Kỳ thi sắp đến gần rồi mà tôi chẳng thể tập trung mà học được.
Tôi cứ ngồi trước bàn học, chỉ nghĩ đến Sendai-san, người chưa làm thêm về.
Nhìn đồng hồ, giờ ăn tối đã qua từ lâu.
Tôi rời khỏi phòng và đi đến khu vực sinh hoạt chung.
Dù không đói lắm, nhưng tôi vẫn quyết định nấu món hầm, lấy dao và thớt ra. Chuẩn bị cà rốt, khoai tây, hành tây và gọt vỏ.
Nếu mà là năm ngoái, chắc giờ tôi sẽ ăn mấy đồ đóng hộp thay vì tự nấu, nhưng giờ thì khác. Từ khi sống cùng Sendai-san, tôi nghĩ nếu là mấy món đơn giản thì tôi tự nấu cũng được, và nấu ăn còn hơn là cứ nghĩ lung tung.
Với món hầm, chỉ cần cắt, xào nguyên liệu rồi cho gia vị vào là xong.
Vì nó không cần phải suy nghĩ về việc nêm nếm, nên khả năng món ăn bị dở là rất thấp.
Tôi cắt rau củ trên thớt thành từng miếng vừa ăn.
Tôi đã quen với việc ở một mình, và ở một mình thì lại chán, và cả những ngày Sendai-san đi làm thêm về nữa. Cô ấy toàn kể chuyện về cái người học trò mà tôi chưa từng gặp bao giờ, nên cũng chẳng hay gì sất.
Đại loại là, khi tôi đã quen với sự hiện diện của ai đó, thì những ngày vắng bóng họ, dù chỉ là đôi khi, cũng sẽ khiến tôi cảm thấy bị xáo trộn.
Tôi suýt chút nữa là cắt trúng tay trong khi đang làm một việc đơn giản như cắt rau, là vì Sendai-san chưa về.
Tôi dừng tay, không cắt khoai tây nữa.
Nếu lúc nãy tôi cắt vào tay thay vì khoai tây thì sao?
Nếu vết cắt sâu đến mức không cầm máu được thì sao?
――Sendai-san sẽ làm gì?
Tôi hít vào một hơi sâu và thở ra.
Sendai-san sẽ không bỏ việc chỉ vì tôi bị thương ở tay. Tôi biết, Sendai-san làm gì ở đâu cũng chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng từ khi Maika đến chơi, tôi cứ như lại càng muốn can thiệp vào cuộc sống của cô ấy hơn vậy.
"Biết thế ăn đồ hộp"
Tôi nấu ăn để không phải nghĩ lung tung, chứ không phải là để nghĩ lung tung, vậy mà tôi cứ suy nghĩ lung tung. Nhưng giờ lỡ rồi nên tôi cũng không thể chuyển sang dùng đồ đóng hộp được nữa, nên tôi đành cắt nốt chỗ rau củ và thịt gà còn lại rồi xào lên.
Tôi cho nước vào hầm, vừa hớt bọt vừa lơ đãng suy nghĩ.
Tắt bếp, cho gia vị vào, bật bếp trở lại và khuấy đều để không bị cháy.
Rồi cái lúc tôi cho cho sữa vào thì Sendai-san về.
"Tớ về rồi"
Tôi vẫn đứng trước nồi, trả lời "Mừng cậu về nhà", rồi Sendai-san lại gần, ngửi ngửi như một chú cún.
"Cậu có mùi thơm thế Miyagi"
"Không phải tôi mà là cái nồi hầm"
"Cậu nấu món hầm à?"
Sendai-san đứng kế cạnh tôi.
Khoảng cách đủ gần để hôn, tôi bất giác nhìn lên mặt cô ấy.
Trong những lúc thế này, người chủ động hôn luôn luôn là Sendai-san. Nhưng mà, tôi cũng có thể làm điều đó, và nếu bây giờ tôi chỉ cần nhướng người lên một chút là có thể hôn cô ấy.
Ai chủ động, hay hôn vào lúc nào.
Tôi không nhớ là có luật nào như thế, nên tôi có thể hôn cô ấy mà không cần lý do cũng được.
"Miyagi?"
Bị Sendai-san gọi tên, tôi chuyển tầm nhìn từ mặt cô ấy sang lại nồi hầm.
Nếu tôi hôn cô ấy mà không có lý do, chắc chắn cô ấy sẽ nói gì đó, và tôi cũng không muốn hôn cô ấy mà không có lý do. Tôi chỉ nghĩ rằng khoảng cách lúc nãy đủ gần để làm vậy thôi, chứ tôi cũng không cần phải hôn cô ấy làm gì.
Chỉ là Maika đến chơi nên tôi có hơi kỳ lạ chút thôi.
"Có cần lại sát vậy đâu, từ xa đã nghe mùi rồi cơ mà"
Tôi đẩy bụng Sendai-san ra.
"Tớ chỉ nghĩ là không biết có phần của tớ không thôi"
Sendai-san nói khi đã lùi lại hai bước.
"Thì tôi cũng có nấu món hầm dành cho một người hay gì đâu"
"Vậy à. Thế sắp xong chưa á?"
Tôi đáp "Xong rồi" với giọng sáng sủa nhất.
"Cái này, tớ để đây rồi quay lại liền"
Sendai-san đưa tôi xem cái cặp của mình rồi đi vào phòng.
Còn tôi tắt bếp, lấy ra hai cái đĩa, múc cơm rồi chan món hầm lên. Sendai-san nhanh chóng quay lại và giúp tôi mang món hầm và muỗng ra bàn.
"Itadakimasu"
Giọng của tôi và Sendai-san chồng lên nhau khi chúng tôi cùng đưa thìa lên miệng.
Mặc dù sử dụng cùng nguyên liệu và gia vị, nhưng món hầm của tôi không ngon bằng của Sendai-san. Vào bụng rồi thì cái nào cũng như nhau, nhưng nếu được, tôi vẫn muốn nó ngon.
"Miyagi, cậu nấu ăn giỏi lên rồi á. Ngon ghê"
Giọng Sendai-san vang lên.
".........Cảm ơn"
Tôi đáp lại lời cảm ơn cho phải phép.
Nhưng mà, Sendai-san ăn cái gì mà chả khen ngon.
Cô ấy sẽ khen ngon ngay cả khi nó có dở đi nữa, và chắc chắn sẽ ăn hết cho dù tôi có nấu hỏng đi nữa. Nên cái tính cách đó của Sendai-san, tôi không ưa một chút nào nhưng, tôi vẫn muốn nghe sự thật.
Tôi không có yêu cầu cô ấy phải luôn nói thật, nhưng có những điều tôi không muốn bị lừa dối.
――Ví dụ như chuyện hôm Maika đến.
Tôi đã hỏi cô ấy về những gì họ đã nói, nhưng còn một điều nữa khiến tôi còn bận tâm.
Là, hôm đó Sendai-san không có trả lời câu hỏi của Maika về việc có đang thích ai hay không. Vì chỉ có mình cô ấy không trả lời nên nó cứ lởn vởn trong đầu tôi. Bình thường, tôi không có nói chuyện kiểu đó với Sendai-san, nên tôi vẫn chưa có cơ hội hỏi lại cô ấy.
Cho dù đó không phải là chuyện gì to tát, đáng để theo đuổi, nhưng chỉ có mình cô ấy không trả lời thì không công bằng chút nào. Tôi đã trả lời rồi, nên giờ cô ấy cũng phải trả lời. Nhưng không trả lời thì biết đâu, cô ấy đang thích ai đó thì sao.
"Sendai-san"
Tôi không quan tâm cô ấy thích ai, nhưng tôi không muốn có thêm bất cứ thứ gì giống như công việc làm thêm của cô ấy nữa, thứ mà được cô ấy đặt trên cả tôi. Mà, nếu Sendai-san cảm thấy cần ai đó, thì tôi cũng chẳng làm gì được. Nhưng nếu có một ai như vậy, thì tôi cũng muốn biết họ là người như thế nào, chỉ thế thôi là được.
"Sao thế?"
Sendai-san nuốt món hầm xuống rồi nhìn tôi.
Nói chuyện về người mình thích là chuyện ai cũng làm, tôi cũng nói chuyện đó với Maika và Ami, bình thường. Đó là một chuyện rất bình thường mà ai cũng có thể nói, vậy mà tôi lại không thể thốt được câu nào ra, cứ như thể đang nói một chuyện gì đó cực kỳ khó khăn khổ sở vậy.
"Lần sau cậu nấu món hầm đi đó"
Những lời nói ra nó chẳng liên quan gì đến suy nghĩ của tôi
"Được thôi"
Sendai-san nói với giọng nhẹ nhàng.
Với lại nó cũng, không phải là chuyện tôi nhất định phải hỏi bây giờ.
Chỉ là do Maika nói những chuyện chúng tôi bình thường không nói nên mới thành ra kỳ cục thế này thôi.
Và tôi thở dài khe khẽ để mà Sendai-san không nghe thấy.
Trên bàn là bánh phô mai lạnh và trà đá.
Sendai-san, đang ngồi chéo trước mặt tôi và tựa lưng vào giường, người mua món tráng miệng sau bữa tối, có hôm có, có hôm không.
「Sao lại là bánh gato vậy?」
Tôi vừa hỏi vừa vuốt đầu con thú mỏ vịt, cư dân của phòng cô ấy. Thực ra, thì có thể ăn ở phòng tôi, nhưng sau bữa tối, tôi không biết phải mở lời như thế nào nên cứ thế mà đến phòng của Sendai-san luôn.
「Thì mừng cậu thi xong」
Sendai-san nói vậy rồi cầm cái nĩa lên, nói "Itadakimasu". Sau đó, cô ấy xúc một miếng bánh rồi đưa lên miệng.
「Thi xong thì vui là đúng, nhưng đến độ phải ăn bánh luôn hả?」
「Thì không đến độ phải ăn, mà nếu có lý do nào đó thì ăn ngon hơn chứ bộ」
「Chứ không phải là Sendai-san muốn ăn thôi à?」
「Mà, cũng đúng. Thì nó ngon mà, Miyagi cũng ăn đi chứ」
Tôi cũng nói "Itadakimasu" trước cái nụ cười rạng rỡ của cô ấy, rồi xúc một miếng bánh đưa lên miệng.
Kem phô mai mềm mịn và phần đế bánh hòa quyện vào nhau trong miệng tôi.
Bánh phô mai lạnh này cùng tiệm với cái bánh mà Sendai-san đã mua lần trước, vị chua nhẹ, thanh mát. Dù chưa lâu sau bữa tối, nhưng tôi vẫn có thể ăn thêm hai, hay ba cái nữa, nó ngon cỡ đó.
「Sendai-san, cậu thích bánh phô mai lạnh à?」
Hôm nay, trong hộp chỉ có hai cái.
Lần trước, nó có tận bốn cái, Sendai-san đã chia cho tôi bánh phô mai lạnh và bánh dâu tây, còn cô ấy ăn bánh phô mai nướng và bánh tart dâu tây.
「Thích á」
「Thế thích bánh phô mai lạnh hơn hay nướng?」
「Cả hai luôn. Miyagi thích lạnh đúng không?」
「Đúng」
Lúc đó, khi tôi hỏi Sendai-san thích loại nào trong bốn loại, cô ấy đã trả lời "tart dâu và nướng". Hôm nay, thấy cô ấy mua hai miếng bánh phô mai lạnh, tôi cứ nghĩ chắc là cô ấy thích bánh lạnh hơn nướng, vậy mà sự thật lại là Sendai-san lại nói dối.
「Ngoài bánh phô mai ra thì Miyagi thích bánh gì nữa á?」
Cô ấy lại đang cố gắng đánh trống lảng, vẫn cứ như mọi khi.
Thực sự thì cậu thích cái nào hơn vậy?
Nếu trả lời câu hỏi bằng câu hỏi khác, thì chắc cô ấy sẽ lại nói là "cả hai luôn" mà thôi.
Tôi muốn biết cô ấy thích loại bánh nào, nhưng nó không đáng để tôi phải hỏi đi hỏi lại nhiều lần.
「Những loại không quá ngọt」
Tôi nuốt xuống những lời vô ích và trả lời câu hỏi.
「Ừ ha, ngọt quá thì ăn một chút là cũng ngán」
Nói vậy xong, Sendai-san uống một ngụm trà đá.
Mọi thứ liên quan đến cô ấy, tôi đều cảm thấy thật khó khăn. Ngay cả một câu hỏi đơn giản như là cô ấy thích cái bánh phô mai nào hơn, tôi cũng không thể moi ra được câu trả lời. Vẫn không biết người cô ấy thích, vẫn không biết thứ mà đám bạn của tôi suốt ngày đem ra bàn tán là gì, là ai. Ham muốn được hiểu của tôi cứ như quả bóng bay ngày một phình to, nhưng tôi lại không thể đưa quả bóng bay chứa đầy những câu hỏi của tôi, bay đến cô ấy.
「À đúng rồi, Miyagi」
Sendai-san vỗ tay cái bụp như vừa nhớ ra điều gì đó.
「Kì nghỉ hè này cậu định làm gì? Không về đâu mà nhỉ?」
「Không về, với làm gì thì cũng chưa biết 」
Chỉ còn vài ngày nữa là đến kì nghỉ hè, nhưng tôi vẫn chưa có kế hoạch gì cả.
Kì nghỉ còn dài hơn cả nghỉ hè hồi cao trung của tôi nữa, vậy mà tôi lại chẳng có gì để làm.
「Thế, đi đâu với tớ không? Cậu cũng đâu có đi chơi với Utsunomiya đâu đúng không」
Sendai-san cứ thể thản nhiên mà nhắc đến tên của Maika.
Từ hôm đó, hai người họ hình như thân thiết hơn hẳn, khi nói chuyện với ai, họ cũng hay nhắc đến tên của người kia.
「Sao lại tôi nghĩ không đi chơi với Maika?」
「Vì tớ nghe nói cậu ấy về nhà suốt hè mà. Tớ nhớ là cậu ấy có nói ở lại đó khá lâu, lịch trình thay đổi rồi hả?」
「........Không có. Cậu ấy về tận tháng 9」
Sendai-san và Maika trong phòng này hôm đó, nhìn cứ như là hai người mà đã thân nhau từ lâu, có vẻ như họ rất hợp nhau, nên nếu ba chúng tôi là bạn thì tốt biết mấy. Nhưng mà, tôi không ngờ họ lại thân nhau đến mức nói kế hoạch hè với nhau luôn.
「Thế à. Cho nên là, cậu rảnh đúng không?」
Sendai-san cười tươi.
Thì tôi cũng rảnh đó.
Đi đâu đó cùng nhau trong mùa hè này thì cũng được thôi nhưng mà, tôi lại không muốn dễ dàng mà đồng ý như vậy, một phần là vì chuyện của Maika, một phần nữa là cảm giác khó chịu khi biết Sendai-san hiểu rõ kế hoạch của bạn tôi như lòng bàn tay, nó cứ như thể tôi vừa ăn phải một miếng bánh ngọt đến phát ngán vậy.
Tôi muốn biết.
Cô ấy với Maika thân đến mức nào, nói những gì với nhau.
Tôi chưa từng nghe họ kể chuyện gặp riêng nhau bao giờ, nhưng có chắc là sau này cũng không có không?
Tôi muốn biết.
Nhưng, tôi không thể nào hỏi ra được. Tôi không nên can thiệp quá sâu vào các mối quan hệ của Sendai-san, làm vậy là bất bình thường và tôi cũng biết là như vậy.
Tôi đâm một miếng bánh phô mai lạnh lớn rồi cho vào miệng. Chua nhẹ, tươi mát, hương vị ấy lan tỏa khắp khoang miệng. Vậy mà rồi, nó đột ngột chuyển sang vị ngấy và nặng nề bên trong dạ dày, cứ như là vừa ăn phải đất vậy.
「Hè rồi thì đi đâu đó chơi đi mà」
Maika là bạn của tôi, dù cho cô ấy có thân với Sendai-san thì điều đó vẫn sẽ không thay đổi, nhưng bên trong tôi, lại có một tôi không muốn họ trở nên thân thiết với nhau.
「Tôi thì không bận gì, nhưng tôi cũng không muốn đi đâu cả」
「Ru rú trong nhà quá vậy?」
「Nóng lắm, với lại cũng đâu phải nhất thiết là phải đi ra ngoài đâu」
Tôi không có ý nói như vậy.
Chỉ là vì Sendai-san cứ quá thân thiết với Maika, nên mọi thứ trở nên phức tạp. Những câu hỏi không thể nói ra cứ quanh quẩn trong đầu, khiến tôi chẳng nói ra được lời nào cho đúng đắn cả.
Tất cả là tại Sendai-san.Vì cô ấy cứ nhắc đến Maika với thái độ thân mật như thế này.
Maika là bạn thân của tôi, là một bạn đặc biệt, nên tôi không muốn cô ấy thân với Sendai-san. Nếu cứ như thế thì Maika sẽ bị Sendai-san cướp đi mất, tôi tuyệt đối không muốn.
Không….
Cho đến tận bây giờ, Maika có chơi, làm gì với ai, tôi cũng chả quan tâm.
Vậy mà mỗi khi có sự hiện diện Sendai-san ở đó, tôi lại không thể nào kiểm soát được cảm xúc của mình.
Chỉ là tôi…..
Sợ Maika sẽ cướp mất Sendai-san.
Chỉ như thế, chỉ mong rằng hai người họ đừng tiến gần nhau hơn nữa.
Cho dù họ thân thiết đến mức nào đi nữa thì nó cũng chỉ nên dừng lại ở đó. Maika sẽ không chạm vào Sendai-san, sẽ không hôn cô ấy, và ngược lại, Sendai-san cũng sẽ không chạm vào Maika, cũng sẽ không hôn cô ấy. Tôi khác với Maika. Tôi là bạn cùng phòng của Sendai-san, và chỉ có tôi là có thể sống cùng cô ấy. Mặc dù biết rõ điều đó, nhưng nếu Sendai-san chú ý đến một ai đó khác, chỉ một chút thôi, cũng đủ để làm tôi bất an rồi.
「Màh, nếu mà cậu nói đến vậy rồi thì ở nhà xem phim cũng được」
Giọng nói của Sendai-san vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi không muốn nhìn mặt cô ấy, nên tôi đưa mắt sang nhìn đĩa của cô ấy, thì cái bánh phô mai lạnh đã biến mất từ khi nào.
Tôi cũng đâm nĩa của mình vào miếng bánh.
Từ từ đưa bánh lên miệng, từ từ nuốt xuống.
Tôi đang ăn bánh gato, vừa cho vào miệng một miếng bánh gato, vậy mà lại thấy như mình vừa cho một nắm đất vào miệng vậy.
「Có phim nào cậu muốn xem không?」
Với cái giọng dịu dàng, như đang quan tâm đến tôi, Sendai-san nói.
Bây giờ mặt mũi của tôi chắc là khó coi lắm, kiểu gì tôi cũng sẽ cau mày và nhìn cô ấy bằng ánh mắt khó chịu mà thôi.
「Thì Sendai-san cứ chọn đi」
Tôi trả lời cụt ngủn rồi uống ly trà.
Thôi mệt quá, tốt nhất là nên về phòng.
Tôi ăn hết bánh và đặt nĩa xuống.
Vậy mà, Sendai-san lại nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên bàn của tôi trước khi tôi kịp đứng dậy.
「Miyagi, bánh không ngon hả?」
Câu hỏi và hành động của Sendai-san hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau. Đáng lẽ không cần phải nắm tay tôi ở đây, vậy mà cô ấy lại làm vậy.
Cô ấy luôn làm những điều mà tôi không thể nào lý giải được.
Và, dù có lý do hay không, cơ thể của Sendai-san vẫn mềm mại, ấm áp và dễ chịu. Khi chạm vào cô ấy, tôi cảm thấy yên tâm vì cô ấy có hứng thú mà chú ý đến tôi. Vào những lúc đó, tôi cũng không còn bận tâm đến Maika nữa.
Cho nên là, tôi muốn chạm vào Sendai-san.
Tuyệt đối không được là ai khác.
Nhưng, tôi không muốn biến cô ấy thành gì đó "đặc biệt".
Thứ đặc biệt duy nhất giữa chúng tôi chỉ nên là mối quan hệ bạn cùng phòng này.
Chúng tôi sống cùng nhau với lời hứa sẽ kết thúc khi tốt nghiệp đại học, một lời hứa mà cả hai chưa từng thực hiện với ai khác. Nhưng nó đặc biệt là do nó có một điểm kết thúc, là cho đến khi tốt nghiệp. Hồi đó, hai tụi tôi cũng đã có một lời hứa với thời hạn là đến khi tốt nghiệp, nhưng lời hứa lần đó nó không giống như lời hứa của lần này. Nếu cô ấy thành đặc biệt với tôi, thì tôi nghĩ, tôi sẽ không thể nào mà tốt nghiệp đại học được.
「Tôi về phòng đây」
Tôi muốn đứng dậy nên tôi kéo tay lại về phía mình, nhưng tay chúng tôi vẫn không rời. Tôi lườm Sendai-san, vậy mà cô ấy đáp lại bằng một nụ cười.
「Ở lại thêm chút nữa đi? Thi xong rồi mà, cứ từ từ thư giãn thôi.」
「Tôi nói là tôi về phòng mà. Buông tay ra」
「Cậu nói là sẽ ở lại thêm chút nữa đi thì tớ sẽ buông」
Sendai-san thỉnh thoảng hay nói những lời xấu xa, nhưng hôm nay tôi không muốn như vậy.
Nếu cứ tiếp tục nắm tay như thế này, tôi sẽ không còn là tôi.
「Không nói」
Tôi kéo tay mạnh hơn lúc nãy.
「Miyagi, đừng. Cốc đổ bây giờ.」
Miệng thì nói vậy, nhưng Sendai-san vẫn không chịu buông tay.
Bàn tay bị nắm chặt không vì lý do gì cả của tôi, giờ đây còn bị siết chặt hơn lúc nãy, hơi ấm của cô ấy càng một rõ ràng hơn. Cái nóng truyền đến khiến tôi muốn chạm vào Sendai-san càng một nhiều hơn.
「Sendai-san」
Tôi gọi tên cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không buông tay.
Nếu đã vậy——
Tôi quỳ xuống.
Bàn tay bị nắm chặt không có lý do, và vẫn cứ bị nắm chặt không vì lý do, nên những gì tôi sắp làm cũng sẽ không vì lý do gì cả.
Tôi hôn vào môi Sendai-san. Một cái chạm nhẹ, hơi ấm lan tỏa hòa vào cảm giác mềm mại hơn cả bàn tay trên tay tôi. Sendai-san ngay lập tức đáp trả bằng một nụ hôn mạnh hơn cả tôi, và tôi lùi mặt ra. Ngay sau đó, bàn tay đang nắm chặt cũng được thả ra.
「Hôn nãy, là để tớ buông tay ra đúng không」
Sendai-san nói mà không chút do dự.
Tôi không có ý định dùng nụ hôn làm điều kiện trao đổi, nhưng cũng không có ý định sửa nó lại. Nếu Sendai-san nghĩ tôi hôn là có lý do, thì tốt nhất nó nên là một nụ hôn như vậy.
「Không phải」
Tôi phủ định cái khẳng định của Sendai-san, "Thế, tớ phải làm gì?" Sendai-san hỏi.
Tôi hít vào một hơi, thở ra một hơi, rồi đến ngồi cạnh Sendai-san.
「Lần trước, ở trong phòng này, Sendai-san đã cầu xin tôi một việc đúng không?」
「Cầu xin gì cơ?」
Sendai-san nhìn tôi một cách kỳ lạ.
「Cậu bảo tôi cho phép, tha thứ cho những gì cậu sắp làm đó, quên rồi à?」
Tôi sẽ không để cô ấy quên chuyện đã khiến Maika phát hiện ra việc tôi và Sendai-san sống chung. Tôi, nhớ rất rõ những gì đã xảy ra giữa tôi và Sendai-san trong căn phòng này ngày hôm đó, và tôi chắc chắn, mãi mãi sẽ không bao giờ quên.
「.........Tớ nhớ mà」
Hiếm hoi, Sendai-san lẩm bẩm.
「Cái đó, tôi, vẫn chưa lấy lại được」
Tôi không thể hỏi những điều mà tôi muốn biết, nhưng tôi có thể chạm vào Sendai-san. Chúng tôi đã chạm vào nhau nhiều đến như vậy rồi.
「Chưa lấy lại được, cái gì cơ?」
Nghe thấy giọng Sendai-san, tôi rời mắt khỏi cô ấy và thở ra. Tôi không thể mà nhìn vào mắt cô ấy mà nói những điều sắp nói được.
「Hôm đó, tôi đã nghe lời cậu, vậy nên hôm nay, cậu phải nghe lời tôi.」
Ham muốn được biết của tôi đã dẫn tôi đến một nơi mà tôi chưa từng nghĩ tới, và một công tắc nào đó, mà tôi cũng không ngờ tới, được bật lên. Nhưng người đã bật nó lên là Sendai-san, người đã nắm lấy tay tôi, người đã không chịu buông tay tôi ra.
「Ý cậu là cậu muốn làm lại chuyện đó à?」
「Không phải. Ý tôi là lần này là tôi sẽ làm với cậu. Tôi muốn biết cậu sẽ thành như thế nào. Tôi muốn biết」
Nếu tôi chạm vào Sendai-san, như cách cô ấy đã chạm vào tôi thì .
Nếu tôi được nghe thấy một giọng mà cô ấy không bao giờ để ai khác nghe thấy thì.
Thì có lẽ, dù cô ấy có thân thiết với ai, dù cô ấy có ai đó đặt trên cả tôi, thì tôi cũng sẽ không còn cảm thấy bất an như bây giờ nữa.
Tôi biết mình không nên chạm vào Sendai-san với cảm xúc này, nhưng tôi không thể nào dừng lại được nữa.
Khuôn mặt Sendai-san hiện tại đã chiếm trọn tâm trí tôi, và cảm xúc của tôi hóa thành những chiếc lá bị cuốn vào trung tâm của cơn bão, hướng về phía cô ấy.
「.......Cái kiểu thay đổi tâm trạng này, là sao?」
Sendai-san dò xét hỏi.
「Thì tôi nói rồi, tôi chỉ muốn biết cậu sẽ như thế nào thôi. Nếu không thích thì cứ từ chối đi. Nhưng mà, nếu cậu từ chối thì tôi sẽ mãi mãi và tuyệt đối không bao giờ làm chuyện đó, với cậu nữa」
Khi tôi nhìn lại Sendai-san, khuôn mặt cô ấy vậy mà giờ đây lại nghiêm túc đến lạ thường.
Tôi không có ý định cho cô ấy từ chối.
Và có lẽ, Sendai-san sẽ không nói những từ đó. Dù vậy, thì tôi vẫn cứ nghĩ đến trường hợp bị từ chối. Giá như cô ấy nói gì đó sớm hơn thì tốt rồi, cứ im im mãi thế này chỉ khiến tôi thêm lo lắng mà thôi.
"Sendai-san, giờ sao?"
Tôi thúc giục cô ấy, người vẫn đang im lặng, và bị gọi "Miyagi".
"Nói như cậu khi nãy, có nghĩa là nếu tớ không từ chối, thì tớ có thể làm lại với cậu đó, biết không đó?"
"......Biết"
Tôi biết tôi đang nói gì.
Và tôi cũng không định rút lời.
Nếu có thể có được Sendai-san của ngày hôm nay, thì có phải đánh đổi tôi của tương lai tôi cũng sẽ chấp nhận.
"Nếu cậu biết thì được thôi"
Sendai-san nói bằng một giọng nói mềm mại nhưng kiên định.
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, làm tôi muốn quay đi chỗ khác. Nhưng nếu tôi né tránh ánh mắt của Sendai-san, thì tôi cảm thấy như mình sắp làm một điều gì đó rất tồi tệ vậy, nên tôi không thể nhắm mắt cũng không thể quay mặt đi.
"Nói vậy nghĩa là, tôi được làm à?"
Tôi hỏi lại cho chắc, và nhận được câu trả lời là "Thì là vậy mà nhỉ"
Sendai-san của gần đây sẽ mỉm cười trong những tình huống thế này, nhưng hôm nay thì lại không. Cô ấy vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt nghiêm túc đó. Nó tạo ra một bầu không khí như thể những gì sắp xảy ra là một chuyện rất quan trọng, có ý nghĩa rất rất lớn vậy, cứ như bình thường là được rồi mà. Làm ra vẻ mặt thành thật trong những lúc như thế này, đồ gian xảo.
"Vậy thì, điều kiện trao đổi này. Lấy hai cái khăn ra ra đây"
Bằng một giọng không lớn cũng không nhỏ, tôi nói với Sendai-san, vẫn người nghĩ rằng nụ hôn lúc nãy là một vật đổi chác.
"Ể, khoan. Nãy tớ hỏi nụ hôn lúc nãy có phải là để tôi buông tay cậu ra không thì cậu nói là không phải mà? Nên tớ nghĩ chuyện sắp tới là cái giá phải trả, không phải à?"
"Chuyện sắp tới là để bù lại chuyện lần trước tôi nghe lời cậu, chứ không phải điều kiện trao đổi"
"......Thì ra là vậy ha. Thế, cậu cần khăn làm cái gì?"
"Cứ mang đến đây đi"
"Miyagi, cái đồ biến thái"
Giọng điệu và cách nói chuyện vẫn như mọi khi, chỉ có biểu cảm của Sendai-san là lại khác. Tôi không thể đọc được suy nghĩ của cô ấy qua đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi kia.
"Đã làm gì đâu, đã nói gì đâu"
Giọng tôi cũng bắt đầu cứng lại, dù chỉ là một cuộc trò chuyện như chúng tôi đã từng làm.
"Thì từ đó đến giờ, cậu dùng khăn chỉ để trói tay hay bịt mắt thôi mà"
"Nếu đã biết rồi thì đừng có hỏi"
Nếu Sendai-san cứ giữ cái vẻ mặt khác lạ đó thì cũng được, tôi chỉ cần che nó đi là được. Mắt không thấy, tim không đau. Nếu trói cả tay chân cô ấy lại, tuy có hơi tàn nhẫn, nhưng mọi thứ vẫn sẽ diễn ra theo ý tôi muốn.
"Màh, lấy mà"
Sendai-san nói bằng một giọng bất lực rồi đứng dậy. Cô ấy đi đến ngăn kéo tủ, lấy ra cái khăn trắng rồi quay lại.
"Rồi, mời cậu"
Sendai-san đặt cái khăn lên đầu tôi rồi ngồi xuống giường. Mắt tôi tự nhiên mà nhìn theo cô ấy, và cơ thể tôi cũng di chuyển theo. Cái khăn rơi khỏi đầu tôi, và tôi chụp lấy nó trước khi nó chạm đất, cơ mà chỉ có một cái.
"Cái còn lại đâu?"
"Chỉ hôn một lần nên chỉ có một cái thôi. Cậu muốn dùng làm gì thì tuỳ nha"
"Đồ gian xảo"
"Cậu mới gian xảo ấy"
Chân Sendai chọc vào hông tôi.
Hình như ngược lại so với mọi khi.
Khi cô ấy liếm chân cho tôi, tôi ngồi trên giường, còn cô ấy ngồi trên sàn, nhưng hôm nay, Sendai-san ngồi trên giường, còn tôi thì trên sàn.
Tôi nắm lấy mắt cá chân của Sendai-san.
Chân cô ấy được che phủ bởi quần jean, nên gần như không nhìn thấy gì cả. Trong chiếc áo T-shirt bình thường, cánh tay của cô ấy lộ ra ngoài.
Không phải đồng phục, cũng chẳng phải váy, nhưng hiện tại, tôi đang nhìn thấy khung cảnh gần giống với những gì cô ấy thường thấy. Tôi đang không có ý định liếm chân cô ấy, chỉ là tôi cảm thấy hơi lạ một chút.
"Miyagi, quyết định xong chưa? Nếu không quyết định được, thì vẫn có cách làm mà không cần nó mà, cậu muốn sao?"
Giọng Sendai-san rơi xuống đầu tôi từ phía trên, và tôi trả lời không chút do dự.
"Nhắm mắt lại đi. Tôi sẽ trói lại"
"Thế cậu định trói tay tớ để làm gì?"
Không thèm nhắm mắt, Sendai-san hỏi.
"Để cậu không làm gì kì lạ khi tôi đang làm"
"Tớ không làm gì đâu yên tâm đi. Rồi còn bịt mắt thì sao?"
"Do tôi không muốn bị nhìn thôi"
Tôi không thể nói là vì Sendai-san đang làm mặt lạ, khác với mọi khi được .
Cho nên là, tôi đưa ra thêm một lý do khác nữa.
"Bình thường, tớ mới là người nói câu đó mới phải? Người bị làm mới không muốn bị nhìn cơ mà?"
"Sendai-san, im lặng đi"
Sendai-san vốn dĩ nói nhiều, nhưng hôm nay cô ấy nói nhiều một cách khó chịu. Nếu cô ấy cứ nói mãi thế này, thì có khi mọi chuyện sẽ kết thúc mà chưa kịp bắt đầu mất, nên tôi đứng dậy và dùng khăn che mắt cô ấy lại. Nhưng trước khi cái khăn chạm vào Sendai-san, cô ấy đã nắm lấy cổ tay tôi.
"Bịt mắt thì cũng được thôi, nhưng trước đó thì cười lên cái đi"
Sendai-san nói bằng một giọng dịu dàng và mỉm cười với tôi như muốn tôi làm theo.
"Không thích"
"Thế, hôn tớ đi"
Cô ấy nói câu khác ngay lập tức cứ như biết trước là tôi sẽ không cười vậy.
Tôi không có lý do để từ chối.
Tôi chậm rãi đưa mặt lại gần, và Sendai-san nhắm mắt lại. Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy một lúc, rồi chạm vào đôi môi mềm mại hơn cả chiếc khăn tôi đang cầm kia. Nhưng trước khi kịp cảm nhận được sự mịn màng và ấm áp, tôi đã rời khỏi môi cô ấy và bịt mắt cô ấy lại.
"Tớ không thấy gì hết"
"Thấy thì bịt làm gì"
Tôi nhẹ nhàng chạm vào vai cô ấy, và Sendai-san từ từ ngã lưng xuống giường. Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy, cầm điều khiển lên tắt đèn và đặt nó lên giường.
"...........Sendai-san, quay mặt qua kia đi"
"Qua kia là qua đâu?"
"Qua tường"
Đã bịt mắt cô ấy, cũng đã tắt đèn, nên dù cô ấy có nhìn đi đâu thì tôi cũng không thấy mặt cô ấy được, và cô ấy cũng không thể thấy mặt tôi. Biết thế nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy bồn chồn khi cô ấy cứ hướng mặt về phía tôi.
"Mệt mỏi thế?"
"Có sao, quay qua kia đi"
Tôi đẩy vai cô ấy, người vẫn không chịu nhúc nhích, về phía tường.
"——Quay thế thì không có hôn được đâu?"
"Kệ"
Sau câu trả lời ngắn gọn của tôi, Sendai-san từ bỏ mà quay người về phía tường. Tôi cảm thấy tội lỗi vì cô ấy chấp nhận lời nói của tôi quá dễ dàng như vậy.
Việc tôi đụng chạm vào Sendai-san chỉ để xua tan nỗi bất an của tôi là quá xem nhẹ cảm xúc của cô ấy. Tôi lúc nào cũng đặt cảm xúc của mình lên hàng đầu. Sendai-san luôn quan tâm đến tôi, vậy mà tôi còn không thể quan tâm đến cô ấy bằng một nửa được.
Tôi đã luôn không đúng.
Tôi đã không cư xử đúng mực với Sendai-san, và bây giờ tôi lại sắp sờ chạm vào cô ấy vì một lý do không chính đáng.
Nhưng dù vậy. tôi không nghĩ là mình đã sai.
Tôi chỉ có thể tương tác với Sendai-san theo cách này, và mong muốn được chạm vào cô ấy không có gì là sai cả. Tuy không đúng với tư cách bạn cùng phòng, tôi cũng mặc kệ, dù cho nó có không đúng đi nữa thì chúng tôi vẫn là bạn cùng phòng. Chính Sendai-san cũng đã nói sẽ không sao cả nếu bạn cùng phòng làm vậy với nhau.
Cho nên, tôi có thể chạm vào Sendai-san.
Tôi tự thuyết phục bản thân, rồi nằm xuống giường, ôm Sendai-san từ phía sau. Cơ thể chúng tôi áp sát vào nhau qua lớp áo. Hình như đây là lần đầu tiên tôi chủ động ôm Sendai-san nhỉ.
"Miyagi, cậu ôm chặt quá"
"Thì sao?"
"Thì không sao, Miyagi thích thì cũng được"
Sendai-san nói với vẻ khó khăn, rồi im bặt.
Đúng là tôi ôm rất chặt. Đến nổi dù có lớp vải ngăn cách, tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của Sendai-san, mùi dầu gội thoang thoảng từ tóc cô ấy khiến tim tôi đập mạnh đến mức tôi sợ cô ấy sẽ nghe thấy. Nhưng theo tỷ lệ thuận với diện tích tiếp xúc, càng tiếp xúc, thì nỗi bất an trong tôi càng tan biến.
Tôi luồn tay vào trong áo cô ấy. Khi di chuyển tay, đặt lên bụng cô ấy để cảm nhận hơi ấm rõ hơn, thì cơ thể cô ấy khẽ run lên.
Tôi đặt trán mình trên lưng Sendai-san, ngay dưới cổ.
Tôi trượt tay từ trên rốn sang eo, rồi gọi "Sendai-san". Tiếng đáp nhỏ nhẹ "Sao?" của cô ấy làm trái tim tôi thót lên khi nghe thấy. Không biết Sendai-san có nghe thấy tiếng tim đập của tôi không, nên tôi ngẩng đầu lên.
Tôi hít vào một hơi, thở ra, rồi từ từ chuyển tay từ eo, kéo sang lưng cô ấy. Tôi lướt bàn tay mình dọc theo lưng, và đến gần trái tim của cô ấy. Tiếng tim đập của cô ấy không truyền được tới tôi, nhưng cơ thể cô ấy vẫn đang nóng dần lên. Khi tôi đặt môi lên vai cô ấy qua lớp áo, thì Sendai-san khẽ cựa quậy.
Bàn tay tôi lướt dọc theo lên lại eo cô ấy, rồi cào nhẹ.
Tôi có thể nghe được tiếng thở hắt nhẹ của Sendai-san.
Rồi tôi trượt tay xuống dưới phần ngực của cô ấy, nhẹ nhàng chạm vào bầu ngực đó bên ngoài lớp áo lót. Tôi chỉ cảm nhận được lớp vải mà thôi. Sendai-san không nói gì cả, và tôi lần tay dọc theo hình dáng của bầu ngực đó. Đầu ngón tay tôi lướt nhẹ, không dùng sức, mọi thứ tôi cảm nhận được chỉ là độ gồ ghề của ren và đường chỉ may. Tôi muốn cảm nhận được hơi ấm của nó, sự mềm mại của nó, một cách trực tiếp như khi tôi chạm vào bụng cô ấy.
Thứ tôi muốn chạm không phải là lớp vải này.
Tôi muốn chạm vào Sendai-san.
Tôi vuốt qua vuốt lại xương quai xanh của cô ấy, rồi lần theo đó mà lướt ngón tay xuống lưng. Tôi nắm bóp xương bả vai, rồi chạm vào chiếc móc cài của áo ngực trên tấm lưng của cô ấy.
"Cởi được không?"
"Nếu cậu để tớ làm lại y chang với cậu thì được"
Sendai-san thì thầm trả lời tôi.
"Không cho, nhưng tôi muốn cởi"
Tôi luồn ngón tay vào bên dưới móc cài, rồi vuốt ve phần xương ẩn sau nó. Sendai-san không có nói là tôi được cởi, nhưng cũng không có nói là tôi không được cởi. Rồi tôi cắn vào vai cô ấy qua lớp áo để thúc giục câu trả lời.
Lưng Sendai-san căng lên.
Nhưng, quả nhiên là vẫn không nói gì, nên tôi cởi móc cài áo ngực của cô ấy ra.
"Đồ dâm dục nhà Miyagi"
Sendai-san lẩm bẩm.
Tôi giả vờ như không nghe thấy, rồi trượt tay từ lưng vòng lên ngực. Bên dưới lớp áo ngực, tôi đặt tay trực tiếp của mình lên ngực của Sendai-san. Tôi nhẹ nhàng di chuyển bàn tay của mình trên đường còn đầy đặn đó, nó giống như của tôi, nhưng lớn hơn, và cũng không quá lớn. Khác với lớp áo ngực, hơi ấm từ da thịt mịn màng truyền sang tay tôi. Và cùng theo đó, tôi cảm nhận được một vật đang cứng dưới lòng bàn tay mình.
Nó nằm ở trung tâm của sự mềm mại.
Nó kích thích hoàn toàn một điểm trên lòng bàn tay tôi, nó truyền tải phản ứng của Sendai-san đến tôi, khiến tôi quên cách thở.
"Sendai-san."
Tôi gọi khẽ và bóp mạnh tay hơn, nhưng cô ấy không trả lời. Tôi cảm nhận rõ ràng vật cứng đó dưới lòng bàn tay tôi. Và khi tôi dùng ngón tay xoa xoa nhẹ, cơ thể cô ấy giật nảy lên. Nó không thể là gì khác ngoài phản ứng của Sendai-san dành cho hành động của tôi cả, tôi nghẹt thở, đau nhói, tôi hít vào rồi lại thở ra. Bây giờ, tim tôi đang đập mạnh đến mức tôi muốn bịt tai lại, nhưng bất chấp những việc đó, tôi muốn chạm vào Sendai-san nhiều hơn nữa.
"Sendai-san."
"Ư...ừm."
Tôi nghe thấy câu trả lời của cô ấy, gần như không khác gì bình thường, nhưng dường như lại xen lẫn một tiếng thở hắt.
Càng nghe thấy cái giọng đó, càng khiến tim tôi đập mạnh hơn.
Tôi muốn thay thêm đổi cái giọng đang vuốt ve màng nhĩ của mình.
Tôi dùng đầu ngón tay từ từ kiểm tra cảm giác của vật cứng đó, rồi dùng lòng bàn tay che phủ lên nó. Ngực cô ấy vẫn mềm mại như vậy, nhưng chỉ có phần trung tâm là càng cứng hơn. Rồi khi tôi nhẹ nhàng di chuyển bàn tay, cảm nhận sự mềm mại của cô ấy và cảm giác ở trung tâm đó, thì lưng của Sendai-san cũng dần cong lên.
Cô ấy như này thì dễ thương thật, tôi muốn cởi hết quần áo của cô ấy ra để nhìn thấy cái cơ thể đó.
Tôi muốn bật đèn lên, ngắm nhìn cơ thể cô ấy, và để lại dấu vết của tôi lên trên ngực, trên xương quai xanh của cô ấy. Tôi muốn cắn thật mạnh và chạm vào dấu vết đó cho đến khi nào tôi thấy đủ thì mới thôi.
Khi tôi định vén áo Sendai-san lên, thì tay tôi bị nắm chặt lại.
Đó là dấu hiệu cho thấy cô ấy không thích, từ lực tay của cô ấy thì rất dễ để biết khi nó khác với lúc tôi cởi móc cài của áo ngực cho cô ấy. Khi trước, tôi cũng đã nói với cô ấy là không được cởi đồ của tôi, nên giờ tôi không thể làm gì khác. Tôi hiểu cảm giác nếu cố tình bị cởi đồ, và nếu làm vậy với cô ấy, thì có khi mọi việc sẽ dừng tại đây.
"Tôi không cởi đâu, buông ra đi."
Tôi thì thầm, và rồi tay tôi được thả ra.
Bây giờ, không được chạm vào cô ấy thì tôi không chịu được
Tôi vẫn, chưa biết hết mọi thứ của cô ấy.
Tôi áp sát cơ thể vào tấm lưng tròn trịa của Sendai-san. Lần ngón tay đến giữa ngực cô ấy, tôi đặt môi lên vai cô ấy qua lớp áo. Tôi mơn trớn làn da kia, tiếp tục chạm vào bầu ngực mềm mại một cách chậm rãi.
"Cậu định, chạm đến khi, nào vậy"
Giọng nói của Sendai-san đứt quãng, rõ ràng khác với giọng nói trước đó, lần này nó nhuốm một màu ửng hồng. Tôi muốn nghe giọng nói của cô ấy hơn nữa, nên tôi dùng cả lòng bàn tay che phủ bầu ngực cô ấy. Dù đó là thứ tôi cũng có, nhưng của cô ấy chỉ cần chạm vào thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy dễ chịu, làm tôi không muốn buông tay.
"Miya, gi"
Sendai-san gọi tôi bằng một giọng mạnh hơn, và nắm lấy cổ tay tôi.
Lưng cô ấy chuyển động, tôi nghe thấy cả tiếng hít thở từ đâu.
"Đủ rồi"
Cùng với một giọng nói nhỏ nhẹ, Sendai-san di chuyển tay tôi xuống dưới xương sườn.
Một vùng mềm mại không xương.
Tôi mơn trớn tay thay cho bầu ngực, và véo eo cô ấy.
"Đau"
Sendai-san nói như thể đang trách móc tôi.
Tôi cắn nhẹ vào vai cô ấy và ấn mạnh tay vào eo cô ấy, bàn tay tôi như dính chặt vào làn da ẩm ướt mồ hôi. Qua bàn tay áp sát vào người cô ấy, tôi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô ấy, và lúc này tôi mới nhận ra cơ thể mình cũng đang nóng bừng lên một cách ngu ngốc.
Tôi hơi rời người khỏi lưng cô ấy.
Bàn tay tôi, nó di chuyển xuống dưới rốn, rồi từ từ trượt xuống, chạm vào nút quần jean.
Nếu tôi cởi cái này ra, tôi sẽ biết thêm về Sendai-san.
Nghĩ vậy nên tôi có hơi hồi hộp, và rồi hình ảnh bản thân bị làm như vậy ngày hôm đó hiện lên trong đầu, và người đè lên tôi lúc đó lại là Sendai-san.
Trên chiếc giường này, tôi đã——
Ký ức về những gì đã xảy ra với tôi bây giờ nó rất rõ ràng, ý thức của tôi bây giờ tập trung vào vùng bụng của cơ ấy. Cơ thể tôi cũng bắt đầu phản ứng, tôi nhận thức rõ ràng những gì mình sắp làm với Sendai-san.
Một nơi mà tôi chưa từng chạm vào.
Một nơi tôi chưa từng biết đến bên trong Sendai-san.
Tôi sẽ chạm vào đó.
Hình ảnh tôi và Sendai-san, ngày mà trong ký ức cả hai hòa vào nhau. Cơ thể tôi bị cuốn theo đống ký ức đó, làm tôi không thể cởi chiếc nút quần jean ấy ra được.
"........Sendai-san, cởi cái này ra đi"
"Tự cởi đi"
"Tôi không biết làm. Cậu làm đi"
Tôi đặt tay lên bụng cô ấy.
Bóp mạnh vào, nhưng Sendai-san vẫn không nhúc nhích. Tôi áp trán vào vai cô ấy và cầu xin "Làm đi mà", và rồi cô ấy cởi cái nút quần jean ra.
"Vậy được chưa?"
Giọng Sendai-san là vậy, tôi kéo khóa quần đó xuống.
Tôi luồn tay vào trong chiếc quần jean, và chạm vào quần lót của cô ấy.
Tôi cần làm gì tiếp theo, không phải là tôi không biết.
Nhưng tôi, bất an.
Cơ thể cô ấy đã phản ứng với những cái chạm của tôi, và tôi có thể đoán được tình trạng bên dưới lớp quần lót đó, nhưng đoán cũng chỉ là đoán, không có gì đảm bảo nó sẽ đúng như tôi nghĩ.
"Miyagi?"
Giọng nói nhỏ nhẹ đó của Sendai-san lại vang lên. Hít vào, và tôi chậm rãi thở ra, rồi tôi đưa tay của mình vào trong quần lót.
Tôi di chuyển ngón tay vào sâu hơn, đầu ngón tay tôi luồn qua lớp vải denim cứng cáp.
Nó chạm đến một nơi mà tôi chưa từng chạm đến trước đây, nơi mà đầu ngón tay tôi bị bao phủ bởi một thứ gì đó ẩm ướt.
Một thứ gì đó nhớp nháp, khác với mồ hôi.
Nó bám dính vào đầu ngón tay tôi nhiều hơn tôi tưởng.
Cái thứ đó nó làm cho tôi nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng khiến tôi bối rối.
Sendai-san lại trở nên như thế này.
Tôi không có nghĩ là tôi làm tốt hay gì vậy mà, Sendai-san lại trở nên giống như tôi trong quá khứ dưới chính bàn tay của tôi khiến tôi kinh ngạc đến mức mà toàn bộ máu trong người tôi đang bốc hơi đi đâu hết.
Tôi di chuyển ngón tay.
Cô ấy hít sâu đến mức chuyển động cả lưng.
Bên dưới, một phần cảm xúc của cô ấy như bám dính vào đầu ngón tay cố gắng hòa lấy vào tôi.
Vì tôi đang làm chuyện đó, nên không có gì là lạ, không có vấn đề gì cả. Chính tôi cũng đã từng trở nên như vậy khi bị Sendai-san chạm vào, nên Sendai-san cũng phải như vậy, chỉ nếu Sendai-san không như vậy thì mới có vấn đề. Nhưng cô ấy lại trở nên như vậy khi được tôi chạm vào, khó tin quá.
Chậm rãi, tôi di chuyển ngón tay trên vùng ẩm ướt, khám phá Sendai-san.
Đầu ngón tay nóng.
Lưng cũng nóng.
Khi tôi áp sát cơ thể vào Sendai-san, hơi ấm truyền qua lớp áo khiến tôi khó thở, hơi thở tôi trở nên gấp gáp. Tôi ấn nhẹ ngón tay mình và hôn vào tai Sendai-san. Tiếng rên rỉ của cô ấy vang lên, tôi cắn vào vai cô ấy, tôi muốn nghe tiếng rên ấy rõ hơn nữa.
"A–, ưm-"
Sendai-san phát ra một tiếng rên khàn khàn, khó nhọc.
Nó khá giống với cái tiếng rên rỉ của cô ấy khi bị cảm lúc đó, khác biệt ở chỗ là giờ nó sống động hơn, khiến tôi cảm thấy khó khăn hơn.
".......Sướng không?"
Tôi biết câu trả lời mà không cần hỏi, mà những tiếng rên rỉ khi dễ chịu và khi đau đớn rất giống nhau, nên không hỏi thì tôi không biết được.
"Sư, ớng"
Sendai-san trả lời bằng một giọng cao hơn bình thường, ngọt ngào, thậm chí còn ngọt hơn cả chiếc bánh phô mai lạnh lúc nãy.
"Sướng sao?"
"Bình thường, ai lại đi, hỏi vậy?"
Sendai-san nói đứt quãng, nhưng tôi vẫn có thể nghe rõ.
"Tôi không có biết bình thường là như thế nào hết, trả lời đi"
Giọng tôi giờ đây cũng đã bị ảnh hưởng bởi Sendai-san luôn rồi, nó đã trở nên khác lạ so với bình thường, một giọng của tôi mà tôi không biết.
"Rất, sướng"
"Rất là đến mức nào?"
"Rất, là, rấ,t-"
"Nói cho tôi biết rõ hơn nữa đi"
Tôi nói rồi Sendai-san thở “hà” ra. Rồi cô ấy cuộn tròn lưng lại, như muốn rời xa tôi. Rồi tôi kéo eo cô ấy lại gần và hỏi lại "Nói đi mà", cô ấy nằm im như thể đã bỏ cuộc, áp lưng vào tôi và nói với cái giọng nhỏ.
“.........Sướng hơn, lúc, tớ tự làm"
"Ể. …..ể?"
Giọng nói đó lớn đến mức khiến màng nhĩ của tôi rung lên. Nhưng tôi nghe thấy nó rất rõ ràng, rõ trong đầu hơn là cả trong tai.
Tôi không ngờ là sẽ nhận được câu trả lời như vậy, và đó không phải là điều tôi đang muốn, nên giờ tôi đang rất rối. "Sendai-san" tôi gọi, và ôm lấy cô ấy.
Đầu óc tôi rối bời, không thể suy nghĩ được gì nữa.
Nghĩ cái gì, đang ra sao, tự làm.
Nhưng mà, tự mình là thật á?
Sendai-san vẫn cứ thế mà im lặng, mong chờ phản ứng của cô ấy, tôi di chuyển ngón tay mình, và tôi nghe thấy một giọng khàn đặc, lạc đi, một giọng nói mà bình thường tôi không bao giờ được nghe.
"Miyagi, im mồm...đi..."
Giữa những tiếng rên rỉ khó nhọc khác thường, xen lẫn những hơi thở gấp gáp, khiến nhịp thở của tôi cũng trở nên hỗn loạn theo cô ấy.
Tôi không thể thở đều được nữa.
Trong bóng tối, tiếng thở hắt của tôi và Sendai-san vang lên và trộn lẫn vào nhau.
Cùng với cái hơi thở hỗn loạn ấy, tôi ấn ngón tay vào cơ thể Sendai-san và vuốt ve nó.
Đầu ngón tay tôi như sắp chết đuối trong thứ chất lỏng chảy ra từ cơ thể cô ấy.
Chỉ cần chạm vào một phần nhỏ trên cơ thể cô ấy, một vùng chỉ cần đầu ngón tay là đủ để Sendai-san thay đổi nhiều đến vậy. Có lẽ, ai chạm vào cô ấy cũng sẽ như vậy, nhưng tôi không muốn nghĩ như thế, rằng có người khác cũng có thể khiến Sendai-san thay đổi như thế này. Cơ thể này là của riêng tôi, và chỉ mình tôi mới được biết một Sendai-san như thế này.
"Tớ không thấy gì nên là, ít nhất, cho tớ nghe giọng cậu đi"
Sendai-san, người vừa bảo tôi im mồm, nắm lấy tay tôi và nói.
"Giọng gì?"
"Gọi, tên tớ đi"
"Sendai-san"
Tôi gọi tên, đáp lại giọng nói nhỏ xíu đó của cô ấy.
Tôi không muốn để cô ấy nghe thấy giọng nói kì lạ của mình, nhưng khi gọi tên cô ấy, tôi lại cảm thấy dễ chịu. Nhưng, Sendai-san lại không hài lòng, "Không, phải".
"Hazuki, ấy"
Cái tên đó.
Cách gọi đó.
"Không thích. Không gọi"
Tôi không muốn gọi, vì tôi không thể biến nó thành của riêng tôi được.
"Đồ keo kiệt, Miyagi."
Nói vậy xong, Sendai-san gọi tên tôi vô số lần.
Miyagi.
Mi, yagi.
Khi tôi bị làm như vậy ngay trên chiếc giường này, cũng đã có chuyện tương tự xảy ra. Sendai-san đã gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.
Giọng nói của cô ấy quả nhiên là nghe thật dễ chịu.
Cái tên được gọi không biết bao nhiêu lần, giọng nói của Sendai-san như cuốn lấy tôi, khiến tôi chìm xuống đáy sâu và không thể nào ngoi lên lại.
"Im mồm đi"
Tôi áp trán vào lưng Sendai-san.
"Sao không, bịt miệng tớ lại đi?"
Nghe thấy giọng nói yếu ớt nhưng lại muốn phản kháng đó, tôi đưa ngón tay mình lên môi cô ấy, để rồi bị cắn. Không đau, nhưng đầu lưỡi của cô ấy lại chạm vào ngón tay tôi, khiến nó nóng ran lên như bị bỏng. Rồi khi tôi rút ngón tay về, Sendai-san ngay lập tức tiếp tục gọi tên tôi thêm một lần nữa.
Miyagi, Miyagi, Miyagi.
Tên tôi nó như bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, len lỏi vào cơ thể tôi, lấp đầy những khoảng trống bên trong. Những mảnh vỡ của lời nói phát ra ấy chảy khắp cơ thể tôi, đâm vào tôi từ bên trong. Cảm giác đau nhói, nhưng lại dễ chịu đến vô cùng tận.
Như bị cơn nóng bộc phát ra từ đó thiêu đốt, tôi di chuyển ngón tay mình mạnh lên, rồi nhẹ lại, và cứ thế lập đi lập lại.
".......Ưm...ư, a"
Tiếng rên rỉ của cô ấy lọt vào tai tôi, nó vuốt ve màng nhĩ tôi, rồi rơi xuống nơi sâu thẳm nằm trong cơ thể.
Cảm giác này giống hệt như ngày Chủ nhật hôm đó. Cơ thể tôi phản ứng như khi bị cô ấy chạm vào, nó sướng lên, và tôi thở ra một hơi.
Đầu ngón tay tôi nóng đến mức chuẩn bị tan chảy tới nơi.
Khi tôi dừng cử động các ngón tay lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay tôi siết chặt hơn, và cô ấy gọi tên tôi như đang van nài.
Tôi không hề biết một Sendai-san như thế này.
Bàn tay nắm chặt lấy tay tôi như thể đang thèm muốn tôi.
Cơ thể cô ấy nóng hơn bao giờ hết.
Và cái nóng của cô ấy lan sang cả tôi, khiến cơ thể tôi nóng ran. Thứ chất lỏng trào ra từ cơ thể tôi khiến tôi trở nên kỳ lạ đi.
Đáng lẽ tôi không nên tắt đèn.
Đáng lẽ tôi không nên bịt mắt cô ấy.
Tôi hối hận.
Tôi không muốn cô ấy nhìn thấy mặt tôi, nhưng tôi muốn biết cô ấy đang gọi tên tôi với vẻ mặt như thế nào. Tôi muốn cô ấy nhìn vào mắt tôi, nhìn vào gương mặt tôi, và gọi tên tôi lúc đó. Nỗi bất an chiếm trọn tâm trí tôi giờ đây hoàn tàn tan biến vào hư vô, thay vào đó là mong muốn được biết. Tôi muốn biết cô ấy đang nghĩ gì, tôi muốn biết cô ấy đang cảm thấy gì khi gọi tên tôi. Tôi muốn biết mọi điều, mọi thứ, tất cả về Sendai-san, cả quá khứ và lẫn tương lai, những điều mà tôi chưa từng biết. Tôi muốn cô ấy chỉ nói cho riêng mình tôi nghe, không cho một ai khác.
Những điều tôi không hỏi, những điều tôi không thể hỏi, tất cả và tất cả.
Không cần phải là hôm nay cũng được, chỉ cần nói cho tôi biết là được.
"Sendai-san. ——Sendai-san"
Tôi vùi mặt vào cổ cô ấy và gọi bằng một giọng khàn đặc, "Shi...ori". Cái tên được gọi ra mang một sức mạnh chưa từng có, làm ngực tôi đau nhói đau. Tôi di chuyển ngón tay mình mạnh hơn, tôi khó thở quá.
Tôi muốn cô ấy cảm thấy sướng hơn nữa.
Nhiều hơn cả tôi, và hơn thế nữa.
Thứ chất lỏng nhớp nháp như đang muốn cuốn lấy tôi lại gần, nên tôi ấn chặt ngón tay vào. Cùng lúc đó bàn tay đang bám chặt vào cánh tay tôi siết chặt hơn nữa, những ngón tay bấu sau vào da thịt. Và tôi cắn mạnh vào cổ cô ấy, những ngón tay bấu vào cánh tay tôi càng mạnh hơn, rồi trượt ra. Tôi vẫn tiếp tục di chuyển ngón tay của mình bên dưới, và cô ấy gọi tên tôi bằng một giọng thở gấp gáp hơn. "Miyagi."
"Đợi đã, st, op "
Cô ấy nói bằng một giọng đứt quãng, và vỗ vỗ vào cánh tay tôi.
"Tại sao?"
"Tại sao, là—”
Sendai-san ngừng lại, hít chầm chậm một hơi thật sâu. Rồi cô ấy thở ra chậm rãi và nói với vẻ khó nhọc.
"Cậu hiểu mà, đừng giả đò. Tớ không chịu nổi nữa"
Lần đầu được nhắc, nên tôi mới nhận ra mình không nên tiếp tục nữa.
"Xin lỗi."
Tôi buông tay ra và rút ngón tay khỏi quần lót cô ấy. Bật đèn lên, Sendai-san đang cuộn tròn người lại, vai cô ấy run lên.
Khuôn mặt cô ấy bị che khuất bởi chiếc khăn, nên tôi không thấy được biểu cảm của cô ấy bây giờ.
Tôi nhìn xuống ngón tay mình.
Ngón tay tôi giờ đây ướt đẫm thứ chất lỏng từ Sendai-san.
Tôi cọ xát các ngón tay vào nhau, nó nhớp nháp.
Thứ còn sót lại trên ngón tay tôi là dấu vết cho những gì Sendai-san cảm nhận được, và có lẽ cô ấy không nói dối khi nói sướng. Và khi nghĩ đến việc thứ này cũng đã từng làm bẩn ngón tay cô ấy vào ngày Chủ nhật hôm đó, mặt tôi nóng bừng.
"Miyagi?"
Có lẽ vì tôi im lặng quá lâu, Sendai-san gọi tên tôi. Tôi không trả lời, mà vẫn nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, thì Sendai-san ngồi dậy và bắt đầu lục lọi thứ gì đó. Tôi tò mò nhìn sang, thì thấy cô ấy đã tháo chiếc khăn ra và đang nhìn tôi.
"Miyagi, đợi chút. Cậu đang làm cái gì vậy?"
Cô ấy nói bằng một giọng khó chịu, không đến mức tức giận, rồi xuống giường. Sau đó, cô ấy nhanh chóng quay lại với con thú mỏ vịt trên tay.
"Bình thường cậu lau ngay mà, hôm nay cũng lau đi chứ"
Sendai-san ngồi xuống giường, lẩm bẩm gì đó, rồi nắm lấy tay tôi và dùng tờ khăn giấy từ con thú mỏ vịt lau lau chà chà ngón tay tôi. Dấu vết của cô ấy nhanh chóng biến mất vào tờ khăn giấy, rồi bị vứt vào thùng rác.
"Miyagi ấy, tớ cứ tưởng cậu ghét tay bị bẩn chứ?"
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Sendai-san, người đang nói với giọng ngượng ngượng, má cô ấy hơi ửng đỏ. Quần áo thì xộc xệch, khiến tôi nhận thức rõ ràng hơn về những gì tôi vừa làm.
Tôi không trả lời câu hỏi của Sendai-san, mà hôn lên môi cô ấy.
Tại sao vậy nhỉ, tại sao tôi lại muốn hôn cô ấy.
Không biết nhưng, tôi muốn chạm vào đôi môi của Sendai-san.
Tôi chỉ chạm nhẹ rồi rời ra mà thôi, mà Sendai-san lại chủ động hôn tôi lần nữa. Đôi môi của chúng tôi áp chặt vào nhau, lưỡi cô ấy tiến vào miệng tôi. Cô ấy liếm dọc hàm răng, rồi quấn lấy lưỡi tôi. Một nụ hôn chậm rãi, kéo dài, và Sendai-san đẩy tôi ngã xuống.
"Để tớ làm cho Miyagi thấy dễ chịu"
Cô ấy thì thầm khi lưng tôi chạm vào giường, tôi vô thức đẩy vai cô ấy ra.
Cơ thể tôi vẫn còn rất nóng, và tôi nghĩ là nếu Sendai-san chạm vào tôi bây giờ, thì vào lần này, tôi sẽ còn mất kiểm soát hơn lần trước.
"Không muốn"
Tôi dứt khoát trả lời, và Sendai-san cất giọng bất mãn lên.
"Tại sao? Tớ cũng muốn chạm vào cậu mà"
"Bây giờ thì không được"
"Vậy khi nào thì mới được?"
"Tôi không biết, nhưng bây giờ thì không được, tránh ra"
Bây giờ mà cô ấy chạm vào tôi, có lẽ tôi sẽ mất kiểm soát mà cho phép cô ấy làm tất cả mọi thứ, nên không còn cách nào khác, tôi đẩy Sendai-san ra và gượng người ngồi dậy.
"Miyagi."
Lời nói của cô ấy bị chính cô ấy cắt ngang, tôi chờ đợi câu tiếp theo. Nhưng, Sendai-san không còn nói gì nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất