi bông cũng chỉ là thú nhồi bông mà thôi.
Cho dù nó có ý nghĩa gì đi nữa, thì tôi cũng không thể hỏi về món quà Giáng sinh vào vây giờ được.
Khi ở bên Sendai-san, mỗi ngày và mỗi ngày, tôi lại có thêm nhiều điều muốn biết, nhưng chỉ có vậy thôi. Hầu hết những điều tôi muốn biết, tôi không thể biết được. Thay vào đó, những điều được lưu vào đầu tôi nó lại hơi khác với những gì mà tôi muốn biết.
Sendai-san thích mèo hơn chó, và thậm chí thích tới nỗi phải đi tìm mèo.
Và bụng của Sendai-san dễ chịu hơn lần trước tôi chạm vào.
Những thứ thông tin mới này, dù khác với những gì tôi mong đợi, nhưng không phải là không có giá trị, nó có tác dụng xoa dịu sự khó chịu của tôi về những điều mà tôi mà không thể biết được.
Tôi ngồi dậy.
Hôm nay tôi có bài tập phải làm.
Cuộc sống của một sinh viên đại học là chỉ biết chơi bời mà thôi, tôi đã từng nghĩ vậy, nhưng thực tế không phải vậy. Có thể năm hai và năm ba sẽ khác, nhưng vào năm nhất này, tôi lại có nhiều việc phải làm hơn tôi tưởng. Tưởng mình có thể lười biếng trong suốt cuộc sống đại học, và nó quá sai, một suy nghĩ sai lầm.
Nó không cho phép tôi lười biếng mãi.
Miễn cưỡng, tôi bật nguồn cái laptop lên. Chuẩn bị tài liệu lên trên bàn và gõ bàn phím, thì chưa đầy ba mươi phút sau, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa cùng với giọng nói dịu dàng của Sendai-san.
"Miyagi?"
Tôi đứng dậy mở cửa, và trước khi tôi kịp nói gì, cô ấy đã nói "Tớ về rồi".
"Mừng cậu về nhà"
"Đói ghê, làm cơm ăn sớm nhé?"
"Ừ"
Mặc dù có rất nhiều điều tôi muốn hỏi nhưng chúng không bật ra khỏi cổ họng, và tôi chỉ có thể nói những lời như thường lệ mà thôi.
Tôi rời khỏi phòng mình và đến bên cạnh Sendai-san, người đang đứng cạnh bàn.
"Utsunomiya, cậu ấy sẽ đến đúng như dự định hả?"
"Ừm"
Ngày hẹn là ngày kia, và Maika sẽ đến nhà này vào chiều Chủ nhật.
Nói thắn ra là tôi không thích Maika và Sendai-san ở cùng một không gian. Khi thấy họ ở bên nhau, tôi có một cảm giác khó tả, nó cứ như khi nhỏ màu vào nước vậy, có gì đó từ từ loan ra. Nhưng tôi đã hứa từ tháng trước rồi, giờ không thể hủy bỏ bây giờ được.
"Sendai-san, tuyệt đối không được nói những điều kỳ lạ đấy nhé"
Tôi cảnh cáo Sendai-san người chẳng biết lúc đó sẽ làm gì.
Trước mặt Maika thì chắc cô ấy sẽ không sờ mó gì tôi cả, nhưng ăn nói thì tôi không chắc.
“Chứ bình thường cũng có nói đâu. Tớ không nói gì làm cậu rối đâu mà đừng có lo”
“Tôi lo nhất mấy câu đó của cậu đấy Sendai-san”
“Thế, để tớ thề với cái khuyên tai ha?”
Nói rồi, Sendai-san chạm nhẹ vào tai tôi.
Những ngón tay chuyển động như đang sờ nắn dái tai tôi khiến tôi bị nhột, nên tôi đẩy vai cô ấy ra. Nhưng, ngón tay đó vẫn không rời khỏi tai của tôi.
“Giờ không cũng được”
“Tại sao?”
Sendai-san chạm vào chiếc khuyên tai của tôi, rồi từ từ lướt lên phần sụn. Cứ như bàn tay ấy đang có ý đồ gì khác vậy, và nó làm nhịp tim tôi đập nhanh hơn. Chỉ là tôi đang làm quá lên mà thôi, nhưng tôi không thể tập trung được.
Tôi đã nói là không hứa cũng được, vậy mà Sendai-san vẫn cứ hôn lên tai của tôi. Rồi một hơi thở ấm áp phả vào vành tai tôi, tôi đá vào chân cô ấy.
“ y da”
Sendai-san rời tay khỏi tai tôi và lùi lại một bước.
“Bị đá mới ây da đó”
“Nhẹ nhàng với tớ hơn chút đi chứ”
“Tôi mà nhẹ nhàng thì cậu thả ra chắc”
“Chuẩn rồi. Mà không cần thề đúng không?”
“Nhìn cậu cứ như kiểu nếu hứa bây giờ, thì lúc Maika tới thì cậu lại nói mấy câu như kiểu “lời hứa hết hạn sử dụng” vậy. Nên sáng chủ nhật rồi hẳn hứa”
Giờ giấc, địa điểm, và nội dung lời hứa sẽ phải do tôi quyết định. Nếu lơ đễnh một cái là Sendai-san sẽ lại thêm bớt nội dung lời hứa nữa.
“Lại không tin tớ như mọi khi rồi”
Cứ như đang bất mãn, Sendai-san nói rồi mở cửa tủ lạnh.
“Nếu có con mèo đó thì tôi tin tưởng cậu thêm một chút cũng được”
Tôi có tin tưởng cô ấy, nhưng cũng chỉ là tin hơn trước và không phải mọi lúc mọi nơi.
“Con mèo đó, là con mèo tam thể gần nhà á hả?”
Bụp, tiếng cánh cửa tủ lạnh đóng lại vang lên.
“Ừ, thì đến giờ tôi có được thấy nó đâu”
“.......Có thật đó?”
Sendai-san nhìn tôi bối rối, có lẽ nghĩ rằng tôi đang nghi ngờ. “Nay ăn cơm cuộn trứng nhé”, rồi cô ấy nói.
Đôi chân nặng trĩu, tôi bước đến nhà ga.
Lý do thì lại rất đơn giản, vì đó là nơi tôi phải đón Maika.
Cố để đánh lạc hướng suy nghĩ của mình bằng cách tìm kiếm con mèo tam thể, nhưng nó chẳng thấy đâu.
Tôi không đi nhanh lắm, nhưng rồi cũng đến ga lúc nào không hay. Chẳng để làm gì, tôi cứ thế đứng ngẩn ngơ chờ đợi, và rồi giọng nói của Maika vang lên.
“Shiori, cậu đợi lâu chưa?”
“Vừa đến thôi”
“Không cần ra đón tớ đâu mà”
“Gần mà, có gì đâu”
Đường từ nhà ga đến nhà tôi cũng không khó đi, nhưng nếu đến đón thì tôi sẽ yên tâm hơn. “Thế đi nhé”, tôi nói, và rồi cùng Maika bước đi.
“Cậu không khỏe hả?”
Khi tôi đang vừa đi vừa gật đầu hưởng ứng câu chuyện của Maika, thì một giọng lo lắng vang lên từ bên cạnh.
“Do nóng thôi”
Tôi không thể nói sự thật, nên đành bịa ra một lý do qua loa.
Nghĩ đến việc Maika sẽ đến căn nhà tôi đang ở cùng Sendai-san, khiến tôi vừa hồi hộp vừa lo lắng.
“Nay Sendai-san ở nhà mà nhỉ?”
Maika đi vào chỗ có bóng râm rồi nhìn tôi.
“Có á. Đang hào hứng làm bánh pancake đó”
Do Maika rất muốn gặp Sendai-san, nên cô ấy đang đợi chúng tôi ở nhà.
“Pancake á? Bộ Sendai-san giỏi nấu ăn lắm hả?”
“Hình như vậy”
Đồ cô ấy nấu lúc nào cũng ngon.
Nhất định, ai ăn đồ cô ấy nấu cũng sẽ nói vậy.
Nhưng, có một phần nhỏ trong tôi lại không muốn để Maika ăn. Tôi biết mình chỉ đang ích kỷ, nhưng tôi không biết làm thế nào để giải quyết cảm xúc này một cách êm đẹp cả. Maika là một người quan trọng với tôi, người mà tôi muốn được làm bạn mãi mãi, nên tôi lại càng ghét bản thân mình hơn vì đã có những suy nghĩ như vậy, nhất là khi nó có liên quan đến Sendai-san.
“Được chuẩn bị chu đáo như vầy, tớ như khách hàng ấy, phấn khích ghê”
Maika vui vẻ nói.
Lẽ ra tôi cũng phải vui như Maika, nhưng tôi lại không làm được. Cười gượng gạo và giả vờ vui vẻ là tất cả những gì tôi có thể làm.
“Như khách gì, nay Maika cậu thực sự là khách mà, nên cứ thoải mái đi”
“Thế vậy”
Và một giọng nói phấn khởi lại vang lên.
Trong khi chúng tôi trò chuyện vu vơ, thì đôi chân vẫn cứ bước, từng bước, từng bước một tiến gần hơn đến nhà.
Đang đi về nhà mà, nên việc nhà tôi ngày một gần hơn là điều hiển nhiên, ước gì nó xa hơn một chút. Cảm giác cứ như có thứ gì đó đang kìm chân bản thân lại, một lực hút mà tôi chưa từng biết tới.
『Không nói gì kỳ lạ』, sáng này, tôi đã bắt Sendai-san thề trên chiếc khuyên tai với tôi như thế rồi, nên rõ ràng là tôi cũng không cần lo lắng đến mức đó. Maika thường không nói những điều khiến người khác khó xử, nhưng hôm nay thì tôi không chắc nữa. Tôi thấy bất an, những việc liên quan đến Sendai-san thì cô ấy lại nhạy bén đến lạ.
Không sao, không sao hết.
Lặp đi, rồi lặp lại trong đầu, và rồi Maika đột nhiên dừng lại, “Mèo kìa”.
“Mèo á?”
“Kia kìa, chỗ đó”
Maika chỉ ngón trỏ về phía một bóng râm cách đó không xa.
Hướng ánh nhìn về phía cô ấy chỉ, thật sự, có một con mèo ở đó, nhìn từ đâu, nhìn như thế nào, thì cũng là mèo tam thể.
“Vậy là, thật sự có mèo sao”
“Thật sự?”
“Sendai-san có nói là gần đây có mèo, nhưng tớ chưa thấy bao giờ. Trước có cùng đi tìm rồi nhưng cũng không thấy vậy mà”
“Đi tìm á, cùng Sendai-san á hả?”
Maika hỏi lại, và hình như tôi đã lỡ nói điều không nên nói ra.
Nhìn kiểu gì thì Sendai-san cũng chẳng phải người rảnh rỗi đến mức sẽ đi tìm mèo, nhưng sự thật thì cô ấy đã đi tìm mèo. Và chẳng có gì đáng ngại khi phải kể cho Maika nghe cả.
Đây chỉ đơn giản là cuộc trò chuyện bình thường mà thôi.
Đáng lẽ phải là vậy.
Nhưng mà, khi nói về những chuyện đã xảy ra giữa tôi và Sendai-san trước mặt Maika, đầu óc của tôi lại trở nên rối bời, không thể nào mà nghĩ thông suốt được.
Việc tôi và Sendai-san cùng nhau đi tìm mèo không có gì là lạ, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy có lỗi.
“Đúng. Chủ nhật tuần trước, Sendai-san tự nhiên bảo đi tìm mèo.”
Tôi nói một cách bình thường nhất có thể.
“Shiori, cậu với Sendai-san lúc nào cũng làm những chuyện như vậy à?”
Không đợi tôi trả lời, Maika ngồi xổm xuống và gọi con mèo “Lại đây”. Nhưng con mèo không đến.
Nó chỉ nằm dài ra dưới bóng râm.
Tôi vừa nhìn con mèo vừa tiếp tục câu chuyện.
“Không hề. Lần trước là tình cờ thôi. Vì tớ đã thấy con mèo đó bao giờ đâu”
Tai con mèo giật giật, chắc không phải là đang phản ứng với lời nói của tôi đâu.
“Thân thiết ghê ha. Ơ cơ mà, như hẹn hò rồi còn gì”
“Không hề hẹn hò với Sendai-san nhé. Với lại, ai đi hẹn hò mà lại tìm mèo”
Giọng tôi hơi lớn, và con mèo đang nằm phỡn trên vỉa hè dường như phản ứng lại bằng cách đứng dậy. Rồi nó bỏ chạy.
“A––, chạy mất rồi”
Maika tiếc nuối kêu lên khi con mèo chạy vụt qua chúng tôi.
“Muốn vuốt ve nó vậy mà”
Cùng với tông giọng nói tiếc nuối của Maika, chúng tôi tiếp tục bước đi.
Con mèo đó, nó để Sendai-san chạm vào, nhưng lại không muốn chúng tôi chạm vào nó.
Con mèo keo kiệt.
Đồ khó gần.
Trong khi tôi đang nghĩ về những điều như thế, Maika nhìn tôi và nói “Nãy tớ cũng nói rồi”.
“Mà ý là việc đi tìm mèo vào ngày nghỉ ấy, cậu không thấy nó giống như buổi hẹn hò để giết thời gian của những cặp đôi sống chung à?”
Con mèo thì chạy mất, nhà thì gần kề, và có biết bao nhiêu chuyện để nói, vậy mà Maika lại quay về cái chủ đề cũ. Mặc dù tôi không muốn, nhưng nếu cố tình chuyển chủ đề thì sẽ lại giống như đang cố giấu giếm điều gì đó, nên tôi đành trả lời cô ấy.
“Tớ thì không nghỉ thế. Ví dụ như người sống cùng cậu đi Maika, bảo đi tìm mèo thì sao, vậy là hẹn hò á hả? Còn tớ thì không nghĩ nó là hẹn hò đâu”
“Sống cùng nhau mà đi cùng nhau thì đi tìm mèo hay tìm cái gì cũng là hẹn hò hết”
Maika trả lời ngay lập tức, rồi còn bồi thêm câu, “mà tớ cũng có ai vậy đâu”.
“À đúng rồi, Shiori. Nói về hẹn hò thì, Ami! Cậu ấy bảo đã chia tay bạn trai rồi ha”
Và rồi câu chuyện về Sendai-san kết thúc ở đó, và chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện về Ami, người duy nhất trong bọn tôi đã ở lại quê nhà. Chưa đầy năm phút sau khi con mèo biến mất, chúng tôi đã về đến nhà và mở cửa bước vào. Cởi giày xong, tôi và Maika cùng nhau đi đến khu vực chung, thì thấy Sendai-san đang đứng đó với một cái bát trên tay.
“Tôi về rồi”
Tôi lên tiếng, và câu “Mừng cậu về nhà” được đáp lại.
“Giờ mới làm bánh pancake hả?”
“Ừ. Bánh vừa mới nướng thì sẽ ngon hơn, nên tớ đợi hai cậu về á”
Sendai-san vừa nói vừa đập trứng, rồi chào Maika “Lâu rồi không gặp”
“Từ hồi vụ bỏ nhà ra đi cũng đã kha khá lâu rồi ha”
Maika nói với vẻ trầm ngâm, còn Sendai-san thì cười “ahaha”.
“Lúc đó thật sự cảm ơn cậu luôn. Nếu nhỏ bỏ nhà đi nữa thì nhờ cậu nhé”
“Cái đó, có phải bỏ nhà đi đâu. Chỉ là ở nhờ nhà Maika một chút thôi mà, bớt kỳ lạ hóa nó đi”
Khó chịu thật.
Cái đó không đến mức phải gọi là một “vụ” được. Tôi chỉ trốn sang nhà bạn mình một thời gian ngắn và định sẽ về ngay kia mà. Nhưng hai người họ lại phóng đại một chuyện nhỏ nhặt như chuyện đó lên thành một sự kiện lớn rồi vui vẻ với nó.
“Đây, quà nè”
Sau khi nói chuyện được một lúc, Maika đưa cho Sendai-san một chiếc túi nhỏ.
“Cảm ơn cậu. Đâu cần phải khách sáo vậy đâu”
“Gì đâu mà. Mà trong cũng chỉ là bánh quy thôi, hai cậu cùng ăn đi”
Maika mỉm cười rồi nhìn tôi.
Không, tớ sẽ ăn một mình, tôi muốn nói như vậy, nhưng có nói với Maika cũng vô ích.
“Cảm ơn cậu”
Tôi chỉ nói lời cảm ơn mà không thêm bất cứ lời nào khác.
“Giờ tớ đi nước cái pancake cái, hai cậu vào phòng nói chuyện đi thì sao?”
“Ơ, để tớ giúp”
Maika nhìn Sendai-san, người đang trộn đống nguyên liệu bên trong cái bát.
“Tớ tự làm được mà. Utsunomiya, cậu cũng muốn xem phòng của Miyagi mà đúng không? Với lại Miyagi mà ở đây thì vướng víu lắm, nên dẫn cậu ấy đi đi”
Sendai-san nói năng thô lỗ đến mức tôi suýt nữa thì đá cho cô ấy một phát, nhưng tôi đã cố nhịn được. Hồi cao trung thì có thể tôi gây phiền phức thật, nhưng giờ tôi có ích hơn rồi.
“Thế, tớ dẫn Shiori đi nhé. Phòng ở đâu á?”
Tôi muốn cãi lại cho bõ ghét, nhưng đã bị Maika kéo tay và lôi tôi đến phòng mình.
Tôi hoàn toàn bất lực trước màn phối hợp ăn ý của hai người họ.
Không hiểu sao hai người họ lại ăn ý đến vâyh.
Chẳng bàn bạc gì trước thì sao lại trơn tru như vậy được.
“Hơi chật hơn chút, nhưng bầu không khí vẫn giống hồi cấp ba nhỉ”
Vừa vào phòng thì Maika đã nói.
“Ngoài mấy đồ to to ra thì tớ bế hết theo mà”
“Cả bé cá sấu nữa này”
“Có mang luôn. Mà cậu cứ ngồi đại chỗ nào đi”
Tôi nói với Maika, người đang nhìn quanh căn phòng không mấy rộng rãi của tôi, rồi cô ấy đi lại và ngồi xuống đối diện tôi.
Chúng tôi đã nói chuyện khá nhiều về việc sống chung với người khác dưới một mái nhà, và thứ duy nhất có thể khơi dậy sự tò mò của Maika chỉ còn lại là Sendai-san. Nên, nếu không có Sendai-san, cuộc trò chuyện của chúng tôi sẽ chẳng khác gì lúc ở đại học.
Ước gì, cái bánh pancake sẽ mãi mãi không chín.
Nhưng, sao mà có thể được.
Cốc cốc.
Đúng lúc cuộc trò chuyện của chúng tôi bị gián đoạn, thì một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, hai lần.
Đó là tiếng gõ cửa của Sendai-san, và tôi đứng dậy ra khỏi phòng, một lần.
“Bánh xong rồi, giờ sao á?”
Giữa không gian tràn ngập mùi hương ngọt ngào, Sendai-san hỏi tôi bằng một giọng nhẹ nhàng.
Thật lòng tôi không muốn cho Sendai-san vào phòng.
Bởi vì, tôi không muốn ngày đầu tiên cô ấy bước vào phòng tôi là ngày hôm nay. Nếu phải để cô ấy vào phòng, thì tôi muốn chọn một ngày nào đó không phải hôm nay, một ngày mà Maika đang không ở đây.
Nếu được thì tôi muốn ăn ở không gian chung, nhưng tôi lại lo Maika sẽ lại nghĩ ngợi lung tung.
Và trong lúc tôi đang phân vân không biết nên làm thế nào, thì cửa phòng mở ra, Maika ló đầu ra từ bên trong.
“Sao vậy?”
“Pancake chín rồi à”
Tôi chưa kịp sắp xếp suy nghĩ để nói với Maika, thì cô ấy - người đang nghĩ rằng chúng tôi sẽ ăn bánh trong phòng - nói “Để tớ cầm phụ ra”
Phải làm sao.
Phải làm sao để nói “đừng mang bánh ra”?
Nghẹn lời, tôi nhìn về phía Sendai-san, rồi cô ấy nói như thể vừa nhớ ra điều gì đó, "Phải rồi".
“Utsunomiya, xem phòng tớ không?”
Rồi Sendai-san mỉm cười.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất