Quả nhiên, Miyagi là đồ biến thái.
Tự nhiên bịt mắt người khác đã là có vấn đề rồi, còn không chỉ hỏi sướng hay không mà còn bắt người ta phải giải thích chi tiết xem sướng đến mức nào nữa, bị làm sao vậy trời. Làm xong còn nhìn chằm chằm vào ngón tay nữa chứ, không thể chấp nhận được. Dù có nghĩ thế nào đi nữa thì Miyagi vẫn là cái đồ biến thái không hơn không kém.
Tôi nằm dài trên giường, thở ra một hơi dài.
Móc áo ngực và nút quần jean vẫn còn đang mở, luộm thà luộm thuộm. Nhưng mà Miyagi đã đi rồi, giờ cũng chẳng có ai ở đây mà nhìn tôi cả, nên tôi cũng chẳng buồn sửa lại.
"........Đáng lẽ không nên nói thì hơn"
Tôi đã lỡ miệng nói ra vì bị hỏi dồn dập quá nhiều lần.
Đáng lẽ tôi không cần phải trả lời nghiêm túc mấy câu hỏi kiểu như là sướng ra sao, đến mức nào của cô ấy. Thì cảm giác nó tuyệt hơn lúc tự làm là thật, nhưng nghĩ lại thì thấy mình cứ như con ngốc khi lại đi nói ra cho Miyagi biết. Thì đúng là không còn tỉnh táo lúc đó, nhưng tôi nghĩ mình đúng là bị làm sao thật.
Miyagi đã nghĩ gì khi nghe, tôi tò mò điều đó nhưng lại không đủ can đảm để hỏi lại. Để hỏi thì tôi lại phải nhắc lại những gì mình đã nói, phải giải thích nó ra sao. Nếu là Miyagi thì kiểu gì cũng sẽ hỏi là lúc đó tôi nghĩ gì và làm như nào.
Trả lời mấy cái đó thì xấu hổ lắm, với lại tôi cũng không có gì để nói với Miyagi hết. Nhưng mà, nếu bị hỏi, chắc tôi cũng sẽ ngoan ngoãn trả lời mà thôi.
Tôi dễ dãi với Miyagi quá.
Điều đó chắc Miyagi cũng biết, mà có khi tôi còn dễ dãi hơn những gì cô ấy nghĩ, ngay cả khi không có câu "Nếu từ chối thì tôi sẽ không bao giờ cho làm chuyện đó" đó, thì tôi cũng có từ chối đâu. Bởi vì tôi thích Miyagi đến mức dù cho cô ấy không cho tôi làm lại với cô ấy đi nữa, chỉ cần Miyagi nói “muốn làm” là tôi sẽ chấp nhận ngay, chỉ cần cô ấy muốn chạm vào tôi thôi là tôi đã vui rồi.
"Mà, sao cũng được"
Tôi không hiểu làm cách nào mà mọi chuyện lại đi đến nước này.
Tôi cứ ngầm nghĩ rằng cả đời này Miyagi sẽ chẳng bao giờ chủ động muốn chạm vào tôi, nên tôi thật sự không hiểu. Lúc đó, Miyagi nói là "Tôi chỉ muốn biết cậu sẽ như thế nào thôi", nhưng trong tình huống ấy, làm gì có chuyện tự nhiên lại nghĩ đến việc đó. Chắc chắn phải có lý do nào khác, nhưng nếu tôi cố gặng hỏi, thì chắc chắn Miyagi sẽ lặng lẽ bỏ về phòng mà không thèm chạm vào tôi. Cho dù ngày mai tôi có hỏi thì chắc cũng chẳng nhận được câu trả lời.
Dù vậy, tôi vẫn muốn biết tại sao Miyagi lại hành động như thế. Nói đúng hơn, tôi muốn biết thứ ẩn sâu bên trong lý do đó —Miyagi nghĩ gì về tôi.
Lúc Utsunomiya đến chơi, Miyagi nói là cô ấy không thích ai cả, nhưng nhìn Miyagi hôm nay, tôi không thể không nghĩ đến khả năng đó.
Nếu chỉ có một lần, thì vẫn có thể bao biện bằng những từ ngữ kiểu như là không suy nghĩ kĩ, cảm xúc nhất thời, chỉ là tò mò,… nhưng mà đây đã là lần thứ hai rồi, và lần này lại là do chính Miyagi chủ động nữa.
Không giống như lần trước, tôi ép buộc cô ấy.
Miyagi, chính Miyagi đã, chủ động muốn làm vậy.
Từ đó nếu tôi suy diễn ra, suy đi tính lại, nghĩ nát óc thì cũng chỉ có thể đưa ra một kết luận duy nhất, là Miyagi cũng thích tôi. Nhưng tôi không phải là một người lạc quan đến mức cứ thế mà tin vào điều đó được, tôi tự hỏi bản thân mình không biết bao nhiêu lần, luôn đặt ra nghi vấn về cái kết luận tôi vừa suy ra đó.
Haizz, tôi thở dài.
Lật người qua lại và chạm tay vào tường.
Cuộn tròn người lại và nhắm mắt.
Một thứ đã từng nằm ngay sau lưng tôi khi nãy.
Cảm giác mềm mại của Miyagi.
Cái nóng của cô ấy như thiêu đốt da thịt của tôi.
Bàn tay vuốt ve cơ thể tôi.
Tất cả đều khiến tôi dễ chịu vô cùng tận.
Làm giỏi hay dở cũng được, chẳng cần biết là như thế nào hết, chỉ cần đó là Miyagi thôi là con ốc vít níu giữ lý trí của tôi ngay lập tức nóng chảy tan biến, tôi chỉ nhớ là nó rất, dễ chịu mà thôi.
Thứ mà cô ấy mang lại cho tôi như đang khẳng định Miyagi thích tôi, mà bây giờ khi chỉ có một mình nằm trên giường, tôi chẳng có chút tự tin nào cả.
Nếu lúc đó cô ấy cười lên thì hay biết mấy. Nếu cô ấy gọi "Hazuki" nữa thì càng tốt. Nếu vậy thì tôi có thể sẽ tự tin lên được đôi chút.
Mà nói cho cùng thì, suy nghĩ rằng Miyagi thích tôi nó chỉ là ngộ nhận của đứa bị cuốn theo những ham muốn không thể kìm nén mà thôi.
"Không được rồi. Cứ thế này thì không ổn"
Và bây giờ, có hai tôi, một tôi tin Miyagi thích mình và một tôi không dám nghĩ vậy. Cái tôi chiến thắng hiển nhiên là tôi không dám tin. Rồi cứ thế mà suy nghĩ đến một nơi nào đó rất sâu, sâu xa đến một kết thúc chẳng tốt lành một chút nào, cho nên tôi bắt buộc phải dừng lại.
Thôi thì cứ nên nghĩ đến chuyện gì đó tốt đẹp thì hơn.
Như để xóa bỏ thứ ánh sáng mà mí mắt có thể cảm nhận được, tôi nhắm nghiền mắt lại.
Hôm nay, Miyagi gọi tôi là "Sendai-san" bằng một giọng ướt át khác thường. Tuy rằng giọng của Miyagi khi tôi làm chuyện đó với cô ấy còn khêu gợi hơn, nhưng giọng nói hôm nay nghe như thể cô ấy khao khát, thèm muốn gọi tên tôi vậy, với nó thì hai lỗ tai này của tôi là không đủ.
Cô ấy không gọi tôi là Hazuki, nhưng khi tôi gọi cô ấy là Shiori thì cô ấy cũng không có giận. ……Hoặc có giận, tôi cũng chả biết nữa.
Ký ức khúc đó lúc rõ lúc mờ. Chỉ nhớ rõ là tôi có bị cắn, lần trước làm trên giường này, tôi cũng đã cắn cô ấy. Và rồi, lần này cổ tôi cũng bị cắn như thế. Mặc dù đau, nhưng nó cũng khiến tôi thấy dễ chịu.
Nếu đã suy nghĩ, thì nghĩ về những điều tốt đẹp cho bản thân như thế này sẽ khiến tôi hạnh phúc hơn. Nhưng khi tôi mở mắt ra, cơ thể vừa hạ nhiệt lại nóng bừng lên, ánh sáng trắng xóa chiếu rọi căn phòng như đâm vào mắt tôi, đau nhói.
Tôi từ từ ngồi dậy.
Mình phải đi tắm.
Có một chỗ trên cơ thể khiến tôi thấy khó chịu.
Nhưng, nó, do Miyagi gây nên, tôi không muốn rửa, cũng không nỡ lau đi. Tôi muốn chạm vào Miyagi lần nữa, tôi cực kỳ muốn chạm vào Miyagi một lần nữa.
Tôi muốn biết về Miyagi nhiều hơn nữa, những điều thầm kín nhất, và cả Miyagi cũng vậy, tôi muốn cho cô ấy biết những thứ sâu kín nhất của mình.
Kể cả bây giờ.
"Có muốn cũng có được đâu mà ha"
Tôi tựa lưng vào tường.
Lần tiếp theo là khi nào thì tôi không biết.
Và tôi cũng không biết sáng mai Miyagi có ở nhà hay không.
Lần trước tôi thức dậy thì không còn thấy Miyagi.
"......Chắc không có đâu nhỉ?"
Nếu ai đó thấy xấu hổ mà bỏ nhà đi, người đó phải là tôi, người bị bắt nói ra những lời đó. Nhưng mà tôi không có bỏ nhà ra đi, dẫu có xấu hổ cỡ nào, thì ngày mai tôi cũng vẫn muốn gặp Miyagi.
Nhưng mà con, Miyagi thì sao?
Tuy rằng lần này, không có lý do nào để cô ấy bỏ nhà ra đi, mà chuyện không đâu Miyagi vẫn có thể làm, nên cũng không ngạc nhiên lắm nếu mai mở mắt thức dậy và phát hiện cô ấy không có ở nhà.
Tôi cũng nghĩ là cố ấy sẽ không đi đâu cả, nhưng tôi vẫn mong là cô ấy đừng đi.
Tôi muốn chào buổi sáng với Miyagi, ăn cơm cùng cô ấy vào sáng ngày mai.
Cho nên, tôi sẽ dậy sớm vào ngày mai.
Nếu Miyagi có ý định bỏ trốn, thì tôi muốn bắt được cô ấy trước khi cô ấy kịp làm vậy.
Tuy nghĩ vậy, nhưng tôi không thể không cầu nguyện.
Ước gì, vào buổi sáng mai, tôi sẽ lại thấy Miyagi, giống như bao buổi sáng khác.
Đúng như quyết định hôm qua, tôi dậy sớm hơn thường lệ.
Nói đúng hơn là, tôi gần như chẳng ngủ được.
Vừa ngáp ngắn ngáp dài, tôi vừa mở tủ lạnh. Thấy phô mai, tôi sực nhớ ra còn mấy quả cà chua bi trong ngăn rau củ. Bánh mì phết bơ như mọi khi cũng được thôi, nhưng hôm nay tôi muốn ăn món gì đó khác.
"Hay làm bánh mì pizza nướng nhỉ?"
Lấy hai cái đĩa, mỗi cái đặt một lát bánh mì lên trên.
Tôi chuẩn bị hai phần, vì hôm nay, Miyagi vẫn ngoan ngoãn ở nhà.
Hình như cô ấy không bỏ nhà đi, giày thì vẫn còn ở cửa, và tôi cũng cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy đâu đó trong nhà nữa. Tuy là chưa chào buổi sáng, nhưng chỉ cần tôi đợi, thì sẽ được chào mà thôi.
"—Chào buổi sáng."
Không phải là tôi đang tự luyện tập, nhưng tôi cứ lẩm bẩm một mình rồi phết tương cà lên bánh mì, đặt phô mai, cà chua bi đã được bổ đôi và thịt nguội lên trên. Sau khi cho bánh vào lò nướng, tôi bắt đầu chuẩn bị salad, thái nhỏ bắp cải, cắt dưa leo. Và khi đang cho bắp cải, dưa chuột và cà chua bi còn lại vào đĩa thì nghe thấy tiếng "ting" của lò nướng báo hiệu bánh đã chín.
Bữa sáng coi như đã sẵn sàng rồi mà Miyagi vẫn chưa chịu ra khỏi phòng.
Đang phân vân không biết có nên gõ cửa gọi Miyagi không, tôi lấy bánh mì đã nướng chín bên trên nó phô mai đang tan chảy, ra khỏi lò, đặt lên đĩa. Giá mà có húng quế thì tốt rồi, nhưng tôi không có mua nên đành rưới dầu oliu và rắc chút tiêu lên trên.
Tôi liếc nhìn cửa phòng Miyagi, nó vẫn đóng im lìm.
Tôi bê salad và bánh mì pizza ra bàn, lấy nước cam từ trong tủ lạnh ra. Rồi rót thứ nước màu cam đó vào ly, tôi thở ra một hơi nhẹ.
Tôi làm cái đống này không phải là để ăn một mình.
Pizza bánh mì và cái salad này là để ăn cùng Miyagi. Nên giờ tôi đang đứng trước cửa phòng cô ấy.
Hít sâu ba lần. Nắm chặt tay rồi thả lỏng, rồi lại nắm chặt cho đến khi nắm tay thành hình quả đấm.
Dù không phải lần đầu gõ cửa phòng Miyagi, nhưng tôi vẫn thấy hồi hộp.
Cốc, tôi gõ cửa một tiếng.
Không có động tĩnh gì từ bên trong.
Lần này tôi gõ mạnh hơn, hai tiếng liên tiếp, cốc cốc, rồi một giọng nói vang lên.
"Sao?"
"Miyagi, bữa sáng xong rồi"
Tôi cố gắng nói bằng giọng bình thường nhất có thể.
Mười giây, mười lăm giây.
Thậm chí còn lâu hơn thế. Cuối cùng, sau một hồi chờ đợi, Miyagi cũng chịu ra khỏi phòng. Nhưng cô ấy lại cúi gằm mặt xuống, không nhìn tôi. Nên tôi lên tiếng trước, "Chào buổi sáng" với Miyagi, người đã ra khỏi phòng nhưng không hề ngẩng mặt lên nhìn.
