Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Hôm nay là một ngày chẳng mấy đẹp đẽ gì.

Trời mưa tầm tã, sấm chớp đì đùng, ấy vậy mà Sendai-san lại không ở nhà, đi làm thêm. Giá mà mấy ngày như thế này cô ấy chịu nghỉ làm, đằng này, hôm nay cô ấy vẫn đến nhà học sinh, dạy kèm. Cả công việc gia sư lẫn học sinh, có vẻ như đều rất quan trọng với cô ấy.

Biết rõ là Sendai-san sẽ không nghỉ làm, nhưng cứ một mình thế này tôi lại muốn cằn nhằn khi cô ấy không ở bên.

Không thể thả lỏng tâm trí hoàn toàn, nhưng cũng mong là đầu óc có thể được thư thả, nên tôi lôi truyện ra đọc, mà lại chẳng thể tập trung nổi. Chơi game cũng chẳng được nốt. Rồi, tôi lại bắt đầu lo lắng không biết thời tiết có thể tệ hơn được nữa không.

Giờ này đáng lẽ Sendai-san đã phải về tới rồi, ấy vậy mà vẫn chẳng nghe thấy câu "tớ về rồi" nào.

Tôi cầm lấy con mèo đen nhồi bông từ kệ sách rồi nằm ườn ra giường.

Lo lắng mấy chuyện vớ vẩn, rồi thời tiết xấu xí thế này, tất cả đều là tại Sendai-san hết.

Vuốt ve lưng con mèo đen, tôi đặt nó lên ngực mình.

Đã mấy ngày trôi qua rồi, nhưng cái câu "Thế tớ là gì?" của Sendai-san vẫn văng vẳng trong đầu tôi.

Cái ngày, sau khi nói chuyện với Ami.

Sendai-san, đã mong chờ một câu trả lời khác, ngoài hai từ "bạn cùng phòng". Nhưng lúc đó, tôi lại chẳng thể thốt ra lời nào, ngoài cụm từ "bạn cùng phòng" và mấy từ chỉ quá khứ.

Tôi và Sendai-san, đáng lẽ ra vốn luôn là hai đường thẳng song song.

Dù ở trong cùng một lớp học, nhưng tôi vẫn không thể thu hẹp khoảng cách giữa hai đứa lại được, như là có biên giới vô hình ở giữa vậy. Còn ở phía cô ấy, cũng chưa từng chủ động thu hẹp khoảng cách. Chỉ là do ngẫu nhiên mà học cùng một lớp, ngoài ra, chẳng hơn chẳng kém, ấy vậy mà chúng tôi lại giao nhau, và giờ chỉ có thể dùng từ "bạn cùng phòng" để gọi tên mối quan hệ này.

Ấy vậy mà, Sendai-san lại mong muốn tôi gọi tên mối quan hệ này bằng một từ mới.

Trong lòng tôi, cô ấy đã ở một cái vị trí, mà giờ có muốn, cũng chẳng thể xóa đi được nữa. Cô ấy, đã tự ý tô kín cả cuốn lịch của tôi, và đang dần dần biến tôi thành một ai đó, không còn là tôi nữa.

Có thể, sẽ có một cụm từ khác nào đó phù hợp hơn là từ "bạn cùng phòng" này, chỉ là bây giờ tôi vẫn chưa biết, và tôi cũng chẳng muốn biết.

Tôi muốn, được tiếp tục là bạn cùng phòng.

Kể cả sau khi tốt nghiệp đại học, mãi mãi.

Tôi ước, khoảng thời gian này có thể kéo dài vĩnh viễn.

Thay thế từ "bạn cùng phòng" bằng một từ khác, rồi lỡ như, nó không còn phù hợp nữa, thì có lẽ mọi thứ sẽ tan biến đi mất.

Tôi vuốt ve đầu con mèo đen, hôn nhẹ lên chóp mũi nó.

Đặt con mèo đen xuống gối, nhắm mắt lại, vọng từ bên ngoài có tiếng ầm ầm, tôi giật mình.

Không muốn nghe, nhưng tôi vẫn dỏng tai mà nghe.

Không còn âm thanh nào như tiếng sấm cả.

Thở, hà, một hơi, tôi ngồi dậy, tiếng động từ phía bên kia cửa vọng vào, tôi bước ra, bắt gặp ánh mắt của Sendai-san.

"Tớ về rồi đây."

Sendai-san, vừa bước vào phòng của cô ấy, vừa nhẹ nhàng nói.

"Mừng cậu về nhà. Tóc ướt hết rồi, bộ mưa to lắm hả?"

Trước khi Sendai-san kịp bước vào phòng, tôi nắm lấy tay cô ấy lại, ẩm ẩm, không chỉ tóc, mà cả người cô ấy cũng ướt.

"Mưa thì cũng không to lắm, mà gió nó to"

Tóc cô ấy rối bù như để chứng minh lời nói của cô ấy. Vì không tết tóc, nên trông rối càng rối hơn.

Có lẽ, tiếng động không rõ ban nãy, không phải tiếng sấm, mà là tiếng gió.

"Miyagi, cậu ăn chưa?"

"Chưa."

"Tớ thay đồ đã, đợi xíu, rồi tụi mình ăn chung ha"

"Sao không tắm trước đi? Tí ăn cũng được mà"

Tuy không ướt đến mức tong tỏng nước, nhưng cứ để ướt thế này thì cũng không được.

"Tớ đói rồi, tí nữa tắm"

"Ướt vậy bệnh đó"

Trước kỳ nghỉ hè năm ngoái, Sendai-san cũng ướt sũng mà tới nhà tôi. Hôm nay cô ấy không mặc đồng phục, mà là áo sơ mi, giống hệt ngày hôm đó.

Hồi đó cô ấy không có bị cảm, nhưng biết đâu hôm nay có thể bị. Nên, Sendai-san cần phải đi tắm và thay đồ ngay. Nếu cô ấy cứ khăng khăng đòi để ướt như vậy thì tôi phải lột sạch đồ cô ấy ra như lúc đó lần nữa.

À không, hồi đó, tôi hồi cao trung không có lột sạch đồ của cô ấy.

Nhưng, tôi hôm nay thì không biết.

Nên là, tới muốn cô ấy ngoan ngoãn mà đi tắm.

"Để tớ sấy tóc xong rồi thay đồ, không sao đâu mà"

"Đi tắm đi chứ"

"Cũng có ướt đến mức đó đâu, yên tâm"

Sendai-san, làm cái mặt cười để trấn an tôi.

Tôi siết chặt tay cô ấy, gằng giọng, "Sendai-san," cô ấy giật tay ra khỏi tay tôi, xong dựa lưng vào cửa.

"Sao á? Giờ, nếu tớ không đi tắm, cậu sẽ lột sạch đồ tớ ra à? Kiểu giống hồi đó"

Mà như thế nào thì hình như cô ấy cũng đang nghĩ chung một thứ với tôi.

"Nếu tôi bảo sẽ lột thì sao?"

"Ừm--, nếu thế, chắc tớ cũng sẽ lột sạch Miyagi luôn"

Sendai-san kéo nhẹ vạt áo thun của tôi lên. Nhưng chỉ kéo đến mức để lộ một chút eo, rồi như thể chờ đợi hành động tiếp theo của tôi, cô ấy dừng tay lại. Mà tôi cũng chẳng biết, liệu cô ấy có định làm thật không nữa.

Tôi không muốn bị lột đồ, nhưng tôi lại muốn cởi từng cúc áo sơ mi của cô ấy, như năm ngoái. Và lần này, tôi muốn cởi cả chiếc áo sơ mi kia, cởi luôn cả áo ngực, và cả—

Không được.

Gần đây, mối quan hệ của hai đứa tôi, đã vượt quá hai từ "bạn cùng phòng" nhiều rồi.

"Ai thèm lột đồ cậu ra chứ."

Không cần phải lột.

Biết rõ vậy, nhưng tay tôi lại tự hành động, chạm vào chiếc áo sơ mi, cúc áo trên cùng đã bị bung ra của cô ấy.

"......Nhưng, sẽ để lại dấu"

Tôi tháo thêm một cúc áo nữa.

"Ở đâu?"

Không trả lời, tôi tháo tiếp hai cúc áo, để hở cả phần ngực. Không cởi hết cúc ra như năm ngoái, nhưng cũng đủ để thấy nội y.

"Miyagi. Thế này, mà cậu bảo là không lột đồ tớ à?"

"Mới cởi có ba cúc, chứ có phải lột đâu"

Tôi nghĩ, việc mình sắp làm, không phù hợp với ba từ "bạn cùng phòng". Nhưng, giờ muộn rồi. Nếu muốn khoảng thời gian này kéo dài vĩnh viễn, thì tốt nhất là không nên vượt quá hai từ đó, nhưng mà, phạm vi của cụm từ "bạn cùng phòng", đã bị Sendai-san tự ý nới rộng ra, và trở thành tiêu chuẩn mới, và, hai đứa cứ luôn như thế này suốt. Với cả, so ra, hai đứa cũng đã làm mấy chuyện còn quá đáng hơn rồi.

"Nhưng đâu có cần phải cởi cúc mới để lại dấu được"

"Thế để ở chỗ lộ liễu cũng được à?"

"Ai bảo là được đâu"

Cô ấy không phủ nhận chuyện để lại dấu.

Nên, tôi cúi xuống, hôn lên vùng ngực đang hở ra này.

Sendai-san kéo tóc tôi, nhưng lực rất nhẹ, không đủ để ngăn cản tôi làm chuyện đó.

Vừa không phủ nhận, cũng chẳng đồng tình, tôi dùng lực, mút mạnh lên làn da cô ấy. Rồi, từ từ, tôi rời môi ra, một vệt đỏ, in hằn trên làn da trắng ngần.

"Thiệt ấy Miyagi, cậu cứ thích làm mấy kiểu như thế này ha"

Vừa xoa nhẹ lên vết đỏ tôi vừa in dấu, Sendai-san vừa nói.

"Hôm trước cậu bảo tôi là có thể cắn đến mức để lại sẹo suốt cả kỳ nghỉ hè kia mà. Cái này cũng gần giống vậy thôi, với cả tôi cũng cố tình để dấu ở chỗ mà học sinh của cậu không thể nhìn thấy rồi"

"Tớ rất cảm kích với sự chu đáo đó á, nhưng chắc đến buổi dạy sau là nó bay màu luôn rồi"

"Phai rồi thì tôi sẽ lại làm cái mới"

Tôi gạt bàn tay đang xoa nhẹ vết đỏ của Sendai-san ra, cài lại cúc áo, từ trên xuống dưới.

"Dù cậu có nói là sẽ làm cái mới, nhưng mà, nhờ cái sự chu đáo đó, mà giờ nó bị che khuất mất rồi, nếu cậu không chủ động kiểm tra là không biết được đâu"

"Thì cứ nói với tôi lúc nó phai màu là được"

"Miyagi tự mà kiểm tra đi"

"Tự báo cáo"

"Thế, phai rồi đó"

Sendai-san vừa mỉm cười vừa nói, rồi nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt trêu ngươi đó, tôi đá vào chân cô ấy.

"Làm gì có chuyện phai nhanh vậy được."

"Thế sao không kiểm tra thử xem?"

Sendai-san tháo một cúc áo vừa mới cài, nắm lấy tay tôi.

Cô ấy bảo tôi "cứ thích làm mấy chuyện như thế này", nhưng mà, cái câu đó, phải dành cho cô ấy mới đúng. Cô ấy, cứ luôn trêu ngươi tôi, và luôn muốn làm cho ba từ "bạn cùng phòng", trở nên mơ hồ hơn.

Tôi giật tay ra khỏi cái nắm tay đó.

"Chẳng cần kiểm tra cũng biết là chưa phai, đi tắm, hoặc là thay đồ nhanh đi. Cảm lạnh lại mệt nữa"

eyJpdiI6IjVJZFFWdW1uUkExWEpnK0xDZVlrRFE9PSIsInZhbHVlIjoiMWd4bmRnRUI1NXVrS2xVUEhPOWZ5bTZKVGJxNjFvN0J2Qm1VMVwvdDVtRU1vMm1ESU1Kb1N1WEJlb1VNZktpYTRuN3N6RkJKM29lOTVURWk2VllZYWxMNXNhV1g1ODd1OWx6b1pKdmdNcnhMT2lZSlBpWExKZzRkMDhoWkpmVm4yN2pRVUF3eVwvWlpac2R5SEJjTFpOWEE9PSIsIm1hYyI6ImI2YzlkYTJjMjhjNjJkMmVlODU5NzdiYzFjNGJiODY4NTM2ZjE5YjIwZGM1NjY2MjQ0ZjZhNWM1MmM4YzA4ODMifQ==
eyJpdiI6InQ1U3pDTFlzSmxMNU1kclVqTzk2NEE9PSIsInZhbHVlIjoicXprNURVY0QwT3htdmFldlNWb1prbGgzbFY4eTQ1NG5wTWtBK1lPTERtdm1FeTFjN3grYjA0MFpYQ1JsWExxSzBVVkJvckM0dUhxQllOQlBadmJVR1puQlJ3YXZYNUpuRzdMeFlwcTZkZzRVOUtrM2tob2NDSFBCSU53SjZwSG9MZnQzM2toOXFtOTd0WlQwRXVaNXBvNzB2ZEpxQzQzdTNnZURVV2dOMVVQd1wvdzd4V2p5NCtFbXRneFZ3YUVXb0RockUyOWY4YVVoVmRoakZDWW1pSWxHcm82M1wvbkhmRXptK21XOVFjYnQ0PSIsIm1hYyI6ImNmNzg1MDQyYjViYWNjYzI0OTM1Yzc5Y2M4NDRkMjI3MWY0ODJhNTFiNTVjMTAxNmJjMzBjMTg1NGM2NzU1ZjEifQ==

 

Ads
';
Advertisement