Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Qua vài ngày nữa, Đại Ninh nghe nói người nhà họ Triệu đã rời khỏi thủ đô.  

             Lúc đó Đại Ninh đang chống cằm chọn lễ phục đính hôn, nghe vậy thì lật qua một trang, hững hờ "ồ" một tiếng.  

             Triệu Dữ không yêu cô nữa.  

             Xem đi, chữ "yêu" của đàn ông chính là buồn cười như thế.  

             So sánh với Triệu Dữ thì anh trai Ngôn Cảnh đáng yêu vô cùng. Có lẽ anh cũng có linh cảm, buổi lễ đính hôn càng tới gần, Ngôn Cảnh càng bất an, thường sẽ tới nhìn cô, mỗi lần tới cũng không nói chuyện mà chỉ trầm mặc, mặc cô vui đùa trong ngực mình.   

             Lúc cô muốn vận may liền chủ động câu dẫn anh hôn cô.  

             Nước cờ này hiếm khi thất bại.  

             Có đôi khi nhìn vào đôi con ngươi của Ngôn Cảnh, Đại Ninh biết thật ra người đàn ông này không ngốc. Chỉ là anh hiểu được, đồ đần phối với lừa đảo mới có thể thắng cược một lần.  

             Anh trai thỉnh thoảng cũng có lúc hung hãn.  

             Một ngày trước buổi lễ đính hôn, anh nắm cằm cô.  

             "Nói yêu anh."  

             Quai hàm trắng nõn của Đại Ninh hơi bĩu ra, cực kỳ ghét bỏ: "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích nghe nói dối vậy hả."  

             Lời này rất quá đáng, sắc mặt Ngôn Cảnh đen thui tại chỗ. Cô tựa trên đầu vai anh, như một yêu tinh nhỏ không buồn không lo: "Em không lừa anh, anh trai, nói dối rất mệt mỏi. Nhưng ngày mai em có thể thử thích anh nhiều hơn hôm nay một chút."  

             Lời này mang theo vài phần chân thành hiếm thấy.  

             Sắc mặt Ngôn Cảnh không khỏi hoà hoãn lại, anh cong khóe môi.  

             "Ừm."   

             anh thật sự rất dễ dụ, cũng dễ dàng thỏa mãn. Đại Ninh cảm thấy chơi vui, lại bắt đầu lẳng lơ, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh nói câu gì.  

             Ngôn Cảnh nghiến răng, dễ như trở bàn tay ấn cô lên giường. Hai tay cô bị chế trụ, bộ dáng nhỏ yếu đáng thương lại cực kỳ vô tội. Hai người đối mặt nhìn nhau một hồi, anh tức giận đứng dậy bỏ đi.  

             Đại Ninh cười không ngừng được.  

             Thanh Đoàn cũng đen mặt lại. Kỷ Đại Ninh không thể an phận một ngày sao? Câu nói hoang đường vừa rồi của cô làm nó suýt nữa bị nhốt vào phòng tối.  

             —— anh trai có gan "làm" em phát khóc, nói không chừng em sẽ nói cho anh nghe.  

             Kỷ Đại Ninh thật ngông cuồng, lời phóng đãng gì cũng dám nói.  

             Cô ỷ vào tự ti và tự chủ của Ngôn Cảnh, anh không dám động vào cô. Đổi lại là Triệu Dữ, nhất định cô sẽ phải khóc.  

             Không, Triệu Dữ cũng bị chơi hỏng rồi, hết điên lại tỉnh, hiện tại cũng không cần yêu tinh nhỏ này nữa.  

             Thanh Đoàn thực sự sợ Đại Ninh hoàn toàn lật xe, nhưng khi nó nhìn lại, Đại Ninh đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nó ôm vận may trộm được, biển ý thức một mảnh yên tĩnh dịu dàng.  

             Nhớ lại thỏa thuận Đại Ninh âm thầm đặt ra với mình mấy ngày trước, Thanh Đoàn a ô một ngụm nuốt hết vận may, cảm giác mình vừa khỏe mạnh vừa bi thương. Nó đã đi ngang qua hàng ngàn thế giới, từ lúc nào thì bắt đầu nối giáo cho giặc?   

             Đại Ninh ngừng nhận vận may nuôi dưỡng, mà Thanh Đoàn thì càng ngày càng béo.  

             Thanh Đoàn: "..." Chết mất thôi.  

             *  

             Thời tiết nắng đẹp, hôm nay là ngày cô cả nhà họ Kỷ và cậu cả nhà họ Ngôn đính hôn.  

             Từ sáng sớm Kỷ Mặc Giác đã đập vỡ không ít thứ, thậm chí một món đồ cổ trong nhà cũng bị anh ta làm hỏng.  

             Anh ta giống như một con sư tử con nổi giận, vừa uất ức vừa nóng giận. Nếu là trước kia, anh ta còn có thể nói mấy câu với Đại Ninh, nhưng bây giờ Đại Ninh hoàn toàn coi anh ta như người vô hình.  

             Người hầu không dám đụng vào vảy ngược của anh ta.  

             "Cô hai."  

             "Anh trai vẫn còn đang nổi giận sao?"  

             "Vâng, cô hai có rảnh thì khuyên nhủ cậu chủ một chút."  

             Kỷ Điềm cười cười: "Tôi biết rồi."  

             Cô ta mặc một bộ lễ phục màu vàng champagne, nhặt món đồ bị Kỷ Mặc Giác ném hỏng lên. Kỷ Mặc Giác bực bội giật nhẹ cổ áo: "Sao em lại ở đây?"  

             "Em tới xem anh một chút. Anh trai, vì sao anh lại tức giận?" Kỷ Điềm ôn nhu hỏi.  

             Kỷ Mặc Giác cau mày: "Kỷ Đại Ninh không thể nào thích thằng nhãi nhà họ Ngôn kia được. Chuyện đính hôn với Ngôn Cảnh chắc chắn là chủ ý của ông nội. Anh không phải là đồ ăn hại, không cần chị ấy phải gả đi để bảo vệ nhà họ Kỷ."  

             "Có thể cô cả thật sự thích cậu Ngôn thì sao. Mấy ngày nay anh trai ở công ty có lẽ không biết, cô cả thường xuyên đi ra ngoài chơi với cậu Ngôn." Kỷ Điềm mím môi cười: "Lại nói, anh không cần phải gấp gáp. Đây chỉ là đính hôn, không phải kết hôn, sau này có thời gian anh khuyên chị ấy một chút, đừng nóng giận nha. Chúng ta nên qua đó thôi, cũng phải cho chị cả chút mặt mũi chứ."   

             Một bên khác, Đại Ninh đã ở trên du thuyền.  

             Buổi lễ đính hôn được cử hành trên một du thuyền xa hoa giữa biển.  

             Cô vươn tay, cảm nhận được gió biển thổi qua kẽ tay, sau lưng có người thúc giục cô đi thay quần áo.  

             Đại Ninh mặc sườn xám màu đỏ vào, hỏi Thanh Đoàn: "Hôm nay tôi đẹp không?"  

             Thanh Đoàn cosplay gương thần, dùng giọng điệu khoa trương nói: "Ôi cô chủ của tôi, cô là người đẹp nhất trên thế gian!"    

             Đại Ninh đắc ý giương khuôn mặt nhỏ lên.  

             Thợ trang điểm muốn tới trang điểm cho cô. Cô đẩy bọn họ ra, chạy vào một gian phòng khác.  

             Ngôn Cảnh đang cài khuy áo vest trong phòng, một thân hình mềm mại nhào vào ngực anh.  

             "Sao vậy?" Ngôn Cảnh mỉm cười hỏi.  

             Đại Ninh dùng mặt cọ cọ lồng ngực anh: "Không có gì, chỉ là cảm thấy thật hạnh phúc. Anh trai, sau này anh sẽ đối tốt với em sao?"  

             "Sẽ."  

             "Có khi nào sau này em già đi, trở nên nhăn nheo xấu xí, anh sẽ không thích em nữa không?"  

             Trong lòng Ngôn Cảnh mềm thành một vũng nước. anh hôn lên gương mặt trắng nõn nà của cô: "Đời này, chỉ, thích em."  

             "Anh nói thật em nghe, vào ngày đầu tiên gặp nhau, nhặt được em, anh có động tâm không?"  

             Không dễ để một người đàn ông thừa nhận rằng bản thân bị thu hút bởi sắc đẹp bên ngoài. anh nhìn cô một lúc lâu, chậm rãi gật đầu.  

             Đôi mắt to của Đại Ninh dâng đầy ý cười, lùi về sau một bước.  

             "Anh trai, hẹn gặp lại trong lễ đính hôn."  

             Lồng ngực Ngôn Cảnh trống rỗng. Không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy rất mất mát, theo bản năng muốn chìa tay nắm lấy tay cô.  

             Ngôn Cảnh bị thúc giục đi chuẩn bị những thứ khác. Sau khi thấy cô biến mất tại chỗ rẽ, anh mới thu hồi ánh mắt.  

             Đại Ninh giẫm lên giày cao gót tinh xảo, phượng hoàng thêu trên chiếc sườn xám đỏ sinh động như thật.  

             Mặt trời ló dạng, bầu trời xanh trong như vừa được gột rửa, mặt biển lấp lánh sóng nước.  

             Chỉ đáng tiếc, Đại Ninh biết, không có lễ đính hôn.  

             Để Ngôn Cảnh được gặp cô dâu một lần chính là lòng nhân từ cuối cùng của cô.  

             Đại Ninh cúi đầu liếc mắt nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, đi thôi, đi đối mặt với chuyện mà cô trốn tránh đã lâu.  

             *  

             Kỷ Mặc Giác tỉnh lại trên một chiếc thuyền nhỏ đang đung đưa.  

eyJpdiI6ImVURWhiZHlCN055bGRHejJyYzB5T0E9PSIsInZhbHVlIjoibU1zNDByMlNMdVZtN2JZSG5CUWdqZ3MzdzMxS1JCZ3J3SUx0RjlVMGlHRGEwUFJza1wvWVFSbUpoVXdSSFVBc25PVlZuVnZ2VmlYZGNya2s1dTY0Z0JQWjRqOStpZUIwa0dDWm41ZzY3XC9UTmJ0Tmd6M0N2MjA4TUhGbDVQTjlLKzdOTTVEODRWbHh6RHpYVHRYUGFYN2xlREt2eVJuSG92cjczaDZSdmdYRXV5MThDUzg3dWJNY2tmVEd5UXpoa3FkK0Z0MnU5aDZCTGp5dUJMZWJieGlHSFA5OWIrdDRsR2ZEOVBcL1BtRGRZK0FYVGc5QTNlVHNjUlNjSCtITFJuV2ZLMldhRXJEKysxNjZJNUd3S09GVXdOdlNWVGpWVzF0d0psNDVXXC9tZ1NUS0RXcXRaMkJiekc5ZjJidTJ5SmZpazhYeUZWcmdkbFpuclZDUEI0cGFWT2UxVzNFWlhHQWp6bkZFNWRYRjhtM1hLZ1hBWmR4SzFJSTYzbXh0UGJPWDh2bHFrUmZnXC9JUVV2Y2VYTDlvVTYyb1R0ZmpEaWxXemtFWXRBVzFtMVZZPSIsIm1hYyI6ImFmY2QzNDkxNjZmMWJiMDA1N2IxNjBiM2E5ODkwMzBkNTQyMDBiNDAxNDE4Y2EyODYxYzY4Njc5NjJjZTgzMDEifQ==
eyJpdiI6IjVHN0dLRUM0R0lCejhKckNqWjcrZ3c9PSIsInZhbHVlIjoiOEhodGZZMmU0eXpcL0QwOXF4UEhmRzlpMkkwaWZoOThZUEZ0NUZnZTl0eFJlMldCVm9YejFWUHhuYTVoQmZpVEZrRXg0dHhicmRobWFzZkp0eEttaFJCbG00Sm96MkxwZXBPb3RYXC85UUV6ZWROcVVSdlNZcFNRRXc3OGQ2Vk5IaSthdjdFbFwvWm9IbmFVUUtDd2lUaVF1ZG8xdWpFeVdsSllDMDhxM1wvK1BlcmxkTlFOVWs1aFZmMVAwVHl2cTVkWFd4YUZ1SHVoUUgxZElBQktpRzZ1eUNubDRwRCtMK3BRblpWd3E0SWt2UVB0VlFEWlQraTBzRmlBUlZITWZFTGVqYzBxdE9FSENFUTFXNmUydnZJMnVhVjFDcVUyQm1EN1pPR2M3NmZ1QXlYZEFIN3k4N3BBeHFTd0NBN1dNckJmUFNRZEpkbEJQWU9DcjV0TlVRdEhxRFd5YzZwbWxja1JyQkk5VlJOYXUzZUd6akVPTzBBdGVLeVN5NHpQUSsyRCIsIm1hYyI6Ijg4YmI0ZmE1NTMzMTA5ZDYzZjNjZWM3ZmYzZWQyYzg4MTEzNDBlZTNmOWYzZTY1YTIwNTI2OTE4ZDM4NjEyMGIifQ==

             Người phụ nữ mỉm cười, giọng nói vô cùng chắc chắn: "Đến hay không cũng không quan trọng."

Ads
';
Advertisement