Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Mắt thấy du thuyền của Đại Ninh gần đến, trong mắt Kỷ Điềm hiện lên một tia sảng khoái.  

             Hôm nay thù mới hận cũ cùng tính một lượt, Kỷ Đại Ninh cản con đường của cô ta, hại cô ta đau khổ ba năm, còn bị ép phải bán thân cho một người đàn ông buồn nôn. Kỷ Đại Ninh còn sống một ngày, những đứa con của vận mệnh này sẽ không bao giờ nhìn thấy cô ta!   

             Kỷ Đại Ninh có điểm gì tốt?  

             Già mồm yếu đuối, không dịu dàng cũng không săn sóc. Đến cả Kỷ Điềm cũng biết Kỷ Đại Ninh không hề lương thiện, nhưng hết lần này tới lần khác những người đàn ông kia cứ như bị điên, ai ai cũng thích cô. Cho dù là thằng ngu Kỷ Mặc Giác này, lúc chán ghét cô nhất, trong lòng cũng không nỡ để cô chịu thiệt thòi.  

             Không phải chỉ là có một khuôn mặt dễ nhìn thôi sao? Oán hận trong lòng Kỷ Điềm chợt lóe lên.  

             Thôi Nghiêu cầm kính viễn vọng quan sát chiếc du thuyền kia, thấp giọng nói: "Cô ta tới một mình."  

             "Tốt lắm, cứ theo kế hoạch."  

             Khi du thuyền của Đại Ninh dừng lại ngay trước mặt, Kỷ Mặc Giác không nhịn được nói: "Cô tới đây làm gì? Mau trở về đi! Kỷ Điềm này con mẹ nó điên rồi!"  

             Đại Ninh không nhìn anh ta, chỉ bình tĩnh nhìn về phía Kỷ Điềm. Một hồi lâu sau, cô ngọt ngào cong khóe môi: "Cô thả Kỷ Mặc Giác ra đi, cô cũng biết là nó rất ngu mà. Tôi ghét cô, nhưng nó lại chưa từng ghét bỏ cô. Người cô muốn không phải là tôi sao, lấy tôi đổi với nó được không?"   

             Kỷ Điềm không hiểu tại sao vào giờ khắc này rồi mà Kỷ Đại Ninh còn có thể cười được.  

             "Kỷ Đại Ninh!" Kỷ Mặc Giác giãy dụa: "Ông đây không cần cô đổi, quay về, tôi bảo cô cút về!"  

             Đại Ninh đặt ngón tay trên môi: "Yên lặng chút."  

             Cô vẫn nhìn Kỷ Điềm, chớp mắt mấy cái, nhẹ giọng hỏi: "Cô suy nghĩ kỹ chưa, nếu không muốn thì người ta trở về đính hôn đó!"  

             "Kỷ Đại Ninh! Mày bỏ con thuyền nhỏ kia qua đây!" Kỷ Điềm lạnh lùng nói.  

             Đại Ninh lắc đầu: "Cô thả Kỷ Mặc Giác trước."  

             "Mày muốn giở trò gì? Hiện tại là tao ra điều kiện với mày, mày không có lựa chọn nào khác. Mày có tin là tao lập tức giết Kỷ Mặc Giác không!"   

             "Không nha." Đại Ninh lắc đầu: "Nếu như tôi tới, hôm nay cả tôi và Kỷ Mặc Giác đều phải chết. Nếu cô không muốn đổi thì bây giờ cứ giết nó đi. Tôi lập tức lái du thuyền đi, thuyền của các cô không đuổi kịp tôi."   

             Trong lúc nhất thời hai bên giằng co.  

             Trên biển đột nhiên nở rộ pháo hoa, tất cả mọi người ngơ ngẩn, đây vốn là thời gian đính hôn của Đại Ninh.  

             Đại Ninh quay đầu nhìn. Sườn xám màu đỏ trên người cô trở thành điểm sáng xinh đẹp nhất giữa mặt biển bao la. Trong mắt cô lấm tấm ý cười, nhìn về phía camera lỗ kim trên du thuyền.   

             Cô có thể tưởng tượng đầu bên kia sẽ là khung cảnh hỗn loạn thế nào. Dường như cô có thể xuyên qua màn hình, trông thấy gương mặt tái nhợt đến đáng sợ của Ngôn Cảnh.   

             Đúng như cô nói, ba mươi phút trước mọi người mới phát hiện không tìm thấy cô dâu.  

             Sắc mặt Ngôn Cảnh nặng nề đến đáng sợ: "Tìm!"  

             anh nhanh chân đi xuống tầng gặp Quan Tái Thường. Quan Tái Thường nhíu mày: "Không phải chú, Tiểu Cảnh. Dù chú Quan không thích yêu nữ nhỏ kia thì cũng không đến mức ra tay với cô. Trên thương trường là chuyện của đàn ông, sao có thể để liên lụy đến phụ nữ."  

             Ngôn Cảnh nhắm mắt lại: "Thật xin lỗi."  

             Quan Tái Thường nói: "Chú biết cháu quan tâm quá sẽ bị loạn. Lần đính hôn này mời rất nhiều người tới, chúng ta không thể gióng trống khua chiêng tìm người được, nếu không thì mất hết mặt mũi. Đây là lần đầu tiên cháu lộ diện với thân phận là người thừa kế của nhà họ Ngôn, chúng ta cứ kéo dài thời gian trước, âm thầm tìm Kỷ Đại Ninh đã."  

             Quan Tái Thường nghi là Kỷ Đại Ninh đã bỏ trốn với Triệu Dữ. Bây giờ mà công khai tìm người, lỡ đâu là thật thì mặt mũi cậu Ngôn nhà bọn họ biết vứt vào đâu.  

             Ngôn Cảnh siết chặt nắm đấm, giọng điệu lạnh lùng nói: "Phát loa, ai cũng, phải đi tìm cô ấy!"  

             Quan Tái Thường thở dài một tiếng: "Vâng."  

             Loa phóng thanh vang lên, đám người nhao nhao kinh ngạc. Lúc này rồi mà lại không tìm thấy cô cả nhà họ Kỷ. Chuyện phát sinh bất ngờ, đến cả nghi thức đã sắp xếp từ sớm cũng không kịp hủy bỏ, mãi đến khi pháo hoa nở rộ trên bầu trời trước boong tàu, mọi người mới trông thấy một bóng người bất ngờ xuất hiện trên màn hình đại sảnh.  

             Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh đẹp đứng trên du thuyền, quay đầu nhìn bọn họ.  

             "Là cô Kỷ!" Có người hoảng sợ nói.  

             " Ngôn!" Theo tiếng kêu của Quan Tái Thường, Ngôn Cảnh chạy tới nhìn chằm chằm màn hình lớn. anh sẵn lòng giả ngây giả dại với Đại Ninh không có nghĩa anh thật sự là một thằng đần.  

             Vào thời khắc này, cảm giác sợ hãi đánh mất cô đột nhiên xông lên đầu.  

             anh mạnh mẽ nện vào màn hình: "Kỷ Đại Ninh!"  

             Tiếc là anh có thể trông thấy cô, nhưng lại không thể nói chuyện với cô.  

             Cũng vào lúc này, mọi người nghe thấy tiếng nói chuyện của cô hai nhà họ Kỷ ở bên kia màn hình.   

             "Tao đồng ý với lời đề nghị của mày, thế nhưng có một điều kiện, mày dùng dao rạch lên mặt mình mấy cái, tao sẽ đưa Kỷ Mặc Giác cho mày. Nếu không..." Cô ta vỗ tay ra hiệu, Thôi Nghiêu mặt không chút biểu cảm gác dao lên cổ tay Kỷ Mặc Giác, máu tươi rỉ ra.  

             Đại Ninh miễn cưỡng nói: "Được rồi, cô chờ một chút."  

             Dưới vô số ánh mắt đang đổ dồn vào mình, Đại Ninh tìm ra được một con dao nhỏ trên du thuyền.  

             Kỷ Mặc Giác giãy dụa thân thể: "Mẹ nó Kỷ Đại Ninh, có phải cô bị ngốc không, không phải cô chán ghét tôi sao? Cô đang làm cái quái gì vậy, tôi không cần cô cứu, không cần cô cứu! Kỷ Điềm, tao xxx cả tổ tông nhà mày!"  

             Có thể thấy được anh ta thật sự tức giận, quên mất tổ tông của Kỷ Điềm cũng là tổ tông nhà anh ta.  

             Lúc Đại Ninh nhắm con dao kia lên khuôn mặt non mịn của mình, hô hấp tất cả mọi người đều cứng lại. Kỷ Điềm hưng phấn nhìn cô.  

             Đại Ninh đối mặt với camera, con dao kia lướt trên làn da cô, máu tươi uốn lượn chảy xuống.  

             Cô đau đến mức nước mắt rưng rưng, thế nhưng vẫn cố nhịn xuống không khóc.  

             Từ nhỏ đến lớn, cô hiếm khi bị thương như thế này. Trước kia không cẩn thận làm đứt ngón tay, cô có thể yếu ớt phàn nàn nửa ngày.  

             Cô lại rạch môt đường thứ hai.  

             Trong mắt Kỷ Điềm tràn đầy hưng phấn: "Không đủ."  

             Đường thứ ba, đường thứ tư...  

             Kỷ Mặc Giác điên cuồng vùng vẫy, thậm chí mặc kệ con dao khảm vào cổ tay mình. Thôi Nghiêu nhíu mày, dời dao đi.   

             Hốc mắt Kỷ Mặc Giác đã đỏ ngầu. Anh ta cúi đầu, nước mắt rơi trên boong thuyền.  

             Anh ta biết mình sai rồi.  

             Kỷ Đại Ninh...  

eyJpdiI6ImU5UlJoNlZmcmc3aDRGTFVwcVZsb2c9PSIsInZhbHVlIjoiQnR0eG9xclVWa1gxMjJIcE1BUnlWWnJVQngraldSTlwvNDZ1TzZ3eVlYQjFsZ2x0Sk50bE5kcFBnM1A1Y21qckROR2JTRDBxMlpzV2Y3dEI3UU5NTmgxaEV6eUdiMnhDZDFkMkNTR2J0S0RFZGh0TjFKN2oydG1Na0Zwc210aHY1TnRIRTBGaEhobVRaenlwSVJWcVdGQitjN1ZudFVaMis3ZFZmMzdFbmJhU2dmXC9QUlQ3dkVjblBLbHdqWG5yOWtSRDJ5UDZDbytYUVhxRU1vczVPb0FxTVhtK3ZhN3l0cTRhY1d4ZGZEcDFSY0RTM2U4cW51bDZ6Ykk4ekJpRzA4K0M4OWthWTJtSDJDYXBQTmxrYlBUSmY0SlgyODVackVVMmlscGZQdmo0ZE4wY0lWRHVKS1N6em95Y29mYmVlRWo3T3lGdkt0RkZNNDNKQ3ZhYkpmZDFhZjY5WTNPcEU5MFU1TmlKZVNzYWNkWDB2VWhKXC8wTDVVK3N6XC9YNVpcL0RrRExvVExFdHZFWjVwVFlTOEFCTDJGXC9RUkVHMVRaMmdsTWJaK1FOTVwvcWJucjJSNnUyVmJBUVM5Mzk3WWhaQTh2UDVFTmxrSWtGaThEV0hmVzQ4VXYxckpjVCtnVVZPWVpuUDc5TytKaEFzUU9kWFpSQTcyU1ZhSkZIdGIzdGxEdDJxT3RlcWtoYXc3MHlvOFV1dG1LNnpoU0pBbVNTN3hyMmF1WEFWWnFZYWc1cjRLRTA0aXMrRks4RTBVcUVDS01XZ2RnNk5EMDBFcUh5U09HY1ZDd0s2dURHcWVBYWNEUFwvVldISVl2aCtvPSIsIm1hYyI6ImFiMDc3ZmY2NTE2ZWZmOGQyOGRhYzcwNjBhYTFjZmU4ZjRmZTBhNWJjYTMwZGM3YmMzMmQyZDkxNjhjODQ5ODQifQ==
eyJpdiI6IkdKT011THQwa3FVWTIrWDF6dkZtY0E9PSIsInZhbHVlIjoiMVU0UzRlclo1K2FjMGdzVzB2NVdhZytna0xcL2grUytDNmZKWWF5UUpIRVpcL3pNOUp1Q2M3UVJGMFZrellKZjJrcWNwdGpMMUM0NGdUeHYybis5UFVoaWJLam9XY2hcL0ZxTndJQkhoUlV2bEtoTFU4ak1VWnF1bHU4NEI5YnE1cDZDTnNOVStcL0djMk5UWlF6Q2pEZ2FSVE5Tb21ueE9yb29xSmIxakJ6d1RUWGYxbFdndmszSjNrRjc5TVpcLzdZbkVFOFU2V0thakVRdThwcmpBUWQ5ZHlNRWpOazZhN1NUdlQxSEM3bXhSK1ZDUHcwS0RCZmFLQnBwcGVcL0dxbDI4ZEJvVnBJeTdsY1daVXUrbjR0VGo0cXFtYnNnVVdWNmRLbjQ5TzRqVlFtUUJHekUwaitBTmtXdG52OUVUN1dSRmt4b3U5M3lndEFvN3FBcjhwTU9VSmtvSlpEclpCY1dWWVRYNmQ2VUJMdTlrPSIsIm1hYyI6IjFmOTYzMjIyMGQxN2Q0YTI4OGExMjVlYWNkMGE0NmQ1YzNjMzU3YWY5ZDkwMzVjOTE5NTZlZWYwMjcwZjQ4ZmQifQ==

             Sắc mặt Ngôn Cảnh trắng bệch, lảo đảo lui về sau một bước: "Chú Quan, cháu, xin chú, xin chú, cứu cô ấy..."

Ads
';
Advertisement