Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Ngồi trên chuyến tàu đang rung lắc đưa tôi về nhà, tôi thở dài một hơi.

Hôm nay, trước khi tôi kịp đi làm thêm, Miyagi đã ra ngoài, nói là có hẹn với bạn.

Cũng chẳng cần thiết là phải luôn ở nhà, và có hẹn với bạn cũng là chuyện bình thường.

Hôm nay tôi cũng đi làm thêm chứ có ở nhà đâu, và nếu bạn bè rủ đi chơi thì tôi cũng đi. Cơ mà, Miyagi không có nhà thì chán, và tôi cứ tò mò không biết bạn cô ấy là ai.

Thiệt tình là ai vậy.

Utsunomiya thì đã về quê, và vẫn chưa quay lại.

Tôi biết là Miyagi có bạn bè khác ngoài Utsunomiya, nhưng mà, nghỉ hè rồi còn đi chơi với nhau, thì chắc hẳn phải thân lắm, vậy mà tôi lại chưa từng nghe kể gì.

Trong khi hôm nay lại còn là sinh nhật tôi nữa vậy mà.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nửa đêm nhận được cái tin nhắn "Chúc mừng sinh nhật", lúc đó tôi mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình, một cái ngày mà tôi vốn dĩ chẳng để tâm cho lắm, ngày sinh nhật với tôi, chẳng có gì đặc biệt cả. Tôi cũng chẳng mong đợi Miyagi sẽ chúc mừng sinh nhật mình. Mà chắc cô ấy cũng chẳng nhớ hôm nay là ngày gì, cơ mà, nghĩ tới cái việc là hôm nay, Miyagi lại đi chơi với cái người bạn nào đó mà tôi không hề quen biết, lòng tôi lại chùng xuống, buồn miên man.

Sinh nhật, chẳng hay ho gì.

Haizz, tôi thở ra một hơi rõ dài, bước xuống tàu.

Ánh đèn đường hắt xuống, tôi lặng lẽ bước đi trên con đường về nhà.

Miyagi nói là sẽ ăn tối cùng, nên chắc giờ đã về nhà rồi. Nên, lát nữa là có thể gặp rồi, cơ mà nghĩ tới cái viễn cảnh tôi sẽ hỏi mấy câu chán chiếc kiểu như "Bạn cậu là ai vậy?", thì tôi chẳng thấy vui nổi. Sao cô ấy lại chọn đúng ngày hôm nay để chơi với bạn vậy, khó chịu. Biết là đang giận cá chém thớt, nhưng tôi vẫn muốn cằn nhằn cả trăm câu.

Những ngày như thế này, giá mà có Mike-chan ở đây để tôi vuốt ve, chắc tâm trạng sẽ dịu hơn một chút, cơ mà, mấy ngày như thế này thì Mike-chan lại chẳng chịu xuất hiện. À không, nghĩ kỹ lại, giờ này cũng chẳng phải là giờ Mike-chan đi dạo nữa.

Leo cầu thang lên tầng ba, mở cửa ra, đập vào mắt tôi là đôi giày của Miyagi.

Xem ra là cô ấy đã về rồi.

Cởi giày, tôi tiến vào khu vực chung, Miyagi đang đứng đó, dáng vẻ bồn chồn, cứ đi loanh quanh chỗ bếp ăn.

"Tớ về rồi, cậu đang làm cái gì vậy?"

Tôi lên tiếng hỏi Miyagi đang đứng trước tủ lạnh.

"Mừng về. Chẳng làm gì"

"Thì do chẳng làm gì mà đứng đây nên tớ mới hỏi ấy"

Miyagi mà không có việc gì thì chẳng bao giờ mò ra khu sinh hoạt chung này cả. Không nấu ăn, cũng chẳng lấy đồ gì từ tủ lạnh, chỉ riêng cái việc cô ấy đứng đây đã là chuyện lạ rồi.

"Thì kệ tôi đi, Sendai-san cứ về phòng—"

Tiếng chuông cửa cắt ngang lời Miyagi, tôi theo phản xạ nhìn lên màn hình camera.

"Ai tới à"

"Để tôi ra cho, Sendai-san đợi trong phòng đi"

"Thôi, tớ ra cho."

"Không, để tôi. Cậu vào phòng đi."

Miyagi vội vã tiến lại gần, đẩy vai tôi. Rồi, mở cửa phòng cô ấy, xong đẩy tôi vào trong.

"Ể? A, từ từ"

Tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì hết.

Tôi cứ nghĩ, "ở trong phòng" nghĩa là phòng tôi, ai dè lại bị đẩy vào phòng Miyagi thế này, đúng là không thể ngờ tới.

"Ngồi đó đợi đi."

"Ngồi đó đợi là sao, Miyagi!"

Tôi gọi với theo, cơ mà chủ nhân căn phòng đã nhanh chóng đóng cửa lại vàrời đi.

".........Qua loa quá vậy trời?"

Từ lúc chuyển tới đây, đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào phòng Miyagi, mà lại qua loa như thế này. Cũng chẳng phải là tôi muốn có màn chào đón long trọng gì, cơ mà bị tống vào phòng như thế này thì lại là chuyện khác. Lần đầu tiên bước vào, thì ít nhất cũng phải cho tôi chút thời gian để tôi chuẩn bị tâm lý chứ. Qua loa tới mức, chẳng thấy cảm động gì, chỉ thấy bất ngờ.

Mà, chắc là như vậy cũng đúng kiểu là chúng tôi.

So với việc khách sáo mời vào phòng, thì cái kiểu tự nhiên thế này có vẻ hợp với chúng tôi hơn.

Tôi đi một vòng quanh phòng, dừng lại trước kệ sách.

Căn phòng chẳng khác mấy so với hồi cao trung, trên chiếc kệ sách nhỏ hơn hồi đó, có đặt một con mèo đen nhồi bông. Trên đường về từ thủy cung, Miyagi có kể là con mèo đen đó cũng đã chuyển nhà tới đây, tận mắt chứng kiến rồi, tôi bất giác mỉm cười.

Tôi cầm con mèo đen lên, xoa nhẹ đầu nó.

Lâu lắm rồi mới sờ lại, nên tôi cũng không nhớ rõ là cảm giác có giống hồi trước hay không, nhưng sờ vào thì vẫn rất thích.

"Tốt quá ha"

Vừa nói với con thú nhồi bông chắc chắn là đang được Miyagi, người giống như con mèo này yêu thương, tôi vừa hôn nhẹ lên chóp mũi nó. Xoa đầu nó thêm cái nữa, rồi tôi đặt nó về chỗ cũ, vừa hay, tiếng mở cửa vang lên.

"Sao cậu lại đứng thế. Chẳng phải tôi đã bảo cậu ngồi xuống rồi à."

"Xin lỗi. Tại tớ thấy con mèo đen này"

"Ngồi đây."

Miyagi chỉ vào phía đối diện giường, rồi đặt hai ly nước cam lên bàn.

"Nước cam hả? Thế còn cơm tối thì sao?"

Tôi ngồi xuống chỗ được chỉ, hỏi Miyagi.

"Hôm nay ăn ở đây, tôi đi lấy đồ ăn."

"Ở đây?"

Lạ thiệt.

Mở cửa căn phòng bấy lâu nay vẫn luôn đóng kín cho tôi vào, rồi còn bảo là sẽ ăn tối ở đây, Miyagi hôm nay lạ lắm. Không lẽ là đã đập đầu vào đâu rồi, hay bị tẩy não rồi cũng nên.

"Không thích à?"

Giọng có vẻ khó chịu, Miyagi nhìn tôi chằm chằm.

"Không phải là không thích mà."

"Không phải là không thích thì ngoan ngoãn mà ngồi ở đó đi."

Giọng cộc lốc, làm tôi ngứa cả lưng.

Chuyện khó tin cứ thế xảy ra, làm tôi chẳng thể bình tĩnh nổi, tôi nắm tay Miyagi đang định rời khỏi phòng lại.

"À mà, Miyagi. Lát nữa ăn bánh quy không?"

"Bánh quy?"

"Quà sinh nhật của Kikyou-chan ấy"

Hanamaki Kikyou.

Học sinh mà tôi dạy kèm, và đã thân thiết tới mức gọi bằng tên, đã tặng cho tôi món quà sinh nhật là hộp bánh quy do chính tay em ấy làm.

"......Không. Quà cho Sendai-san thì tự ăn đi"

Miyagi nói với giọng trầm, rồi rời khỏi phòng. Nhưng, cô ấy quay lại ngay sau đó, đặt hộp pizza cỡ lớn và gà rán lên cái bàn bé nhỏ này, rồi ngồi xuống đối diện tôi.

"......Sao lại là pizza?"

Tôi buột miệng hỏi, cái thắc mắc đang trực trào ra trong đầu.

"Nãy, tự nói rồi còn gì"

"Tớ nói gì cơ?"

"Sinh nhật"

"Sinh nhật?"

"Sinh nhật Sendai-san đúng không, nay. Nên, tôi đặt pizza"

"Ể. —- Ể?"

Vì Miyagi nói những điều tôi không thể ngờ tới, nên tôi chẳng nói được lời nào.

"......Chúc mừng sinh nhật"

Miyagi lầm bầm, và tôi cũng đáp lại một cách lơ đãng.

"......Cảm ơn cậu."

Căn phòng đột nhiên im lặng, cả hai đứa, gần như cùng lúc, lẩm bẩm "Itadakimasu," rồi đưa tay lấy miếng pizza.

Cơ mà, gì vậy, sao.

Sao Miyagi lại chuẩn bị pizza, rồi chúc mừng sinh nhật tôi vậy.

Tôi chẳng hiểu gì sất.

Tôi có chỉ cho cô ấy ngày sinh nhật, nên chuyện này xảy ra cũng chẳng có gì là lạ, cơ mà, cái việc Miyagi làm một cú bất ngờ, tổ chức sinh nhật cho tôi, làm mọi thứ như sụp đổ, làm tôi chẳng còn tin nổi vào bất cứ chuyện gì nữa, thiệt tình, rối quá. Chẳng biết phải tỏ ra thế nào cho đúng, vui, nhưng lại cười không nổi.

Tôi cắn một miếng pizza, ngập trong phô mai.

Ngon.

—-Chắc vậy. Chuyện bất ngờ xảy ra làm tôi chẳng cảm nhận được vị gì.

"Có bánh nữa"

Miyagi lại bồi thêm một câu mà nó không nằm trong đầu tôi.

Miyagi của kỳ nghỉ hè này, không chỉ là khoan dung, mà còn hơn thế nữa.

Hay là uống nhầm thuốc gì rồi.

"Cậu mua à?"

Vì quá nhiều chuyện dồn dập xảy ra cùng lúc, nên đầu óc tôi cứ rối tung cả lên, tôi hỏi một câu cực ngớ ngẩn.

"Thì sinh nhật mà."

"......Hay là, hôm nay cậu ra ngoài là để đi mua nó á hả?"

"......Ừ "

"Thế sao không nói thế đi"

"Tôi không muốn nói."

"Sao vậy?"

"Do tôi thích im lặng rồi đi thôi. Ai ngờ Sendai-san ở nhà đâu, làm thêm thì cũng phải đến lúc chiều tối"

Miyagi làu bàu, rồi cắn một miếng pizza.

"Thế còn, hẹn với bạn thì sao?"

"Thì chỉ là nếu có lý do ra ngoài sẽ dễ hơn thôi. Tôi đi mua một mình."

Biết được rằng không phải Miyagi đi chơi với một người bạn không rõ danh tính nào, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

"......Làm cái cớ chỉ để ra ngoài thì, là vì tớ à?"

"......Là bạn cùng phòng thì cũng chúc sinh nhật kia mà"

"Cũng đúng, tớ thấy lạ thôi"

"Là bạn cùng phòng, chẳng có gì lạ cả."

"Nhấn mạnh từ bạn cùng phòng quá vậy?"

Tôi hiểu là Miyagi cần ba từ "bạn cùng phòng" đó. Nhưng, cứ bị nhấn mạnh nhiều quá, làm cái con người luôn muốn tiến xa hơn mối quan hệ "bạn cùng phòng" này trong tôi, lại trỗi dậy mất.

"Không quan tâm mấy chuyện đó nữa, ăn đi."

Miyagi nói bằng giọng đều đều, cầm miếng pizza lên, gặm. Mặt thì vẫn không cảm xúc, kiểu khó ở, chẳng cười.

Tôi không phải là chim cánh cụt, chắc tôi cũng chẳng phải là cái gì đó quá thú vị với Miyagi, cơ mà, nếu đã chúc mừng sinh nhật thì, tôi muốn có một nụ cười cơ.

"Thì tớ ăn, chỉ là tớ muốn cậu làm mặt vui vẻ hơn chút thôi'

Truyền đạt nguyện vọng nhỏ nhoi, rồi Miyagi nhíu mày.

"Không. Làm được thì tôi đã làm rồi"

"Mà, cũng phải."

Tôi nhìn Miyagi, người chẳng có chút thiện ý nào.

Những lúc thế này, nếu mà Miyagi mỉm cười mà chúc mừng sinh nhật tôi, thì chắc đó chẳng còn là Miyagi nữa rồi, nên, chắc thế này là vừa đủ rồi. Cái việc Miyagi nhớ ngày sinh nhật của tôi, rồi còn đặt pizza, mua cả bánh kem để chúc mừng, mà tôi vẫn còn mong chờ thêm nữa, thì đúng là tham lam.

Sinh nhật, năm nào mà chẳng có.

eyJpdiI6IkxSSzY2bzhzaVd4b0tIUWlqUTBoV0E9PSIsInZhbHVlIjoiRkZoT1V2YlpUNFE0QW9HNXlUWUNwbnNGM2V5YmhLeGNTV0RFZEZ4blNEdWszOG0wQTFCejY4aDhOancwZm9aYjZSZmVKN0xXUXFyTXBpeEVmRU02dlpvWThuSVNONmxXVllXNUpZXC9va0dIalJEWWcrUGVobHU3OEFZdVBcL2gxMDB6clNwMDhJZ0hCTG92MmE3TlJKRGpFMlo4SHZEaytYVW1WZ0NcL2paNVwvOD0iLCJtYWMiOiIxOTMwMjU4YjY4NDI3MDU3OWZjNGU2OGM5NTUzNzYwMThhZjliMTBkM2UxOTE2ZTg2NzgxNGVkMWM4YmJjOWI4In0=
eyJpdiI6IkFRMUZaajhSVjdmQnhsc3NuMHRZcHc9PSIsInZhbHVlIjoieG82bmhtaERRdlNyRnVYMTN0dGFjN0RJMFlBZU83ZHQ1ckpuYjU3cmZBdmVZUkI4R0lhVzIzTnVkWlk5VFpPTTlpODhTVTBpUmszU0dZVXdEZ1ZvcVRrNFV0MkVBVm5WdU5BaDhneDJCOXM0T1BuNnF1MG1lODVoQlhLYzIrazlzOHBENTgrUW5Gc1dEc29BM1FCZllaQ1crY0I4SWpWZGRJcjZVZmorbHNTYWE4S1NOYzB1eGcxbTNPcDd0XC9nUUs5TFltRlwvSjdtQVNyaVZZdElKWHJnPT0iLCJtYWMiOiI1NjQ5M2Q0ZGUyYzE5ZDRmNzY4NzU0NjMwZTg5ZGQ5NjljNzA5ZDA1NjJiYjk1NDk3ZmE0MTQyNzA1ZGE0NGFkIn0=

 

Ads
';
Advertisement