“Biết sư tử biển với hải cẩu khác nhau chỗ nào chưa?”
Nghe thấy giọng Miyagi, tôi vừa nhìn vào máy tính bảng vừa trả lời.
“Ưm—, kiểu cách bơi, cái vành tai vân vân và mây mây. Chắc là vậy”
Sau khi ăn tối với hộp cơm mua lúc trên đường về nhà từ thủy cung, Miyagi cứ thế, một cách tự nhiên mà sang phòng tôi rồi ngồi cạnh tôi từ đó đến giờ.
“Vành tai gì?”
Ngẩng mặt lên khỏi máy tính bảng, tôi nhìn sang Miyagi, người đáng lẽ đang xem tờ rơi của thủy cung, thì ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
“Là cái phần nhô ra bên ngoài tai này nè”
Tôi đưa tay lên, xoa nhẹ theo đường viền tai Miyagi, rồi kéo nhẹ dái tai cô ấy. Cảm nhận được sự cứng cáp của chiếc khuyên tai trên ngón tay cái của mình, tôi rụt tay lại. Khi tôi định đặt môi mình lên dái tai cô ấy thì Miyagi gọi tôi bằng giọng trầm thấp, “Sendai-san”.
“Vành tai, là của con hải cẩu hay sư tử biển vậy?”
“Sư tử biển. Ở đây có ghi là chúng có thứ giống như dái tai nè”
Tôi đưa máy tính bảng cho Miyagi, rồi hôn lên dái tai cô ấy.
“Dái tai của tôi thì liên quan gì?”
Cùng với giọng nói lạnh lùng là bàn tay Miyagi đang đẩy vai tôi ra.
“Thì ở đây làm gì có sư tử biển đâu”
“Vậy ý cậu là nếu có sư tử biển ở đây thì cậu sẽ hôn dái tai của nó à?”
“Thì sư tử biển cũng dễ thương nhưng chắc cũng không tới nỗi mà phải lên hôn tai nó đâu. Mà thôi bỏ đi, không xem điểm khác biệt nữa hả?”
Tôi chỉ vào máy tính bảng mình vừa đưa cho Miyagi, và cô ấy, với vẻ mặt khó chịu, vừa nói “xem”, vừa nhìn xuống.
“Miyagi, lần tới tụi mình đi xem hải cẩu với sư tử biển đi”
“Không phải là đi sở thú à?”
Miyagi nói mà mắt vẫn dán chặt vào máy tính bảng.
“Đi cả sở thú lẫn thủy cung cũng được mà. Cậu không muốn xem tai sư tử biển hở?”
“Muốn”
“Thế. Đi cả hai luôn”
“.....Sendai-san? Không phải là cậu thích cá đến mức muốn đi thủy cung nhiều lần đâu nhỉ?”
Nói rồi, Miyagi nhìn lên khỏi máy tính bảng, nơi đang hiển thị hình ảnh vành tai của sư tử biển.
Cô ấy quan tâm đến sở thích của tôi, hiếm thấy nhỉ, tôi thầm nghĩ.
Kể từ khi bắt đầu kỳ nghỉ hè, Miyagi luôn tỏ ra khoan dung, nhưng hôm nay còn có cả sự thành thật và dịu dàng đến đáng sợ nữa. Kỳ nghỉ hè vẫn còn hơn một nửa, nhưng hôm nay như đã gom hết tất cả những điều tốt đẹp lại vậy, khiến tôi có cảm giác như mình vừa phung phí gì đó.
Tôi muốn kéo dài niềm hạnh phúc này thêm chút nữa.
Tuy nghĩ là vậy, nhưng có lẽ tôi không nên kỳ vọng quá nhiều vào những ngày còn lại của kỳ nghỉ hè. Nếu hôm nay là đỉnh điểm của kỳ nghỉ hè, thì những ngày còn lại sẽ trở nên nhạt nhẽo mất, nên tôi vừa tin rằng sẽ còn có những điều tốt đẹp hơn nữa vừa trả lời Miyagi.
“Hôm nay đi thủy cung vui lắm, nên tớ muốn đi thêm lần nữa. Hôm nay Miyagi cũng nói là vui mà đúng không?”
Tuy hơi khó xử khi bị nói là chỉ thích cá, nhưng thủy cung đã trở thành một nơi rất quan trọng với tôi. Miyagi lúc nào cũng vui vẻ ở đó, và mấy con chim cánh cụt mà cô ấy thích cũng dễ thương nữa. Tôi muốn đến đó thêm nhiều lần nữa. Nên là, nếu Miyagi cũng nghĩ giống tôi, muốn đến đó nhiều lần nữa thì tôi sẽ rất vui.
“……Ừ thì”
“Vậy thì, mình lại đi thủy cung nhé. Trước khi đi sở thú hay sau đó gì cũng được”
“Được thôi”
Miyagi không nói thẳng là sẽ đi.
Nhưng, khi cô ấy trả lời như vậy, có nghĩa là cô ấy đã đồng ý với tôi, và cô ấy đặt máy tính bảng xuống bàn.
“Sendai-san”
Miyagi vừa nhìn tôi vừa nói nhỏ.
“Sao thế?”
Tôi hỏi lại, rồi chờ đợi câu trả lời tiếp theo.
Thời gian trôi chậm rãi.
Nhưng cô ấy vẫn im lặng.
“Miyagi?”
Cô ấy vẫn không nói gì, và khi nghe thấy tôi gọi, cô ấy như lưỡng lự rồi cuối cùng cũng nhìn xuống.
“Sao thế?”
Tôi hỏi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và Miyagi nắm lấy tay tôi. Rồi, không trả lời câu hỏi của tôi, cô ấy đặt môi mình lên môi tôi.
Tôi không ghét hôn cô ấy.
Nụ hôn của tôi dành cho cô ấy, hay nụ hôn của cô ấy dành cho tôi, tôi đều thích như nhau.
Nhưng tôi không nghĩ là Miyagi lại hôn tôi ở đây, nên môi chạm môi, tôi bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của nụ hôn này.
Lời cảm ơn cho chuyến đi thủy cung.
Có lẽ là vậy.
Ngay khi tôi vừa tìm ra câu trả lời, thì đôi môi chúng tôi rời nhau.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Trước khi cô ấy kịp nói gì, tôi nhắm mắt lại, và một lần nữa, tôi lại được hôn.
Quả nhiên là tôi đã dùng hết may mắn của mình trong kỳ nghỉ hè này rồi.
Hôm nay đúng là quá đáng lắm rồi đó.
Cứ như là tôi với Miyagi đang hẹn hò vậy.
Lần thứ hai môi chạm môi, trước khi tôi kịp suy nghĩ về ý nghĩa của nụ hôn, thì Miyagi nắm chặt lấy tay tôi.
Nhìn kỹ thì thấy má cô ấy hơi ửng đỏ.
“Miyagi”
Tôi gọi tên cô ấy, như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mình muốn nói gì.
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay tôi trượt xuống, chạm vào vai tôi. Tôi cảm nhận được sức nặng của cô ấy, và cứ thế, tôi bị cô ấy đẩy ngã xuống mà không hề phản kháng.
Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, tôi nhìn lên, và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Tôi xoa nhẹ lên gò má ửng đỏ của cô ấy.
“Nhắm mắt vào đi”
Miyagi nói, mắt vẫn nhìn tôi.
“Tớ không muốn”
Tuy tôi biết là cô ấy muốn hôn, nhưng nhắm mắt lại thì phí lắm.
Miyagi đang đè lên tôi, má ửng đỏ, đang muốn hôn tôi, biết đâu sau này tôi sẽ không còn được thấy cảnh tượng này nữa, nên tôi muốn ngắm nhìn cô ấy mãi.
Nhưng mà, Miyagi không chịu nghe theo yêu cầu nhỏ nhoi này của tôi.
Cô ấy vừa mới đè tôi xuống mà giờ lại định ngồi dậy, nên tôi nắm lấy tay cô ấy.
“Cứ thế này mà hôn đi”
Thực ra tôi muốn hỏi cô ấy xem bây giờ cô ấy đang nghĩ gì hơn là hôn, nhưng tôi biết rằng nếu tôi hỏi, thì khoảnh khắc này sẽ kết thúc, nên tôi không thể hỏi.
Vậy thì, tôi sẽ chọn nụ hôn, thứ có thể níu giữ khoảnh khắc này lại.
“Miyagi”
Tôi gọi tên cô ấy, người vẫn không chịu nhúc nhích, “Không nhắm mắt vẫn hôn được mà đúng không?”
“Không nhắm mắt thì không được”
Miyagi khẳng định.
“Vậy thì, làm chuyện khác đi”
“Chuyện khác là sao?”
“Tớ thì ok hết”
Tôi đưa tay lên, vuốt ve cổ cô ấy. Rồi, tôi kéo Miyagi lại gần hơn, và nghe thấy giọng nói có vẻ không hài lòng của cô ấy.
“Ok là sao?”
“Việc tớ không phản kháng khi bị cậu đè xuống, có nghĩa là tớ cho phép cậu làm những chuyện sau đó”
“Tôi không cho phép”
“Vậy thì, tớ sẽ thực hiện lời hứa của cậu lúc trước nhé”
Tôi xoa nhẹ lên eo Miyagi qua lớp áo, rồi nắm lấy vạt áo, từ từ kéo lên.
Tôi không định cởi đồ cô ấy ra đâu.
Nếu tôi cởi đồ Miyagi ra, cô ấy sẽ bỏ chạy mất, tệ hơn là cô ấy sẽ không cho tôi chạm vào người cô ấy nữa.
Khi tôi vừa kéo áo lên đến gần xương sườn thì Miyagi khẽ động đậy, và tôi dừng lại.
“Sendai-san, lời hứa là sao?”
Giọng nói khó chịu vang lên.
“Lúc trước, lúc cậu chạm vào người tớ, tớ có nói là muốn chạm lại vào cậu nhưng cậu bảo là không được mà”
“Đó không phải là lời hứa cho phép tôi làm vậy sau này”
“Không được bây giờ, thì có nghĩa là sau này được mà”
“Vậy thì bây giờ cũng không được. Dừng lại”
Miyagi vừa nói mấy thứ lằng nhằng vừa định nắm lấy tay tôi, nên tôi luồn tay vào trong áo cô ấy.
Cảm nhận xương sườn của cô ấy, tôi xoa nhẹ lên làn da mịn màng, rồi dừng lại ở dưới ngực cô ấy. Như muốn truyền hơi ấm của mình sang, tôi nhẹ nhàng di chuyển ngón tay dọc theo eo cô ấy, rồi vòng tay ra sau lưng.
Trước đây tôi đã từng chạm trực tiếp vào cơ thể Miyagi như thế này.
Lúc đó, vì căn phòng quá tối nên tôi không thể nhìn rõ mặt cô ấy, nhưng bây giờ thì có thể.
Má cô ấy đỏ hơn lúc nãy.
Môi cô ấy hơi hé mở, như muốn nói gì đó.
Tôi muốn kéo Miyagi lại gần rồi hôn cô ấy, nhưng tôi cũng muốn ngắm nhìn cô ấy thêm chút nữa.
Khi tôi chạm vào xương sống, ngay phía trên eo cô ấy, thì Miyagi giật mình, nhíu mày.
“Tôi đã bảo là không được mà”
Tuy giọng điệu rất khó chịu, nhưng cô ấy không hề nắm lấy tay tôi.
Tôi xoa nhẹ dọc theo xương sống, lên phía trên, và Miyagi gọi tên tôi bằng giọng to hơn lúc nãy, “Sendai-san”.
“Không được”
“Đừng nói thế, cứ thế này mà cho phép tớ đi”
Tôi đưa tay lên, đặt lên áo ngực cô ấy.
Đầu ngón tay tôi chạm vào móc cài, tôi do dự.
Tôi muốn cởi nó ra, nhưng hôm nay tôi không muốn làm Miyagi giận.
“Cởi ra được không?”
Tôi hỏi, và ngay lập tức, câu trả lời “Tuyệt đối không được” vang lên.
――Biết ngay mà.
Tôi biết là cô ấy sẽ nói vậy.
Tôi hỏi trong khi đã biết câu trả lời, và tôi không định ép buộc cô ấy. Nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ, tôi nhẹ nhàng di chuyển bàn tay, chạm vào ngực cô ấy qua lớp áo ngực, và Miyagi nắm lấy tay tôi.
“Tại sao cậu lại không muốn làm, cũng không muốn bị làm?”
Nếu bây giờ cô ấy không muốn thì tôi sẽ chờ đến khi cô ấy đồng ý, nhưng ít ra cô ấy cũng nên cho tôi biết lý do.
Nhưng Miyagi không trả lời.
“Nói lý do coi nào”
“Bỏ tay ra thì tôi sẽ nói”
Miyagi nói bằng giọng điệu khó chịu vô cùng.
“Vậy thì cậu bỏ tay ra trước đi. Không thì tớ bỏ tay ra kiểu gì”
Tôi phản đối, và Miyagi bỏ tay ra.
Thế là tôi cũng bỏ tay ra.
“Được chưa?”
Tôi hỏi, và Miyagi nhìn đi chỗ khác.
Rồi cô ấy nói nhỏ.
“……Vì làm gì thì làm tôi cũng thấy khó hiểu nên không muốn. Kiểu, tôi thấy mấy chuyện hôm nay ở thủy cung cũng sẽ trở nên khó hiểu luôn á”
Tôi nghe thấy điều mình không ngờ tới, và tôi bối rối.
Cô ấy nói làm gì thì làm cũng dễ chịu, cứ như vậy. Và cô ấy còn nói là không muốn những chuyện hôm nay ở thủy cung trở nên khó hiểu nữa.
Miyagi mà lại nghĩ như vậy sao?
À không, chính miệng cô ấy nói mà, chắc chắn là vậy rồi.
Nhưng tôi không thể tin được.
“Cậu vừa nói mấy câu ghê gớm lắm đó, cậu ổn chứ?”
Tôi lo là Miyagi bị lỏng ốc vít nào rồi.
“Không ổn chút nào. Kéo áo xuống dùm cái”
Miyagi nói cộc lốc, rồi lườm tôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất