Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

"Khác với tưởng tượng thật. Tớ tưởng nó phải giống phòng của nữ sinh đại học hơn chứ"

Vừa bước vào phòng, Utsunomiya đã thốt ra một câu nghe quen quen, hình như tôi đã nghe ở đâu rồi.

"Miyagi cũng nói y chang"

Hình ảnh của tôi trong tâm trí Utsunomiya chắc hẳn vẫn còn là tôi của cao trung, một tôi, người luôn cố gắng để làm vừa lòng Umina, vậy nên việc cô ấy có cùng cảm nhận với Miyagi của năm ngoái thì cũng chẳng có gì lạ. Hiện tại, tôi không còn cố tỏ ra vẻ như hồi đó ở trường đại học nữa, nên nếu có thể, tôi muốn cô ấy cập nhật lại hình tượng của tôi về tôi.

"Y chang ấy hả, Shiori nói gì à?"

"Nói gì ha?”

Miyagi nói với vẻ khó xử, rồi đặt đĩa bánh pancake và ly trà của mình lên bàn, sau đó ngồi xuống.

Tự lấy, tự chọn phần của mình.

Tôi và Utsunomiya, những người cũng đã mang đĩa và ly vào phòng này, làm theo và đặt chúng lên bàn. Tôi ngồi chéo góc với Miyagi, còn Utsunomiya ngồi đối diện tôi.

"Kỳ nghỉ hè năm ngoái ấy, khi đến nhà tớ, cậu có nói là cậu nghĩ phòng tớ sẽ phải đậm phong cách nữ sinh cao trung đó"

Tôi nói ra điều mà có lẽ Miyagi không muốn tôi nói.

Hồi còn học cao trung, Utsnomiya đã biết tôi và Miyagi quen nhau rồi. Hơn nữa, hồi đó cũng có nói là có dậy cô ấy học nữa, nên việc chúng tôi qua lại nhà nhau cũng chẳng có gì là lạ.

Càng dấu diếm, càng dễ bị lộ tẩy.

Thay vì loay hoay để mà che giấu, thì tốt hơn là cứ nói sự thật nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Tôi nhìn Miyagi, Miyagi nhìn tôi, bằng ánh mắt bất mãn, nhưng tôi vẫn giả vờ như không biết.

"Nếu thân thiết đến mức qua lại nhà nhau thế, lẽ ra nên nói cho tớ biết sớm hơn chứ"

"Phải ha, nếu nói sớm hơn, có khi tụi mình cùng ăn pancake sớm hơn rồi ha. Miyagi"

"Ừa"

Miyagi cười trừ rồi hỏi "Thế ăn bánh pancake được chưa?" Cũng không muốn tiếp tục làm khó cô ấy, nên tôi nói "Ăn đi để nguội" Rồi cả hai cùng đáp "Itadakimasu"

"A—, mềm xốp thế. Ngon thật"

Utsunomiya vừa ăn một miếng bánh pancake, vừa nở nụ cười rạng rỡ với tôi từ phía đối diện.

"Cám ơn cậu. Nếu cậu thấy ngon thì tốt rồi"

Tôi cũng nói nhỏ "Itadakimasu" và dùng dao cắt cái pancake.

"Shiori cũng có nói rồi nhưng mà, Sendai-san cậu giỏi nấu nướng thật nhỉ. Thích nấu ăn hả?"

"Cũng không hẳn là thích. Mà Miyagi có nói vậy à?"

Giỏi nấu nướng.

Một tôi trong Miyagi mà tôi không hề biết.

Ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ hỏi Miyagi nghĩ gì về mình. Ngoài việc tôi mới biết cô ấy nghĩ tôi giống con chó Borzoi ra, thì tôi chưa từng nghe cô ấy nói gì cụ thể hơn.

"Shiori mới nói trên đường đến đây à"

"Hehh. Bình thường có nói câu nào vậy đâu vậy mà"

Tôi liếc nhìn Miyagi đang ngồi chéo mình, cô ấy không cau mày nhưng trông hơi căng, thái dương thì giật giật nhẹ.

"Tôi nói hoài mà"

Miyagi nói một cách cộc cằn, Utsunomiya khúc khích cười.

Miyagi không hề phủ nhận việc đã khen tôi giỏi nấu nướng, chứng tỏ lời của Utsunomiya nói là sự thật.

Miyagi đã khen tôi trước mặt người khác.

Nghĩ như thế khiến tôi có cảm giác lạ lùng.

Tôi đưa miếng bánh pancake mềm xốp vào miệng. Vị ngọt của siro cây phong thấm vào bánh pancake thật dễ chịu. Tôi ăn thêm một miếng nữa rồi nhìn Miyagi. Cô ấy cũng đang ăn cái pancake đó, nhưng không nói gì về việc bánh có ngon hay không. Ít nhất thì cũng cho tớ biết đi chứ.

Chúng tôi vừa ăn bánh pancake, vừa nói chuyện về quán parfait ngon và những món đồ mới mua gần đây. Miyagi, cô ấy cười với Utsunomiya, nụ cười mà tôi đã từng thấy hồi còn học cao trung. Bàn tay đang cầm chiếc bánh pancake của tôi khựng lại khi thấy nụ cười đó, thứ mà cô ấy không bao giờ dành cho tôi, lúc đó, Utsunomiya lên tiếng.

"À đúng rồi. Sendai-san, cậu không có người yêu hả?"

Một chủ đề không bao giờ xuất hiện khi chỉ có tôi và Miyagi đột nhiên được đưa ra.

"Chưa, cậu thì sao?"

"Cũng chưa. Shiori thì sao?"

"Biết thừa là tớ không có mà. Hỏi gì vậy?"

"Thì do cốt truyện nó vậy"

Utsunomiya cười nói.

Tôi vui vì nhân vật chính của ngày hôm nay đang vui, nhưng niềm vui đó nó lại đánh đổi bằng tuổi thọ của Miyagi. Và nó cũng không tốt cho tim tôi.

"Thì tớ không có, cốt truyện vậy đó"

Miyagi thở dài một hơi và uống nhấp một ngụm trà.

Việc này khá là mới, có thể là do tôi chưa từng nói mấy chuyện kiểu này với Miyagi, và tôi cũng hơi lo lắng rằng cô ấy sẽ nói ra những điều khác, điều mà tôi không muốn nghe. Nhưng mà, dù lo lắng nhưng trong đầu tôi vẫn nảy ra những điều muốn hỏi.

Những điều tôi thường không có cơ hội hỏi.

Những điều mà nếu hỏi rồi, thì có lẽ tôi sẽ hối hận vì đã hỏi.

Những điều đó cứ lởn vởn trong đầu tôi.

"Thế, cậu đang thích ai?"

Trái tim tôi trật nhịp, giật thót lên, điều tôi muốn hỏi, ấy vậy mà không được thốt ra từ miệng tôi, mà lại được Utsunomiya nói ra.

"Cậu biết cơ mà. Làm gì có."

Miyagi trả lời ngay lập tức.

Khi nghe được câu trả lời mà mình đang suy nghĩ, tôi vừa nhẹ nhõm lại vừa thất vọng. Không thích ai thì nó đồng nghĩa với việc, khả năng cô ấy thích tôi là không có. Tôi biết rồi mà, ngay cả khi cô ấy nói có đi, thì tôi cũng không nghĩ người đó sẽ là tôi, và rồi tôi lại buồn bã tự hỏi người đó là ai. Dù có là ai đi nữa thì cũng chỉ có thất vọng, nên có lẽ tôi không nên biết gì thì hơn.

"Thế Sendai-san cũng không thích ai à?"

Utsunomiya nhìn chằm chằm vào tôi.

Màh, nếu câu chuyện đã đi đến đây rồi thì chắc chắn cô ấy sẽ hỏi tôi câu này.

Rắc rối thật sự.

Nếu tôi nói có, thì mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức, nhưng tôi cũng không muốn nói không khi có Miyagi ở đây.

"Utsunomiya, cậu thì sao?"

Trước mắt thì tôi đáp câu hỏi của cô ấy bằng một câu hỏi.

Nếu là Miyagi, thì sẽ phàn nàn nhỉ, nhưng này là Utsunomiya, tôi không nghĩ người chưa thân lắm với tôi sẽ nói mấy câu giống Miyagi.

"Tớ không"

"Vậy à. Cậu với Miyagi cũng nói mấy chuyện này hả?"

"Không hẳn á, nhưng tớ đang thắc mắc nếu mà có người yêu sống chung thì sẽ thế nào ấy"

"Tụi này có đặt ra quy tắc chung rồi, nhưng chưa nghĩ đến chuyện khi có người yêu. Có khi nên thêm luật về nó nữa ha"

Tôi không muốn ngày mà chúng tôi cần đến cái luật đó đến, nên chẳng cần luật liết gì hết. Nhưng tôi không thể nói với Utsunomiya như vậy, nên tôi cứ ậm ừ cho qua chuyện và nhìn Miyagi để tìm kiếm sự đồng tình, và rồi cô ấy đáp lại "Phải nhỉ"

"Quả nhiên là có mấy cái luật lệ à"

Utsunomiya nói với vẻ trầm ngâm như đã hiểu ra điều gì đó, rồi cuộc trò chuyện im bặt.

Tôi ăn nốt miếng bánh pancake còn lại và nhìn Miyagi, cô ấy đứng dậy như vừa nhớ ra gì đó.

"Tớ đi vệ sinh một lát."

Miyagi nói như đang muốn chạy khỏi Utsunomiya vậy.

Tôi hiểu lý do.

Nếu cứ tiếp tục, đạn lạc sẽ lại bay đến Miyagi.

"Ừa"

Nếu nói nữa thì cả tôi và Miyagi đều sẽ bị thương nặng nề, nên tôi ngoan ngoãn tiễn Miyagi đi.

Rồi, giờ còn hai đứa thôi, tôi và Utsunomiya

Rồi nên nói gì đây.

Tôi vừa tìm kiếm một chủ đề an toàn để nói, vừa kéo hộp khăn giấy hình con thú mỏ vịt lại gần và vuốt ve đầu nó. Vừa kéo lại, thì Utsunomiya kêu lên "A-"

"Cái đó, sao trông nó giống mấy cái sẽ có trong phòng của Shiori vậy. Sendai-san, cậu thích mấy thứ vậy à?"

"Do con thú mỏ vịt này, là Miyagi chọn"

Tôi vỗ ponk ponk vào đầu hộp khăn giấy.

"Hèn gì, cảm giác Shiori quá"

Cái vỏ hộp khăn giấy hình con cá sấu mà tôi đã thấy vô số lần vào hồi còn cao trung hiện lên trong đầu tôi. Không biết bây giờ nó có còn trong phòng Miyagi hay không. Nhưng khi nghe Utsunomiya, người vừa mới nãy ở trong phòng của Miyagi, nói rằng "nó giống đồ của Shiori", thì tôi đoán là cô ấy đã nhìn thấy con cá sấu đó ở trong phòng Miyagi.

Đối với tôi, căn phòng như một cấm địa kia của Miyagi, tôi muốn tự thân nhìn, tự thân biết, nhưng biết làm sao được. Cũng chẳng trách gì được Utsunomiya, với cả còn chưa chắc biết có cá sấu thật sự ở trong phòng cô ấy hay không nữa.

"Hai cậu thân thiết hơn tớ nghĩ đó"

Utsunomiya vừa nhìn con thú mỏ vịt, vừa nói thêm "Phòng cậu còn có mấy thứ kiểu này nữa"

"Thì thân cũng cỡ share nhà mà"

"Phải ha. Nếu đã sống chung thì tất nhiên là phải thân rồi nhỉ"

Nói xong, Utsunomiya uống cạn nửa ly trà rồi nhìn tôi.

"Sendai-san này, cậu dễ gần hơn tớ nghĩ thật á. Hồi cao trung, cậu trong mắt tớ vẫn là cái gì đó……"

"Do, tớ đi với Umina đúng không"

"Ừm, chắc vậy"

Quả nhiên là vậy.

Umina, dù tốt hay xấu, đều là kiểu người nổi bật và phô trương nên bị một số học sinh xa lánh. Tôi thì nghĩ cô ấy khá thân thiện, mỗi tội cô ấy không tuân thủ nội quy nhà trường cộng thêm việc bị giáo viên để ý nữa, nên người luôn đi với cô ấy là tôi đây cũng bị các học sinh khác e dè theo là điều dễ hiểu.

"Sendai-san, cậu dạy kèm cho Shiori à?"

Chắc nghĩ là mình đã nói xấu Umina, nên Utsunomiya đổi chủ đề.

"Để cảm ơn vì đã cho tớ mượn tiền ấy mà. Ban đầu cũng không có định dạy lâu đến vậy đâu, nhưng chắc do Miyagi là kiểu người mà tớ chưa gặp bao giờ nên cũng thấy vui vui"

"À—, đúng thật. Shiori với Irabaki-san khác một trời một vực luôn mà"

"Tớ có đọc một đống manga ở phòng của Miyagi. Phòng của thì Umina hầu như chẳng có"

“Mấy cái đó thì phòng Shiori có nhiều thật ha"

Utsunomiya vừa nói vừa cười.

Hồi đó, tôi đã đọc gần hết số manga trong căn phòng thoải mái đó của Miyagi. Bây giờ tôi vẫn còn đọc đống truyện nằm trong phòng của cô ấy, nhưng nó lại là những quyển mà Miyagi mang sang phòng cho tôi chứ không phải tôi tự tay chọn từ giá sách của cô ấy.

"Và thế là thân nhau đến mức sống chung luôn"

"Sống một mình thì cũng hơi cô đơn. Nhưng tớ đâu có ngờ là cậu ấy lại nói dối là đang sống với họ hàng đâu"

"Thì tớ cũng có ngờ là Shiori lại sống với cậu đâu Sendai-san"

Cô ấy nói thêm "Ngạc nhiên thật" với giọng vui vẻ. Rồi Utsunomiya thở nhẹ ra.

Cô ấy nhìn tôi như muốn nói điều gì đó, rồi cụp mắt xuống.

Hít một hơi dài hơn hơi thở vừa thở ra, Utsunomiya lặng lẽ nói.

"......Thật ra thì, tớ đã rất sốc khi nghe Shiori sống cùng với cậu đó, Sendai-san. Shiori không hề hé nửa lời luôn, cảm giác cứ như tớ bị bỏ rơi vậy. Gì vậy nhỉ, trẻ con thật....."

Utsunomiya cười gượng gạo, "hahaha," rồi nhìn tôi và xin lỗi, "Xin lỗi nhé, tớ lỡ nói mấy thứ kỳ quặc rồi"

"Tớ không nghĩ đó là trẻ con hay gì hết. Nếu là tớ thì tớ cũng sẽ có cảm giác như bạn bè của mình bị cướp đi mà"

Nói thật, người trẻ con ở đây là tôi.

Dù đã nói là cô ấy có thể đến, nhưng tôi không thể vui vẻ đón tiếp Utsunomiya đến cái nhà này, dù đã nói với Utsunomiya rằng đi xem phòng của Miyagi đi, nhưng trong lòng tôi lại không muốn.

Nếu có thể, tôi muốn tống cái đống cảm xúc này ra như Utsunomiya đã làm, nhưng tôi không thể. Lý do tại sao tôi không vui khi cô ấy đến nhà, lý do tại sao tôi không muốn cô ấy vào phòng Miyagi, tôi đều không thể nói. Tôi không thể nói ra thứ cảm xúc này, thứ mà ngay cả chính bản thân tôi cũng chưa từng nói với mình.

Thay vào đó, tôi nói điều mà tôi đã định nói với Utsunomiya khi cô ấy đến hôm nay.

"Cách xưng hô á. Cậu cứ gọi là Hazuki thôi là được rồi."

Mặc dù Miyagi vẫn khăng khăng không muốn gọi tên tôi, nhưng hầu hết bạn bè của tôi đều gọi tôi là Hazuki. Nên, tôi cũng muốn Utsunomiya gọi tôi là Hazuki. Nếu cô ấy gọi tôi như vậy thì tôi sẽ có cảm giác như cả hai sẽ thân nhau hơn.

——Nói đúng ra là, tôi muốn thân hơn với Utsunomiya đến mức tôi không còn ghen tị với cô ấy nữa.

Toan tính vậy thôi, nhưng không phải là tất cả.

Tôi thấy chúng tôi hợp nhau, và có thể trở thành bạn bè. Và sau khi Utsunomiya nói ra lòng mình, tôi càng muốn thân thiết với cô ấy hơn.

"Ưm—"

Utsunomiya khẽ ưm một tiếng rồi thẳng lưng lên.

"Vì Shiori chưa gọi cậu là Hazuki, nên chắc tớ muốn để khi nào Shiori gọi cậu bằng tên thì tớ sẽ gọi. Mà Sendai-san cũng gọi tớ bằng tên đi"

Vì cô ấy nghiêm túc nói nên tôi cũng nghiêm túc trả lời.

"Thế chừng nào cậu gọi tớ là Hazuki thì chắc chừng đó tớ vẫn muốn gọi cậu là Utsunomiya"

"Vậy, thế nhé"

Utsunomiya vỗ tay kết thúc câu chuyện. Rồi cô ấy gọi tôi, "Sendai-san."

"Sao á?"

"Tụi mình có thể thân nhau không?"

"Tất nhiên rồi."

Khi tôi trả lời như vậy, Utsunomiya nói "Tốt rồi". Và khi chúng tôi đang cười khúc khích với nhau thì cánh cửa mở ra, Miyagi xuất hiện.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Miyagi ngồi xuống chéo trước mặt chúng tôi và nhìn chúng tôi lần lượt.

"Về bí mật của Miyagi……thì tốt rồi, thực ra chỉ là chuyện hồi cao trung tớ dạy học cho cậu sao thôi"

"Maika, thật à?"

Miyagi vẫn nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ rồi hỏi Utsunomiya.

"Thật mà thật mà. Không có nói chuyện gì quan trọng đâu"

Nói xong, Utsunomiya cười.

Ba người cùng đi ăn, hai người cùng về nhà.

Và giờ tôi, đang bị Miyagi dồn ép.

Utsunomiya, người đã ở trong phòng này khoảng hai tiếng trước, giờ đã không còn ở đây nữa, nên Miyagi lại bắt đầu cau có.

"Thật thì, cậu đã nói gì với Maika vậy?"

Cô ấy hỏi tôi bằng một giọng thấp đến nỗi mà có lẽ sẽ hiếm khi dùng trước mặt Utsunomiya.

"Nói gì là nói gì?"

"Lúc tôi đi vệ sinh, hai người đã nói gì đó với nhau đúng không?"

Miyagi nhìn tôi với vẻ mặt như đang viết hai chữ "lo lắng" lên trán.

Rõ ràng là cô ấy đang không vui.

Lúc nãy cô ấy ngồi chếch phía trước, nhưng giờ thì ngồi cạnh tôi, nên tôi hiểu rõ. Không khí xung quanh cô ấy như gai góc, nên tôi cảm thấy châm chích khi ở gần. Tôi vui vì mọi thứ đã trở lại bình thường, với Miyagi ở bên cạnh, nhưng tôi không thích Miyagi khi cô ấy khó chịu với tôi như vậy.

"Có gì quan trọng đâu. Utsunomiya cũng đã nói rồi mà"

Nó là sự thật, chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm.

Việc hỏi xem có thể gọi bằng tên hay không là chuyện thường tình giữa những người bạn sắp thân với nhau, không có gì phải giấu giếm cả. Tôi nghĩ tốt hơn là không nên nói ra những tâm sự của Utsunomiya, và ngoài ra thì đó chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường. Tôi cũng có hứa gì với Miyagi là sẽ kể với cô ấy đâu.

Nhưng, không hiểu sao tôi cảm thấy, nếu tôi kể với cô ấy thì cô ấy sẽ khó chịu hơn nữa.

"Bớt xạo đi. Hai người nói chuyện gì đó khác"

"Cậu đang nghi ngờ Utsunomiya à?"

"Tôi đang nghi ngờ Sendai-san"

Miyagi chắc nịch nói.

Thật bất công, sao chỉ có mình tôi là bị nghi ngờ.

Thì đúng là tôi không thể thắng nổi Utsunomiya về mức độ uy tín, nhưng cách đối xử này thì tồi tệ quá rồi.

"Tớ chỉ nói chuyện về việc Miyagi đã chọn con thú mỏ vịt này, hay việc tớ đã dạy học cho cậu để trả ơn vì đã cho tớ mượn tiền này, chỉ thế thôi. Tớ đã hứa là sẽ không nói điều gì kì lạ rồi mà, mấy chuyện mà cậu không thích thì tớ không nói đâu."

Nếu có thể lấp liếm được thì tôi muốn lấp liếm.

Cô ấy dường như không thích việc tôi thân thiết với Utsunomiya, cho nên, nếu tôi kể hết mọi chuyện chúng tôi đã nói thì có lẽ cô ấy sẽ nghĩ tôi đã quá gần gũi với Utsunomiya, càng tệ hơn là cô ấy sẽ nghĩ tôi đang cố gắng cướp bạn của cô ấy nữa. Tôi muốn tránh việc bị hiểu lầm vì những chuyện không cần thiết phải nói.

"Thật à?"

"Thật mà. Bộ Miyagi nghĩ tớ nói gì?"

"Những chuyện tôi không muốn cậu nói"

"Chuyện không muốn tớ nói là chuyện gì?"

"Cậu biết rõ mà còn hỏi"

Tôi nghĩ hầu hết những gì chúng tôi đã làm hồi cấp ba là những điều Miyagi muốn giấu Utsunomiya. Nhưng mà, đó không chỉ là chuyện của riêng Miyagi, mà còn đúng với cả tôi nữa.

"Yên tâm đi, tớ chỉ nói chuyện bình thường thôi. Nếu tò mò đến vậy thì cậu hỏi Utsunomiya đi?"

Miyagi cụp mắt trước lời nói của tôi.

Cô ấy không nhìn tôi, và tôi cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì.

Mặc dù tôi không nói gì để đáng bị nghi ngờ, nhưng tôi nghĩ có lẽ Miyagi cảm thấy tôi và Utsunomiya đang quá thân thiết và lo lắng về điều đó. Tôi không có ý định cướp Utsunomiya khỏi Miyagi, nhưng cũng không có gì lạ nếu Utsunomiya cảm thấy "như bị bỏ rơi" như cô ấy đã nói.

"――Sendai-san. Quay lại đây."

Miyagi, người vừa im lặng, quay người về phía tôi, rồi kéo tay tôi.

"Thì tớ đang vậy mà"

Tôi đã luôn luôn nhìn Miyagi.

Nhưng dường như cô ấy không hài lòng và cau mày.

"Nhìn cho đàng hoàng"

Cô ấy lại kéo tay tôi thêm lần nữa, nên tôi quay cả người về phía Miyagi rồi hỏi "Thế này được chưa?". Nhưng cô ấy không trả lời, và cũng không buông tay tôi ra.

"Miyagi?"

Khi tôi gọi tên cô ấy, bàn tay đang nắm lấy cánh tay tôi siết chặt lại. Rồi, Miyagi gần mặt lại.

Chắc là, cô ấy muốn hôn tôi.

Tôi nhắm mắt lại khi biết mình sắp bị làm gì, rồi một thứ gì đó mềm mại chạm vào môi. Là một nụ hôn thoáng qua, tôi nghĩ thế, nhưng rồi một thứ gì đó, nó ẩm ướt áp vào môi tôi.

Hiếm hoi thật.

Việc Miyagi chủ động hôn tôi, cả việc cô ấy định đưa lưỡi vào.

Nhiệt độ trong phòng không thay đổi, thứ thay đổi là cơ thể tôi.

Những câu hỏi "tại sao" và "vì sao" cứ lởn vởn trong đầu, nhưng cơ thể tôi nó lại tự động chọn cách chấp nhận Miyagi. Khi tôi hé môi, thì có một khoảnh khắc do dự, nhưng rồi nhiệt độ cơ thể của Miyagi cũng từ từ tiến vào trong tôi.

Đầu lưỡi của chúng tôi chạm vào nhau chồng chất lên nhau

Sự mềm mại, ẩm ướt, kiềm chế của cô ấy với tôi như thể được tạo ra chỉ để dành riêng cho tôi, thật dễ chịu. Hơi nóng từ đôi môi chạm nhau, từ chiếc lưỡi đang trong miệng tôi, từ tất cả những điểm tiếp xúc tan chảy vào trong tôi.

Miyagi, tớ muốn nhiều hơn nữa. Và rồi khi tôi chủ động di chuyển lưỡi, bàn tay đang nắm lấy cánh tay tôi siết chặt hơn. Rồi, cả chiếc lưỡi ấm áp và môi của cô ấy đều rời khỏi tôi. Tôi nhướng người lên, cố gắng đưa mặt lại gần để hôn thêm lần nữa, thì một giọng nói khó chịu vang lên.

"Kể cho tôi nghe hai người đã nói gì đi"

Àhh, ra là vậy.

Tôi quên mất.

Làm gì có việc Miyagi chủ động hôn tôi mà không có lý do.

"Đổi chác à?"

Tôi nói ra những từ mà cô ấy đã cố tình bỏ qua.

"Nghĩ sao cũng được"

Trước đây cũng đã có lần nụ hôn trở thành điều kiện trao đổi. Và hôn kiểu này cũng không phải là lần đầu, chúng tôi thậm chí còn làm nhiều hơn thế nữa. Có là điều kiện trao đổi hay gì cũng được, Miyagi hôn tôi là tôi vui rồi.

Vì vậy, nụ hôn không cần phải là điều gì đó đặc biệt.

Nhưng tôi nghĩ nụ hôn lúc nãy lại đặc biệt.

Đó là bởi vì, dù có hai người để lựa chọn làm đối tượng trao đổi, tôi và Utsunomiya, Miyagi lại chọn tôi.

"Có hai người lận mà, sao cậu lại chọn tớ thay vì Utsunomiya thế?"

Khi tôi hỏi, ánh mắt Miyagi hướng xuống sàn.

Nếu có lý do, thì tôi muốn biết, tôi sẽ không nói gì hết.

"Cậu có thể đưa ra điều kiện trao đổi, như mời đi ăn đồ để hỏi Utsunomiya mà. Cơ mà, có khi không cần đổi chác thì Utsunomiya cũng nói ấy chứ”

"Làm như tôi biết ấy. Cũng có thể Maika cũng sẽ không nói mà"

Miyagi nhìn tôi và lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình.

Có bào chữa cũng như không.

Nếu là Utsunomiya, chắc chắn cô ấy sẽ kể nếu Miyagi thực sự muốn biết. Chỉ khi Utsunomiya không chịu kể, Miyagi mới cần phải hỏi tôi, vậy nên cô ấy không cần phải chọn tôi ngay từ đầu.

Vì cô ấy muốn hôn tôi.

Tôi tự huyễn hoặc rằng việc cô ấy chọn tôi để nghe kể là vì một lý do nào đó. Tuy điều đó có vẻ hơi tự phụ, nhưng tôi vẫn muốn tin như vậy.

Tôi đang cố gắng tìm kiếm một ý nghĩa sâu xa nào đó trong việc Miyagi đã chọn tôi, chứ không phải Utsunomiya, để làm đối tượng trao đổi. Tôi muốn tin rằng Miyagi cũng có cảm xúc tương tự tôi, dù có không hoàn toàn giống đi nữa.

"Sendai-san, kể cho tôi đi"

Không.

Tôi không muốn kể cho đến khi cô ấy nói rõ ràng, rành mạch, và đủ thuyết phục về lý do đã chọn tôi.

Nhưng mà, nếu tôi nói vậy, chắc chắn Miyagi sẽ nói "Khỏi".

"Thế, hôn tớ thêm lần nữa đi."

Đổi chác cũng được.

Tôi muốn được Miyagi hôn tôi thêm lần nữa.

"Hôn, nhưng thề với khuyên tai đi, nhất định phải kể"

"Được thôi"

Tôi đưa tay ra chạm vào khuyên tai của Miyagi. Tôi xoa ngón tay cái lên bông hoa Plumeria và tuyên bố "Nếu Miyagi hôn tớ thêm lần nữa thì tớ sẽ kể đàng hoàng"

"Được chưa?"

Tôi vừa hỏi, vừa vuốt ngón tay cái từ dái tai xuống má cô ấy, và Miyagi đưa mặt lại gần.

Tôi nhắm mắt lại, và ngay lập tức, môi chúng tôi chạm nhau.

Chỉ cần thề với cái khuyên tai là Miyagi sẽ ngoan ngoãn mà hôn tôi.

Tuy biết là điều này khó nhưng, ước gì Miyagi luôn ngoan ngoãn như vậy.

Tôi muốn hôn Miyagi bất cứ lúc nào, theo bất cứ cách nào mà tôi muốn.

Bàn tay Miyagi chạm vào eo tôi.

Cô ấy tiến lại gần hơn, và ấn mạnh môi vào tôi.

Nhưng mà, nụ hôn này kết thúc còn nhanh hơn nụ hôn lúc nãy.

"Sendai-san, hôn rồi"

Miyagi dửng dưng nói.

Những điều tôi đã nói với Utsunomiya mà chưa nói với Miyagi là tâm sự của Utsunomiya và việc muốn tôi gọi bằng tên. Mặc dù không có hứa gì là sẽ không tiết lộ, nhưng tôi không nên tự ý nói ra tâm sự của Utsunomiya cho người khác, với tôi cũng không định làm vậy, nên, tôi sẽ nói về chuyện còn lại.

Nhưng, tôi không muốn nói vì sợ Miyagi hiểu lầm.

Tôi muốn lấp liếm cho qua chuyện.

Tôi không muốn bị Miyagi xa lánh tạm thời chỉ vì nghĩ rằng tôi đang cố gắng cướp Utsunomiya khỏi cô ấy. Tôi không cần cô ấy phải thích tôi, chỉ cần cô ấy đừng ghét tôi là được.

"Sendai-san"

Miyagi gọi tên tôi bằng một cái giọng nghe khá là kiên quyết.

"Hôm nay, tôi đón Maika, lúc tụi tôi đang đi, cái con mèo tam thể mà cậu có nói, tôi thấy rồi. Nên là tôi biết Sendai-san không có nói dối, và tôi nghĩ là tôi có thể tin tưởng cậu hơn một chút rồi, cho nên là, lời hứa khi nãy, cậu giữ lời đi"

Nghe thấy giọng nói nghiêm túc đến lạ thường, tôi khẽ thở ra.

Tôi, dù chỉ là một chút, cũng không muốn đánh mất lòng tin mà tôi đã khó khăn lắm mới có được.

"Cách xưng hô, chỉ vậy thôi"

"Cách xưng hô?"

"Ừm. Tớ muốn cậu ấy gọi tớ là Hazuki, vậy thôi"

".......Maika, gọi cậu?"

Miyagi nhìn trừng trừng vào tôi nói.

"Thế hôm nay, sau đó, cậu ấy có gọi tớ là Hazuki không?"

“Không có”

“Thì đó. Do cậu không gọi tớ là Hazuki nên cậu ấy bảo là vẫn sẽ gọi tớ là Sendai-san cho đến khi cậu gọi tớ là Hazuki ấy”

Khi tôi nói vậy, Miyagi im lặng.

Cô ấy nhìn xuống sàn, rồi lại nhìn tôi. Không biết cô ấy đang nghĩ gì nữa. Sau đó, cô ấy lặng lẽ nói.

"......Vậy, Sendai-san cậu gọi cậu ấy là Maika à?"

"Cậu thấy tớ đã cũng gọi cậu ấy là Utsunomiya suốt cả ngày hôm nay mà. Tớ cũng có nói với cậu ấy là, cho đến khi cậu ấy gọi tớ là Hazuki, thì tớ vẫn sẽ gọi cậu ấy là Utsunomiya. ――Túm cái váy lại, những điều Miyagi muốn biết là chỉ thế này thôi đó. Còn lại là chuyện hồi cao trung thôi à"

Tôi kết thúc câu chuyện trước khi suy nghĩ của Miyagi đi quá xa.

Nếu nói dài dòng, có thể tôi sẽ nói ra điều gì đó mà đối với tôi là chuyện nhỏ, nhưng lại là chuyện lớn đối với Miyagi.

"Nè, Miyagi."

Tôi tựa lưng vào giường.

"Gì?"

"Gọi tớ là Hazuki đi."

Mặc dù tôi biết cô ấy sẽ không gọi, nhưng tôi vẫn nói ra.

"Nếu tôi gọi cậu là Hazuki, thì Maika cũng sẽ gọi cậu là Hazuki đúng không?"

eyJpdiI6ImkxSlZGc0JlbGE5dFBHS1pFMXIzSEE9PSIsInZhbHVlIjoiK29nMXF0Z0JXXC8wdThId21cL0Y4V2tuV2U4bHFzeWVFbHg2QzYyek4wRnV3NHdTZENsRVN3MDlsaUJMU2c5MWgrNGtvVkJ3MHJmd0ppTUd6YUpHVGpiODBkQXZSVWJnbktab3o5YmNVa1wvM0xoZFhIUlFWdEROSm40dGEyNTAxSDZRNDNyVnoxZnRqVlwvNUczNVRMVlVmdz09IiwibWFjIjoiMGM3NjliYTE4YWVkYTNlOTg1OTg4MzkxNDIwMjc0NmMyYTU0ZGFlOGMxYmYzZDc4YTUxMjM5YjdmNzRiZTQ2MSJ9
eyJpdiI6ImpkRmZnR29WS2Iyc1VKUmhxNXFoNGc9PSIsInZhbHVlIjoicTF3cTdzZWVVclAzaHhMQmt4MkZkZDBGRmFXdVwveVR0N1I1Rm1DY2hzdVBaNzJQcXhkWWZaeWNJa0hEWVwvT0VkYXVaNE5pdEg5OTNsbEVJZ3UwZFdScSsyTmJybmNNVmlZNmR4R1UzWjRWdzVNUmxOajJkZzlXUEx3Qmh5RDFjK3ZGa0xkTEtXdGFyUmVZMXVMcE9DT0E9PSIsIm1hYyI6ImUyZmIyNjg1ZDc2MDk0ODg3MDMxY2RlYzU5NjU4ZTAzZjNlMGI3YmMwZjU1ZGQ2NDUxNjY5N2JmMDYwMTU2OTYifQ==

Sau khi suy nghĩ một lúc, thì Miyagi nói.

Ads
';
Advertisement