"........Chào buổi sáng"
Một giọng nói nhỏ xíu đáp lại, rồi tiếng cửa đóng sầm vang lên sau lưng cô ấy.
Miyagi vẫn cúi gằm mặt, không nhìn tôi. Khó xử, tuy là không có nói nhưng mà từ cái kiểu mà không ngẩng mặt lên của cô ấy như này thì tôi cũng hiểu nôm na rồi.
"Ngẩng mặt lên đi"
Tôi gọi Miyagi, người đang chăm chú nhìn cái sàn nhà.
"Không ngẩng cũng có sao đâu"
"Ngẩng lên"
"Tại sao?"
"Câu đó đây nói mới đúng. Sao Miyagi không nhìn tớ?"
Tôi hỏi mà chẳng trông mong câu trả lời.
Tôi đoán được lý do Miyagi không nhìn tôi, và nó không phải chuyện gì to tát.
Nhưng dù là lý do gì, tôi vẫn thấy khó chịu khi Miyagi không nhìn tôi. Nếu không vì gì mà không nhìn tôi thì tôi còn khó chịu hơn nữa. Dù có là lý do gì đi nữa thì tôi cũng thấy khó chịu, nó cứ như vết thương đã mưng mủ cứ âm ỉ mãi không thôi. Nghĩ đến việc nó sẽ còn tiếp tục kéo dài thế này khiến tôi muốn trầm cảm.
"Không biết"
Miyagi lẩm bẩm, mắt vẫn nhìn dưới sàn.
Cô ấy đã chào buổi sáng. Và giờ chúng tôi sẽ cùng nhau ăn sáng.
Hầu như những điều tôi mong ước tối qua tất cả đã thành sự thật.
Nhưng mà, với tôi nhiêu đây vẫn chưa đủ.
"Miyagi."
Tôi khẽ gọi tên cô ấy và đưa tay ra.
Vén tóc của Miyagi lên tai cô ấy, tôi chạm vào chiếc khuyên tai hình bông hoa plumeria mà chính tay tôi đã chọn trên tai cô ấy. Cảm nhận xúc cảm nhỏ bé ấy bằng ngón cái của mình, tôi lại gọi "Miyagi" một lần nữa và hôn lên chiếc khuyên tai. Và viền áo thun của tôi bị túm lại.
Rời môi khỏi khuyên tai, tôi nhìn Miyagi, và lần này ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Tôi cúi xuống hôn lên má Miyagi, xong nói lại lần nữa, "Chào buổi sáng". Lần này tôi được nhận lại một lời chào rõ ràng hơn "Chào buổi sáng". Nhưng rồi Miyagi lại cúi mặt xuống lần nữa.
"Hôm qua, cậu có mơ không?"
Tôi hỏi Miyagi, người có vẻ vẫn không muốn nhìn tôi.
"Không có"
"Tớ thì có. Tớ mơ thấy cậu ôm tớ á"
Tôi kể về giấc mơ mà tôi không hề mơ, và rồi Miyagi ngẩng mặt lên nhìn tôi.
"Gì vậy, xạo à"
"Ừa xạo đó. Tớ cũng không mơ"
Nói chính xác là tôi chỉ thiu thiu thôi chứ có ngủ sâu đâu mà mơ.
"Sendai-san, cậu bớt đi"
Với cái giọng khó chịu đó, Miyagi lại định cúi mặt xuống thêm lần nữa. Nên trước khi cô ấy kịp làm vậy, tôi đã hôn lên môi cô ấy.
Tôi mím môi mạnh đến mức có thể cảm nhận được thứ gì đó cứng cứng ở phía bên kia của sự mềm mại, rồi rời ra. Nhưng trước khi Miyagi kịp hít thở, tôi lại hôn cô ấy lần nữa, tôi cắn nhẹ vào môi dưới mềm như kẹo dẻo của cô ấy.
Bây giờ tôi muốn đè Miyagi xuống.
Không cần phải trên giường, chỉ cần chạm vào Miyagi, hôn lên những nơi khác ngoài đôi môi này thì ở đâu cũng được.
Tôi không thể làm vậy, nhưng tôi vẫn cứ nghĩ vậy.
Tôi cắn nhẹ vào đôi môi mềm mại ấy, rồi liếm lấy nó.
Tôi áp sát môi mình lên môi Miyagi cho đến ngạt thở, tay tôi vòng qua eo cô ấy, kéo cô ấy lại gần hơn. Rồi Miyagi buộc tôi tách ra.
"Mắc gì hôn?"
Với giọng đều đều, Miyagi đẩy cơ thể rời xa tôi.
"Vì tớ muốn"
"Thế thôi à?"
"Thế thôi"
Giờ thì nhìn tôi rồi, nhưng Miyagi lại chưng ra cái mặt bất mãn. Nên tôi nói thêm "Nếu cậu muốn lý do thì cũng được thôi"
"Được là sao?"
"Do Miyagi dễ thương quá, kiểu vậy?”
Tôi mỉm cười, và rồi côi ấy đá một cú khá mạnh vào chân tôi.
"Đừng có đá thật chứ"
Hôm qua, mừng vì tôi đã không nói là tôi thích cô ấy.
Nếu nói ra rồi, thì liệu Miyagi có còn ở đây với tôi không. Và nếu có ở đây, thì bầu không khí sẽ trở nên khác lạ như thế nào, có lẽ sẽ không còn được hôn cô ấy nữa, có lẽ sẽ không còn cười nổi nữa.
"Do Sendai-san nói mấy câu kỳ lạ"
"Nói dễ thương thì kỳ lạ chỗ nào"
"Thế, do Sendai-san nói mấy câu không có trong đầu đó"
"Trong đầu tớ thấy Miyagi dễ thương thật mà"
Nói rồi, tôi đưa tay lên tóc Miyagi, và lại bị đá thêm một cái nữa. Nếu cứ tiếp tục khen cô ấy dễ thương thế này, thì chân tôi bị bầm tím luôn mất. Nên tôi nắm tay lấy tay Miyagi, kéo cô ấy ra bàn ăn.
"Tớ làm bánh mì pizza nướng rồi, ăn đi. Nguội hết bây giờ"
Tôi nói, rồi Miyagi ngoan ngoãn ổn định chỗ ngồi.
Tôi cũng ngồi xuống ghế. Cả hai cùng nói "Itadakimasu", rồi cắn một miếng bánh mì.
"Tại Sendai-san cứ làm mấy chuyện kỳ lạ nên nguội hết cả rồi"
"Tớ hôn thôi mà"
Uống một ngụm nước cam, tôi lại cắn thêm một miếng bánh. Đúng là đồ ăn đã nguội, nhưng vì là lần đầu làm món này nên tôi vẫn thấy nó ngon.
Ăn thêm một miếng nữa, nuốt xuống. Miyagi ngập ngừng lên tiếng.
"Sendai-san, sao bình thường quá vậy?"
"Bình thường gì cơ?"
".......Không ngại à?"
Tuy là Miyagi vừa nói nhỏ và nói úp nói mở, nhưng tôi vẫn biết cô ấy đang nói về chuyện gì.
"Thế lần trước Miyagi, cậu ngại nên bỏ nhà ra đi à?"
"Tôi là người hỏi mà"
Giọng Miyagi trầm xuống, và tôi trả lời nghiêm túc.
"Thì cũng ngại, nhưng mà tớ có chỗ nào để đi đâu."
Bị sờ mó khắp người, bị ép nói ra những lời bình thường không nói, bị hỏi những câu không cần phải trả lời. Dù giọng Miyagi cũng kỳ lạ đi nhưng nhìn chung, tôi mới là người phải thấy xấu hổ hơn. Nghĩ lại thì tôi biết tại sao hồi trước Miyagi lại bỏ nhà đi rồi.
Nhưng dù có xấu hổ, tôi vẫn muốn ở bên cạnh Miyagi.
"Thì qua nhà bạn nào cho ở là được mà"
"Thì được, nhưng ở đây thoải mái hơn. Không có tớ ở đây tốt hơn à?"
"Tôi không có nói vậy"
"Vậy thì, làm mặt vui vẻ hơn chút đi"
Tôi không bắt cô ấy phải cười hay tỏ ra thân thiện, nhưng ít ra thì hãy bỏ cái vẻ mặt khó chịu đó xuống.
"Mặt tôi thế nào thì liên quan gì"
"Mặt cậu như thế nào thì cũng được, nhưng vui vẻ lên xíu thì biết đâu cơm nó ngon hơn"
Vừa nhìn một Miyagi cau có, tôi vừa cắn miếng bánh mì.
Miyagi không làm mặt vui vẻ.
Miyagi cúi mặt xuống.
Vừa định mở miệng cằn nhằn về thái độ thiếu hợp tác đó của Miyagi, thì nghe thấy một giọng nói nhỏ xíu từ phía đối diện.
"........Ăn hai người, hơn là ăn một mình"
"Ể?"
"Trả lời cho hồi nãy. Cậu hỏi tôi là không có cậu ở đây thì tốt hơn hả còn gì."
Nói xong, Miyagi uống một ngụm nước cam.
"À, ừ. Tớ hỏi"
Tự nhiên Miyagi trở nên ngoan ngoãn làm tôi thấy hơi ghê.
Nhưng mà, nếu giờ tôi hỏi thì biết đâu cô ấy trả lời hết nên, tôi hỏi tiếp câu hỏi ngày hôm qua.
"Này, Miyagi. Hè tụi mình đi đâu đó đi"
Phía đối diện, Miyagi ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Im lặng một lúc, rồi một giọng nói khẽ khàng vang lên.
"Đi đâu, Sendai-san quyết định"
"Tớ biết rồi"
Tôi đáp ngắn gọn, Miyagi cắn một miếng bánh mì đã nguội.
Một tuần sau khi kỳ nghỉ hè bắt đầu.
Chúng tôi đã hứa sẽ cùng nhau đi đâu đó, nhưng vẫn chưa quyết định được điểm đến. Không phải là không có lựa chọn, mà là chưa tìm được nơi nào thật sự ưng ý.
"Miyagi."
Tôi nằm dài trên giường, vươn tay kéo nhẹ lọn tóc của Miyagi đang ngồi đọc truyện tranh dưới sàn nhà. Cái chạm nhẹ nhàng ấy, dù chỉ thoáng qua, cũng đủ khiến tim tôi đập nhanh hơn.
"Sendai-san, làm cái gì vậy?"
Miyagi vẫn quay lưng về phía tôi, tay cô ấy vỗ nhẹ vào tay tôi.
Tôi hiểu cảm giác của cô ấy.
Bị kéo tóc ba lần trong mười phút thì ai cũng sẽ như Miyagi mà thôi.
"Chán ghê"
Tôi không thể nói là tôi muốn cô ấy nhìn tôi thay vì cuốn truyện đó được, với lại tôi cũng không nghĩ mình có thể cạnh tranh được với sự hấp dẫn của cuốn manga đó.
Không phải là tôi không muốn trở thành số một trong lòng Miyagi hay gì. Nhưng hiện tại, tốt hơn hết là nên duy trì tình trạng cô ấy đến phòng tôi trên tinh thần tự nguyện dù chẳng có việc gì đi đã.
Lần đầu tiên chúng tôi làm những chuyện mà bạn cùng phòng bình thường không làm, Miyagi đã biến mất. Nhưng lần này thì khác. Cô ấy vẫn đến phòng tôi như thường lệ, và chúng tôi đang cùng nhau trải qua những khoảnh khắc bình yên như mọi khi. Nên tôi nên trân trọng những khoảng thời gian như thế này.
"Thế đọc cái này đi"
Miyagi với tay cầm một cuốn manga từ chồng truyện trên sàn rồi đặt lên giường.
"Tớ đọc rồi"
"Thì đọc lại cũng được mà"
"Tớ chán manga rồi, đi chơi đi"
"Quyết định rồi à?"
Miyagi, người nãy giờ vẫn quay lưng về phía tôi, gấp cuốn truyện lại và nhìn tôi.
"Suối nước nóng"
"......Bây giờ á?"
"Bây giờ"
"Giờ này mà đi suối nước nóng gì"
"Thì ngủ lại qua đêm luôn là được mà?"
Tuy chưa đến tối, nhưng cũng đã khá lâu sau bữa trưa. Cho nên nếu bây giờ đi suối nước nóng thì không thể về trong ngày được. Tính cả thời gian di chuyển, chắc chắn chúng tôi phải ngủ lại qua đêm.
"......Đi đâu đó, ý không phải là về trong ngày à?"
"Nếu tớ nói là không về tro ng ngày thì sao?"
"Cậu chưa đặt chỗ nghỉ mà, đúng không?"
"Không đặt trước chứ có phải không có đâu"
"Sendai-san, tùy tiện quá vậy. Mà kể cả có chỗ đi thì tôi cũng không đi đâu. Nếu biết là phải đi qua đêm, tôi đã chẳng đồng ý rồi"
"Biết ngay là cậu nói vậy mà"
Dù đã biết trước câu trả lời, nhưng hỏi cũng chẳng chết ai. Biết đâu cô ấy lại đồng ý thì sao? Nên ít nhất tôi cũng phải thử xem liệu những mong đợi mơ hồ của mình có trở thành hiện thực hay không.
——Mà hôm nay thì vận may không mỉm cười với tôi rồi.
"Sendai-san, suy nghĩ chỗ cho đàng hoàng coi"
Miyagi cằn nhằn.
"Thì tớ nghĩ rồi đó"
Không nhất thiết phải là suối nước nóng, cũng không nhất thiết phải là du lịch.
"Là chỗ nào?"
"Hmm...Tớ còn hơi phân vân, nào quyết định rồi tớ nói cho"
Có rất nhiều nơi tôi muốn đến cùng cô ấy, nhưng không có nơi nào là nhất định phải đến. Tôi chỉ muốn đi đến nơi nào đó mà Miyagi thấy vui. Nhưng điều kiện "nơi nào đó mà Miyagi thấy vui" thì lại khó quá nên tôi không thể chọn được.
Xem phim thì chúng tôi đi rồi, không còn mới mẻ gì nữa.
Đi mua sắm với bạn đại học thì được, nhưng với Miyagi thì không, vì cô ấy không có hứng thú gì với mấy cái đó. Thì cũng có mấy phương pháp phù hợp với sở thích của cô ấy nhưng mà, nếu nói thì cảm giác cứ như sẽ bị từ chối vậy. Triển lãm hay bảo tàng thì tôi cũng có nghĩ rồi, nhưng nếu tôi rủ cô ấy đi đến những nơi mà kiểu cả hai đều không có hứng thú như vậy thì, kiểu, giống hẹn hò quá, nên nó bị khó mời.
Bình thường, tôi chẳng mấy khi phải đau đầu suy nghĩ xem là nên đi đâu chơi, nhưng hễ cứ dính đến Miyagi là lại rối tung cả lên.
"Thôi khỏi đi cũng được mà"
Miyagi nói với vẻ chán nản, rồi mở cuốn truyện tranh ra.
Trước khi ánh mắt cô ấy lại dán chặt vào cuốn manga, tôi kéo nhẹ tóc cô ấy để giành lại sự chú ý.
Giống như kỳ nghỉ hè năm ngoái, Miyagi đang ở bên cạnh tôi.
Hơn nữa, mối quan hệ của chúng tôi còn tiến triển hơn năm ngoái.
Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến tôi mãn nguyện rồi, nhưng đã hứa sẽ cùng nhau đi chơi, nên tôi không thể dễ dàng chấp nhận câu nói "Thôi khỏi đi đâu cũng được mà" của cô ấy được.
"Mới nghỉ hè mà, từ từ quyết định cũng có sao đâu. Cậu đợi chút đi"
Không giống như hồi cao trung, giờ kỳ nghỉ hè của chúng tôi kéo dài đến tận tháng chín, nên không cần phải vội. Mùa hè của chúng tôi dài hơn năm ngoái, và chúng tôi có thể ở bên nhau lâu hơn năm ngoái.
"Sendai-san cậu có làm thêm mà, cố quá làm gì. Làm thêm đi?"
Miyagi nói với vẻ thờ ơ, tay cô ấy đẩy nhẹ vào chiếc bụng đang nằm dài trên giường của tôi.
"Ngày làm của tớ cố định mà, tớ rảnh lắm"
Đúng là kỳ nghỉ hè này tôi vẫn làm gia sư, nhưng số buổi không có tăng lên. Và tôi không có ý định tăng nó lên. À không, tôi cũng có nghĩ đến việc tìm thêm công việc bán thời gian khác, nhưng mà hiện tại tôi đi đến kết luận rằng không nhất thiết phải là kỳ nghỉ hè này. Nên nếu phải tăng thêm thứ gì đó, thì nó sẽ là thời gian tôi dành cho Miyagi chứ không phải là công việc bán thời gian.
"Rảnh thì tăng ca đi. Tôi nóng lắm, ở nhà thì hơn"
Miyagi vẫn không hiểu ý tôi, cô ấy lại đẩy vào bụng tôi thêm cái nữa, như thể tôi là một con thú nhồi bông khổng lồ vậy.
Đúng như lời cô ấy nói, bên ngoài tấm rèm ren mỏng manh kia là cái nóng oi bức của mùa hè, khác hẳn với căn phòng mát mẻ nhờ điều hòa này. Tôi cũng hiểu cảm giác muốn ở nhà hơn là ra ngoài đó, nhưng tôi không muốn phải chấp nhận cái cảm giác đó.
"Tớ có định tăng ca đâu. Mà hơn nữa, Miyagi, cậu không có chỗ nào muốn đi hết hả?"
Tôi hỏi, dù biết chắc là cô ấy sẽ không trả lời.
"Đã hứa là Sendai-san quyết định rồi mà"
Miyagi nói với giọng trầm xuống, lần này thì cô ấy xoa xoa bụng tôi.
Nhưng cách xoa cũng chẳng khác gì lúc cô ấy đẩy bụng tôi. Cảm giác như bị xoa qua lớp áo, chẳng khác gì vuốt ve một con thú nhồi bông, tôi cũng không khác gì con thú mỏ vịt ở gần Miyagi.
Thà bị xoa còn hơn bị cắn hay bị đá, và tôi cũng thấy vui vì cô ấy thích một bộ phận nào đó trên cơ thể tôi. Nhưng cái cách cô ấy đối xử với tôi như một con thú nhồi bông chứ không phải một con người như này thì tôi có điều muốn phàn nàn.
"Miyagi."
Tôi gọi, và bàn tay đang xoa bụng tôi dừng lại. Tôi bước xuống giường, ngồi cạnh Miyagi, rồi đưa tay ra. Tôi chạm vào tóc cô ấy, hôn lên khuyên tai rồi nhanh chóng rời môi ra.
"Mắc gì cần hôn?"
Giọng nói bất mãn vang lên.
"Cần chứ. Tớ đã hứa sẽ quyết định điểm đến, nên tớ phải thề giữ lời hứa."
"Đâu phải chuyện cần thề thốt làm gì"
"Thề thì yên tâm hơn chứ sao"
Tôi mỉm cười. Rồi Miyagi định nói gì đó, nhưng chắc chắn lại là lời phàn nàn về tôi, nên tôi đặt ngón tay lên môi cô ấy. Miyagi nhìn tôi, miệng hơi hé mở. Và tôi tiến lại gần, cô ấy hơi nhíu mày rồi khẽ nhắm mắt lại. Một dấu hiệu cho phép tôi hôn cô ấy, và rồi tôi liền đặt môi mình lên môi cô ấy.
Tôi áp mạnh môi hôn cô ấy, rồi đưa lưỡi vào. Miyagi không hề kháng cự, cứ thế mà cho tôi vào. Đầu lưỡi của tôi dễ dàng quấn quýt lấy của Miyagi.
Miyagi của mùa hè thật dễ dãi.
Giống như năm ngoái, cô ấy cho phép tôi chạm vào mình.
Nếu mùa hè là lý do khiến cô ấy như vậy, thì tôi ước gì mùa hè có thể kéo dài mãi mãi.
Tôi rời khỏi môi cô ấy, và rồi tôi hôn thêm lần nữa, sâu hơn cả lần trước. Môi và lưỡi cô ấy thật ấm áp, mềm mại và dễ chịu. Tôi muốn chạm vào Miyagi nhiều hơn nữa, nên tôi nắm lấy cánh tay cô ấy. Có lẽ căn phòng này có hơi lạnh đối với Miyagi, nên phần da tôi chạm vào mát lạnh. Tôi tận hưởng cảm giác vừa ấm áp vừa mát lạnh từ Miyagi, rồi mới rời khỏi môi cô ấy.
"Hôn nhiều quá rồi đấy."
Miyagi lẩm bẩm, rồi hơi lùi ra xa tôi.
"Nếu cậu cho tớ hôn thêm nữa, thì khỏi đi cũng được"
Tuy không muốn phá vỡ lời hứa đã đặt ra, nhưng nếu có điều kiện trao đổi thì ở nhà cũng không tệ. Kỳ nghỉ hè năm ngoái chúng tôi cũng hầu như chỉ ở nhà, và ở nhà cũng không đến nỗi.
"Thêm là sao?"
Tôi sờ vào má Miyagi, rồi trượt ngón tay xuống cổ cô ấy.
"Không chỉ hôm nay, mà cả kỳ nghỉ hè này luôn, ở khắp nơi"
Tôi lần theo viền cổ áo thun của Miyagi, vuốt ve xương quai xanh của cô ấy. Rồi tôi áp mặt vào cổ cô ấy, nhưng Miyagi lại đẩy vai tôi ra.
"Đã hứa là sẽ quyết định điểm đến rồi mà, giữ lời đi chứ"
Có vẻ như Miyagi thà chọn đi chơi hơn là hôn tôi đang trừng mắt nhìn tôi.
"Miyagi keo kiệt."
"Tôi không có keo kiệt"
"Keo kiệt mà"
".......Nếu không có 'thêm' thì được"
Miyagi nói nhỏ đến mức suýt nữa thì tôi không nghe thấy.
"Ể? Sao?"
Tuy đã nghe rõ và hiểu ý cô ấy, nhưng tôi vẫn phải hỏi lại.
"Miyagi."
Tôi gọi tên cô ấy, nhưng cô ấy im lặng không nói gì. Vậy nên, để chắc chắn mình không nghe nhầm, tôi lại đặt môi tôilên môi cô ấy.
Nụ hôn không bị từ chối.
Nhưng khi tôi rời môi cô ấy và định chạm vào cổ cô ấy thì bị đẩy ra.
"Hôm nay hết rồi."
Quả nhiên là Miyagi của mùa hè thật dễ dãi.
Và rồi, Miyagi như thế này cũng thật gian xảo.
Cứ cho phép tôi như vậy, khiến tôi cứ ngỡ như tình cảm của cô ấy đang hướng về phía tôi mà thôi.
Trong đầu tôi, tôi cân nhắc giữa việc tận hưởng một Miyagi rộng lượng, tự nguyện cho tôi hôn với việc tìm hiểu xem tình cảm của cô ấy dành cho tôi là gì.
Mà cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, một Miyagi rộng lượng, tự nguyện cho tôi hôn rõ ràng là hấp dẫn hơn. Tôi không muốn mạo hiểm để rồi đánh mất chỉ để tìm hiểu xem tình cảm của cô ấy dành cho tôi là gì.
Tôi im lặng, Miyagi mở cuốn manga ra đọc tiếp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất