Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Kỷ Mặc Giác nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cả người như bị sét đánh. Anh ta giãy giụa kịch liệt, đụng vào cột gỗ. Người phụ nữ quay đầu, đúng là em gái nhu nhược yếu đuối của anh ta, Kỷ Điềm!  

             "A, anh trai của em tỉnh rồi."  

             Kỷ Điềm thướt tha đi tới xé miếng băng dán ngoài miệng anh ta xuống, quan tâm hỏi: "Anh trai, có đau đầu không, có cần em giúp anh xoa không."  

             Vẻ mặt Kỷ Mặc Giác giống như gặp quỷ.  

             "Em... Vì sao..."  

             "Vì sao lại không, anh trai? Nhà họ Kỷ bọn mày đều chỉ nhìn thấy Kỷ Đại Ninh, tao thì có tính là gì đâu. Tao rửa chân cho lão già kia, nấu cơm chuẩn bị quà cho mày, so với nói mày cần một cô em gái, không bằng nói mày xem tao như người hầu. Tao tốt với mày thì mày bằng lòng bố thí cho tao chút đồ, không tốt với mày thì tao chính là con của một ả điếm trong miệng mày."  

             *Đoạn này Kỷ Điềm hơi điên rồi nên để xưng hô mày – tao cho dữ dội. Nếu thấy không hợp thì nói t đổi nha :’)  

             Kỷ Mặc Giác nhíu mày: "Không phải như vậy Điềm Điềm, em đừng làm chuyện điên rồ. Em thả anh ra, chúng ta trở về, chuyện này anh sẽ không nói với bất kỳ ai. Nếu như trong lòng em thấy uất ức, sau này anh trai sẽ chú ý."  

             Kỷ Điềm đột nhiên cười ra tiếng, tát vào mặt anh ta một cái.  

             "Đủ rồi, ai cần mày giả mù sa mưa. Một cậu ấm không có bản lĩnh còn tính tình khó ưa, thật sự nghĩ là tao thích mày sao? Trông thấy người nhà họ Kỷ bọn mày là tao buồn nôn! Tao hận không thể để mày, lão già bất công kia và Kỷ Đại Ninh đều chết hết!"  

             Trong lòng cô ta sảng khoái khó cản.  

             Từ khi đến thế giới này, bắt đầu trở thành Đỗ Điềm, cô ta bị người ta quản chế khắp nơi, lấy lòng Triệu Dữ, lấy lòng Ngôn Cảnh, hai đứa con của vận mệnh coi như xong, còn phải lấy lòng mấy tấm bia đỡ đạn này.   

             Bọn họ không biết trong ba năm chạy trối chết kia, cô ta đã trải qua như thế nào. Vì mạng sống, cô ta thậm chí còn phải ngủ với một tên đàn ông óc heo bụng phệ!  

             Cô ta không nói chuyện này với ai, nhưng thứ cảm giác buồn nôn này cô ta đều tính hết lên đầu Kỷ Đại Ninh và Triệu Dữ.  

             Bây giờ Ngôn Cảnh cũng không yêu cô ta, sao cô ta còn phải uất ức cầu toàn làm gì.  

             Nếu xuyên sách, cô ta nhất định phải là nữ chính! Những người cản bước cô ta ngày hôm nay, chờ đến ngày cô ta niết bàn, cô ta sẽ cho bọn họ đẹp mắt.  

             Kỷ Điềm vươn tay: "Thôi Nghiêu, đưa dao cho tôi."  

             Người đàn ông đứng ở đầu thuyền quay đầu lại. Anh ta thiếu mất một lỗ tai, trên mặt có một vết bỏng lớn toát ra vẻ dữ tợn đáng sợ, chính là Thôi Nghiêu may mắn sống sót.  

             Thôi Nghiêu nhíu mày: "Điềm Điềm."  

             "Đưa dao cho tôi!"  

             Thôi Nghiêu thở dài một tiếng, đưa con dao cho cô ta.  

             Kỷ Điềm đâm một dao vào chân Kỷ Mặc Giác, Kỷ Mặc Giác đau đến mức run rẩy cả người.  

             "Em... Anh là... Anh trai của em."  

             Kỷ Mặc Giác khiếp sợ, bực bội và khó hiểu. Toàn bộ những chuyện này đều là thật? Anh ta hoàn toàn không hiểu vì sao đứa em gái ngoan ngoãn đáng yêu của mình lại đột nhiên trở thành thế này.  

             Thậm chí trong túi quần anh ta còn có một hộp trang sức nhỏ, là món quà chuẩn bị cho Kỷ Điềm.  

             Anh ta biết đoạn thời gian trước Kỷ Điềm không vui, cho nên định dỗ cô ta.  

             Giá trị món trang sức không thua kém chiếc vòng tay anh ta tặng cho Đại Ninh chút nào.  

             Kỷ Điềm cười lạnh một tiếng: "Anh trai?"  

             Hiện tại cô ta đã chẳng thèm giả vờ nữa, nhìn khuôn mặt anh tuấn tinh xảo của Kỷ Mặc Giác, cô ta nắm lấy cằm anh ta, đến gần hôn một cái.  

             Lần này rốt cuộc Kỷ Mặc Giác cũng xù lông, buồn nôn quay đầu ra chỗ khác: "Mẹ nó, Kỷ Điềm mày có bệnh phải không?"  

             Kỷ Điềm lại cho anh ta một bạt tai.  

             Bây giờ Kỷ Mặc Giác cũng không thèm nhịn cô ta nữa, mặc dù bị trói chặt nhưng anh ta vẫn cố đạp một cước. Kỷ Điềm bị anh ta đạp cho lảo đảo không thể đứng vững, may mà Thôi Nghiêu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô ta, không để cô ta ngã sấp xuống.  

             Kỷ Điềm che bụng dưới, oán hận nói: "Kỷ Đại Ninh, người thật sự có quan hệ máu mủ với mày sắp tới rồi. Đến lúc đó tao sẽ nhân từ chút, để bọn mày chết chung một chỗ. Nếu đã sinh ra cùng nhau, vậy thì bọn mày cũng chết cùng nhau luôn đi."  

             "Móa, con mụ điên này, Kỷ Đại Ninh làm gì mày? Mày đi mà nằm mơ đi, vì mày mà ông đây ầm ĩ với chị ấy, chị ấy sẽ không tới đâu."  

             Thôi Nghiêu đỡ Kỷ Điềm dậy: "Không sao chứ?"  

             Kỷ Điềm lắc đầu, vui vẻ nói: "Trong vòng mười phút, nếu Kỷ Đại Ninh không đến thì chặt tứ chi Kỷ Mặc Giác làm quà mừng cho tôi."  

             Thôi Nghiêu cúi đầu xuống: "Được."  

             Sắc mặt Kỷ Mặc Giác thay đổi. Cho dù anh ta có ngu đến mấy thì lúc này cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

             Từ trước đến nay Kỷ Điềm vốn không hề coi anh ta là anh trai.  

             Nhớ lại mình luôn cãi nhau ầm ĩ với Kỷ Đại Ninh vì người trước mắt này, trong lòng anh ta nhất thời cảm thấy khó chịu.  

             Anh ta cắn răng: "Muốn giết thì cứ giết, mày con mẹ nó làm những chuyện này làm gì? Biến thái sao?"  

             Anh ta không biết cô chị ngây thơ yếu ớt kia của mình có tới hay không.  

             Dù sao... Rất nhiều năm nay, quan hệ của bọn họ như nước với lửa. Lần này là anh ta bị mờ mắt, xem Kỷ Điềm như bảo bối, nếu không thì cũng sẽ không dễ dàng rơi vào tay cô ta như thế. Mà Kỷ Đại Ninh vẫn luôn không thích Kỷ Điềm, cho nên cũng an toàn, không cần phải đến đây để chịu tội.  

             Mặt biển mênh mông vô tận.  

             Kỷ Điềm lắc đầu: "Xem ra cô ta sẽ không tới, Thôi Nghiêu, ra tay đi."  

             Thôi Nghiêu cầm dao đi tới, ấn lên tay trái Kỷ Mặc Giác. Kỷ Mặc Giác dù có ương ngạnh cứng rắn đến đâu thì vào lúc này cũng toát mồ hôi lạnh, không nhịn được chửi ầm lên.  

             Ánh dao lóe lên, Kỷ Mặc Giác đã sắp tuyệt vọng thì có người đột nhiên nói: "Cô ta đến rồi!"  

             Thôi Nghiêu dừng tay, Kỷ Mặc Giác sửng sốt, nhìn về phía mặt biển xa xa.  

             Một thiếu nữ mặc sườn xám màu đỏ tự mình lái du thuyền, vượt sóng mà tới.  

             Tốc độ của cô rất nhanh, từng đợt sóng biển trắng xóa tản ra hai bên. Một đôi con ngươi đen như mực như có cảm giác, đối diện với đôi mắt Kỷ Mặc Giác.  

             Đủ loại chuyện cũ hiện ra trong đầu——  

             "Kỷ Đại Ninh, cô lại ăn hiếp Điềm Điềm nữa ư? Em ấy nhát gan như vậy, sao cô không thể hiền lành chút?"  

             "Tin tưởng ai? Kỷ Đại Ninh, cô cho là tôi không có mắt sao? Rõ ràng là cô làm chuyện ngu xuẩn, còn muốn vu oan cho em ấy!"   

             "Điềm Điềm, anh trai dẫn em đi, nếu chị ta lại tiếp tục ăn hiếp em, em cứ nói cho anh trai."  

             "Kỷ Đại Ninh, tự cô nhìn đi. Bộ dáng này của cô có gì hơn Điềm Điềm chứ."  

             Còn có cái đêm cô gặp tai nạn bị hủy dung ấy, cô gọi điện thoại cho Kỷ Mặc Giác nói xe mình bị hỏng. Tính cách cô cao ngạo như vậy, đây là lần đầu tiên tỏ ra yếu thế. Thế nhưng anh ta nói ——  

             "Lại chơi trò hề này, cho là tôi sẽ bị lừa sao? Điềm Điềm bị thương vì cô, tôi đang ở bệnh viện, đừng nói dối nữa."  

             Đây là em trai của cô, khi còn bé loạng chà loạng choạng ôm bình sữa chia sẻ với cô, sau khi trưởng thành lại yêu thương người khác, càng chạy càng xa cô.  

             Đại Ninh thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng hít một hơi. Tiếng sóng biển ầm ầm, cô từng sợ hãi, từng do dự. Cô biết Kỷ Mặc Giác là đồ ngu.  

eyJpdiI6IjY4aUc5aWU4b3plYVkxdnZLUVRNTHc9PSIsInZhbHVlIjoiUmtCKzlzZ0xEWGdHelRKNGJueXhjUmFzTHRTaUZQMWJTM2xLcFR0czI3ZHVJXC9xbXRFVUxOckh6Z3l4MVwvYnppQ1BQbDRrQlN6amRSdUdyZWdwWkF4U3AxXC9WK2pBWm5rSVVNblFtbjZJc2h1MFhteTIxdFQ4ZkVsQ3k3NUhPREFBc0R3dGtpTnlmd2ZSUkpZTUFmM1c5ODE1anVSV3kzS1BTNmpuSzZPRVNDaGdOdDFMRFR0WjR3SGhzN2RHNHhwbTEzeVJlUmxRUzloRGFEXC9UMWljejJxNmhodVVBQVRiMDdcL0JsazZYQWd6MTFaOG9uek0rR0FDa3VtOFhMdXRrN3hoVjdVNFk2ZjNQWmM0eVh1Z1Rsa1hBQ1JWYlJMY25tZnVCM0FqOE5QOD0iLCJtYWMiOiI3YmNhYzZmMDM2ZTRhNzkyYzkzY2NlY2QxZDlhOGQzZWNjOGEzNmU1MDE0NzhlZjVhMDJlMzliNTdiMTQ1ZGIyIn0=
eyJpdiI6IjF1bERxKysyM0VXanF1OFp3Wk8xTVE9PSIsInZhbHVlIjoiSXZYWjFQZVBFTFdURnJkR0RsN1kyNnM2UXdUOWRaWVhlMUE0Z0FvdHpBNzlITFFEbVdlVUQwOWtMTldzbExzMDFPS1J4R25mTHBOeDh6b3ZSNmk1NXdLdHFpNXkxVjIyZjZWbHFHV2VlamdSQXhSVm1xb2REYlRqZG5vMXdBc1wvd2ZpOWlBTnBnXC9zb20xXC85T3BPN0N3S0tRa3U4Y3FXM0FFY0FBWWI4ZGVPRjlxTGp5MmJKMGU5SXNqdGdTNjI0a2J1ZnpRcTFOaGhrWXZhOVdES05tUHpXY3V1bmt3eERhRHJOaklEdDNjbTlQenNCMXRMcGdSNmxkRXFwZXI5YTZaQVV4bUVVQTRVajA2bUdOTFNkNExDTkFrYWxPSThPc3p5S1wvdkJQaTE4PSIsIm1hYyI6IjBkNTNiZDM5MjIxODIxY2VkZWFjODUwNmRkNTAwYmJmNGVhNDM2ZTMxOTg4YTM0YjlkNDUzNmJkZWI3Y2IzMDYifQ==

             Anh ta không ngờ Kỷ Đại Ninh sẽ đến.

Ads
';
Advertisement