Hôm nay, tôi có thể sẽ chết.
Tâm trạng Miyagi tốt cỡ "tôi có thể sẽ chết".
Tuy là khu vực chim cánh cụt bay lượn trên không trung là điểm cuối cùng trong lộ trình tham quan thủy cung của chúng tôi ngày hôm nay, nhưng không biết là do Miyagi thích cái khu vực sân thượng này hay sao mà lại vừa tủm tỉm cười vừa nói muốn đi thêm một vòng nữa ở khu vực này.
Tôi không nghĩ thủy cung là nơi mà người ta cứ đi lòng vòng mãi, nhưng vì Miyagi trông có vẻ vui nên dù có phải đi vòng vòng cả đời ở đây tôi cũng chịu.
Dù có bị cháy nắng, dù mồ hôi có chảy ròng ròng trên trán đi nữa, tôi cũng không quan tâm.
Chúng tôi chào tạm biệt sư tử biển và rái cá, rồi quay lại chỗ chim cánh cụt.
"Miyagi, hình như sắp có màn trình diễn sư tử biển á, xem không?"
Tôi hỏi Miyagi, người vẫn đang chăm chú nhìn chim cánh cụt mà không hề rời mắt.
"Không cần. Mà Sendai-san, không có chỗ nào muốn xem lại à?"
"Chắc không đâu nhỉ"
Thứ tôi muốn xem là Miyagi.
Nếu cô ấy không muốn xem trình diễn sư tử biển thì tôi cũng sẽ không xem, nếu cô ấy nói không còn gì để xem ở thủy cung nữa thì tôi cũng sẽ không còn gì để xem.
"Vậy thì, về"
Miyagi rời mắt khỏi chim cánh cụt, nói với giọng thờ ơ.
"Về luôn hả? Muốn ghé chỗ nào đó không?"
Tôi vẫn chưa muốn về nhà.
Cũng không phải là tôi có gì muốn xem hay còn chỗ nào muốn ghé qua, nhưng tôi muốn nhìn Miyagi vui vẻ như này cho đến khi trời chuyển đêm, nếu được thì cả sau đó nữa.
Nhưng mà, từ Miyagi, câu trả lời "Không cần" không chút nào gọi là có cảm xúc vang lên.
"Thế, về thôi nhỉ. Không mua gấu bông chim cánh cụt luôn à?"
Tôi hỏi Miyagi, người trông không khác gì là thích chim cánh cụt kia, và cô ấy nhìn tôi, chưng ra vẻ mặt khó hiểu.
"Sendai-san, cậu muốn gấu bông chim cánh cụt à?"
"Tớ thì không, nhưng thấy Miyagi thích chim cánh cụt vậy mà"
"Không cần. Tôi có thú nhồi bông rồi"
"Miyagi, có chim cánh cụt rồi à?"
Lần đầu nghe đấy.
Trong phòng Miyagi hồi cao trung, không hề có thứ gì như vậy. Thú nhồi bông thì không phải là thứ người ta giấu diếm, vậy nên nếu Miyagi có thú nhồi bông chim cánh cụt thì chắc là cô ấy đã mua sau khi lên đại học.
Mua thú nhồi bông thì cũng không sao.
Nhưng, nếu là do ai đó tặng, thì tôi không thích.
Và nếu là thú nhồi bông do ai đó tặng mà được trưng bày trong phòng, thì tôi càng không thích.
Một giọt màu đen rơi xuống đáy lòng tôi, rồi lan rộng ra. Không chỉ trong lòng, mà cả trên bề mặt cũng xuất hiện những vết đen loang lổ. Và rồi, giọng nói khó chịu của Miyagi vang lên.
"Không phải chim cánh cụt, mà là mèo. Sendai-san tặng tôi hồi giáng sinh mà. Quên rồi à?"
Lời nói của cô ấy khiến những vết đen trong lòng tôi tan biến.
Con thú nhồi bông mèo đen trông hơi giống Miyagi.
Tôi không thể nào quên món quà mình đã tặng. Tôi vẫn còn nhớ rõ lúc đó, Miyagi không có vẻ gì là vui khi nhận nó.
"Tớ nhớ mà. ......Không lẽ, con thú nhồi bông cũng chuyển đến luôn à?"
Hồi cao trung, con mèo đen đó nằm ngủ trên kệ sách trong phòng Miyagi, nhưng vì tôi chưa vào phòng cô ấy lần nào sau khi chuyển đến đây nên tôi không biết nó giờ ra sao. Nếu nó vẫn nằm trên kệ sách giống như trước đây, dù lý do không phải là do tôi tặng đi nữa thì tôi vẫn sẽ rất vui.
"Ừ. Nên không cần thú nhồi bông nữa"
Miyagi, người vừa nãy còn vui vẻ, giờ đây lại nhíu mày.
Tôi kìm nén cảm xúc muốn ôm lấy cô ấy lại, rồi đáp "Vậy à".
Hình như con thú nhồi bông mèo đen tôi tặng được Miyagi yêu quý lắm thì phải. À không, Miyagi vì con thú nhồi bông đó mà nói là không cần thêm thú nhồi bông nữa, vậy nên nói là rất yêu quý cũng không ngoa.
Khi biết nó đã chiếm được trái tim Miyagi hơn cả con chim cánh cụt, tôi ghen tị đến mức muốn biến thành thú nhồi bông luôn. Nhưng mà, nếu trở thành thú nhồi bông mèo đen, thì tôi sẽ không thể đến thủy cung, cũng không thể hôn Miyagi nữa, nên tôi vẫn chưa muốn từ bỏ kiếp người.
"Vậy về luôn ha. Nhưng mà, mua gì về ăn nhé? Hôm nay tớ lười nấu cơm quá. Mà nếu Miyagi nấu cho tớ thì cũng được thôi"
Tôi tôn trọng ý muốn "không muốn ghé chỗ nào hết" của cô ấy, nhưng mà, tôi vẫn muốn được nhàn.
"Hôm nay tôi cũng không muốn nấu đâu"
Và vậy là ý kiến được thống nhất, chúng tôi bước đi.
"Miyagi, cậu muốn ăn gì?"
"Nãy ăn bánh rồi, cơm hộp đi"
"Okke—"
Tuy muốn ở đây cả đời, nhưng vì vừa nghe được điều mình muốn nghe, nên bước chân tôi rời khỏi thủy cung cũng nhẹ nhàng hơn. Vết nhăn trên trán Miyagi cũng đã biến mất.
Chúng tôi thong thả bước về phía nhà ga.
Bình thường, tôi với Miyagi không có nhiều chuyện để nói, nhưng hôm nay thì khác. Có rất nhiều chuyện để nói.
"Hải cẩu với sư tử biển khác nhau chỗ nào ta?"
Tôi hỏi Miyagi, trong đầu hiện lên hình ảnh hai con vật mà tôi biết là chúng khác nhau nhưng không biết giải thích như thế nào.
"Hình dáng?"
"Thì, đúng là nhìn khác nhau. Nhưng kiểu, phải có điểm gì khác biệt hơn chứ nhỉ"
"Hỏi tôi thì tôi cũng chịu. Sendai-san, tự tìm hiểu đi"
"Về rồi tớ tìm hiểu cũng được"
Tuy là chuyện vặt vãnh, nhưng Miyagi lại nói rất nhiều, nên tôi thấy rất vui.
Đang nói chuyện phiếm mà với tôi thì không hề phiếm chút nào, và rồi không biết từ khi nào, cả hai chúng tôi đều đã chậm lại. Câu chuyện cũng dừng lại, âm thanh ồn ào náo nhiệt của thành phố trở nên rõ ràng hơn.
"......Sendai-san, cậu hay đi thủy cung à?"
Miyagi nói mà không nhìn tôi.
"Hồi nhỏ tớ cũng hay đi với gia đình, nhưng lớn lên thì không đi nữa. Còn Miyagi?"
"Giống cậu. Hồi nhỏ tôi có đi một lần. ......Mà nhà tôi có hay đi chơi đâu"
"Vậy à"
"Bố tôi thì bận, ít khi ở nhà"
Miyagi hiếm khi nói về gia đình cô ấy.
Cô ấy không nhìn tôi.
Cô ấy chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Tôi, không biết có nên nói ra những lời trong đầu không.
Miyagi của mọi ngày chắc chắn sẽ không trả lời.
Nhưng Miyagi của ngày hôm nay, biết đâu cô ấy sẽ trả lời.
"........Mẹ cậu thì sao?"
Sau khi Miyagi quyết định ở cùng với tôi, phụ huynh cô ấy đã đến nhà để chào hỏi. Nhưng hôm đó chỉ có bố cô ấy đến, còn mẹ cô ấy thì không. Và Miyagi cũng chỉ nói về bố, chưa bao giờ nhắc về mẹ.
"Không có"
Câu trả lời mà tôi đã dự đoán vang lên.
Tôi nghĩ, lẽ ra tôi không nên hỏi điều đó, nhưng dù vậy tôi vẫn muốn nghe sâu hơn nữa.
Miyagi vẫn không nhìn tôi.
Cứ như có luật lệ nào đó cấm cô ấy nhìn chỗ khác ngoài nhìn về phía trước vậy.
Tôi không muốn kỷ niệm về ngày hôm nay của Miyagi trở thành một kỷ niệm buồn.
Tôi muốn ngày hôm nay đối với cô ấy chỉ toàn là những kỷ niệm đẹp.
Đối với cả Miyagi và cả tôi, ngày hôm nay nên là một ngày vui vẻ.
"Vậy à"
Tôi trả lời ngắn gọn, rồi tìm kiếm câu nói tiếp theo.
Tôi không biết phải nói gì với Miyagi, người vừa mới chia sẻ với tôi những điều mà cô ấy chưa từng nói trước đây.
Con đường đến nhà ga khá đông người qua lại, nên chắc không thích hợp để tâm sự cho lắm. Tiếng người nói chuyện gần xa hòa vào nhau, tạo nên một thứ âm thanh ồn ào vô nghĩa.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi thở ra.
"Miyagi chắc cậu cũng biết, nhà tớ không được hòa thuận cho lắm. ......Nhưng mà hồi nhỏ thì vẫn thân thiết, nên tớ thường được bố mẹ dẫn đi thủy cung, sở thú này nọ"
Tôi chia sẻ về bản thân để đáp lại Miyagi, và cô ấy, người nãy giờ chỉ nhìn về phía trước, cuối cùng cũng nhìn tôi.
Nói đúng ra thì phải là "Chỉ có tớ là không hòa thuận với gia đình mình, còn những người khác thì vẫn thân thiết với nhau như vầy", nhưng nếu nói ra thì tôi phải giải thích rõ ràng, và khi phải giải thích rõ ràng thì tôi phải nói thêm quá nhiều thứ nữa.
"Cậu có chị gái mà đúng không?"
"Ừ"
"......Không thân à?"
"Cũng không hẳn."
Tôi đang giữ khoảng cách với chị mình, hơn tôi hai tuổi.
Tuy không đến mức cãi vã hay đánh nhau, nhưng chúng tôi đã không nói chuyện đàng hoàng với nhau trong nhiều năm rồi. Bằng chứng là, dù sống đủ gần để có thể gặp mặt nếu muốn, nhưng chúng tôi thậm chí còn không liên lạc gì với nhau.
"Sendai-san."
Sau khi qua cổng soát vé, Miyagi gọi tôi bằng giọng nhỏ.
"Hửm?"
"......Hôm nay cảm ơn cậu. Thủy cung, vui lắm"
Tôi nghe rõ những lời nói kia từ miệng Miyagi.
Nhưng, tôi không thể nào xử lý được nó.
Nên, tôi không thể nói nên lời.
"Sendai-san?"
"À, xin lỗi. Tại tớ không nghĩ là Miyagi mà lại nói mấy câu như vui ấy"
Tôi đã thấy cô ấy vui vẻ ở thủy cung.
Cô ấy cười, trông phấn khích, dù vậy tôi vẫn không nghĩ là cô ấy lại nói với tôi là cô ấy đã vui. Miyagi mà lại nói vui với tôi, nó giống như mặt trời mọc đằng tây vậy.
"Sendai-san, cậu nghĩ tôi là cái gì vậy. Vui thì nói là vui thôi chứ"
"À thế thì, sau này khi nào thấy vui thì nói cho tớ biết như hôm nay luôn nhé"
"Sao lại muốn biết?"
"Vì tớ muốn biết điều gì có thể làm Miyagi vui á"
Nếu tôi biết được điều gì khiến Miyagi vui, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt, thì biết đâu tôi có thể khiến cô ấy cười như hôm nay một lần nữa.
"........Nào vui, mà tôi nhớ thì tôi sẽ nói"
"Vậy cũng được"
Câu trả lời của Miyagi tuy không chắc chắn, nhưng với tôi như vậy là được rồi. Chỉ cần cô ấy không từ chối thẳng thừng là tôi mừng rồi.
"Nắm tay nhé?"
Tôi nói ra điều mà tôi biết chắc chắn Miyagi sẽ không đồng ý, rồi huých nhẹ vào tay cô ấy.
"Không nắm"
Không có bất ngờ nào xảy ra.
Nếu là ở nhà, chắc chắn tôi đã bị đá rồi.
Nhưng, này là Miyagi mà.
Dù có là vậy, tôi vẫn muốn cô ấy nhìn tôi, nên tôi lại huých vào tay cô ấy thêm lần nữa, và rồi một giọng nói nhỏ xíu vang lên.
".........Vậy bao giờ thì đi sở thú?"
Ể, tôi định thốt lên, nhưng tôi nuốt xuống.
Tôi không muốn lỡ mồm nói gì đó thừa thãi, để rồi bị cô ấy nói là "không đi nữa".
"Mùa đông thì lạnh, vậy mùa thu nhỉ?"
"Nhớ rồi"
Miyagi trả lời ngắn gọn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất