Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Phía trước chính là xoáy nước, chỉ trong chớp mắt, Triệu Dữ đã bị cuốn vào.  

             Trong mắt của anh không hề có nửa phần sợ hãi, chỉ là khi nhìn Đại Ninh, mang theo vài phần ôn hòa khó có thể che giấu.  

             —— Kỷ Đại Ninh, tôi thật sự rất hận em.  

             Thế nhưng thật may là cũng rất yêu em.  

             Cô mím môi, nước biển đẩy cô đi xa. Đại Ninh bỗng nhiên nhắm mắt lại, Thanh Đoàn không biết cô có khóc hay không, dù sao nước mắt rơi xuống biển, cũng sẽ không ai biết cô đã từng khóc.  

             Trên thực tế, hiện tại nó cực kỳ luống cuống, trong kế hoạch của bọn họ không có tình huống này. Trong khoảng thời gian này vận may trộm được từ chỗ Ngôn Cảnh vốn cũng không nhiều, chỉ đủ để Đại Ninh bảo vệ tính mạng. Nếu như cứu Triệu Dữ, vậy Đại Ninh phải làm sao bây giờ?  

             "Thanh Đoàn!" Trong biển ý thức, Đại Ninh nghiêm nghị gọi, cô không còn sức, người của Triệu Dữ cũng không có cách nào với tới cô, một phút sau, cô theo Triệu Dữ rơi vào vòng nước xoáy.  

             Thanh Đoàn tỉnh tỉnh mê mê, chỉ có thể nghe theo chỉ huy của Đại Ninh, đưa Triệu Dữ lên.  

             Ở bên kia, trên màn hình lớn, nhóm quý cô nhà giàu bụm miệng, khoảnh khắc Đại Ninh tự tay rạch lên mặt mình, thân thể tất cả mọi người đều không tự chủ lùi về phía sau, không đành lòng nhìn tiếp.  

             "Kỷ Đại Ninh rơi xuống biển rồi!"  

             "Chỗ kia thoạt nhìn khá giống vịnh Hoàng Hà, rơi vào vòng xoáy sẽ không hay." Một người đàn ông nói.  

             Cho dù không rơi vào vòng xoáy, nước biển cũng nguy hiểm khó lường, lỡ như gặp phải loài cá hung dữ gì thì rất khó sống sót.  

             Có người thầm nghĩ, cũng may bây giờ ông cụ Kỷ không ở đây, nếu không thì chỉ e là sẽ ngất ngay tại chỗ.  

             Đám người lặng lẽ nhìn về phía Ngôn Cảnh. Gò má kiên nghị của anh tái nhợt, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt.  

             Hôm nay thân phận của anh là hiển hách nhất, nhưng tất cả mọi người không khỏi cảm thấy giây phút này anh thật đáng thương.   

             Mọi người câm như hến.  

             Máy quay thu hết mặt biển mênh mông, có người trông thấy trên một con thuyền khác, Triệu Dữ nhảy xuống.  

             Cách quá xa, camera cũng không thể bắt được khuôn mặt người đàn ông, nhưng mấy vị khách đều không nhịn được hi vọng.   

             Có người đi cứu cô!  

             Trời biển một màu, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nước biển không ngừng cuộn trào. Hồi lâu sau, bên kia cứu được một người từ trong biển! Đám người đột nhiên có chút hưng phấn, nhưng sau khi bình tĩnh nhìn kỹ lại, bọn họ mới phát hiện không phải là cô cả Kỷ.   

             Lúc thuộc hạ của Triệu Dữ phát hiện người vừa cứu lên là Triệu Dữ đã mất tri giác thì cũng ngây ngẩn cả người.  

             Tất cả mọi người nhìn về phía mặt biển cuồn cuộn vô biên, có người run môi, nói lắp bắp: "Cô cả Kỷ..."  

             Bọn họ không cứu được cô.  

             Mệnh lệnh cuối cùng của cậu Triệu là không tiếc bất cứ giá nào cứu cô cả lên.  

             Ngôn Cảnh không nói tiếng nào, đột nhiên chạy ra đại sảnh, khởi động du thuyền.  

             Quan Tái Thường chạy đuổi theo: "Tiểu Ngôn, cháu muốn làm gì?"  

             Ngôn Cảnh cắm chìa khoá vào, thử mấy lần nhưng cũng không thể khởi động du thuyền. Môi anh trắng bệch, Quan Tái Thường thở dài trong bụng, ông ta biết từ trước đến nay Ngôn Cảnh chưa từng lái du thuyền.  

             Phải yêu đến tột cùng mới có thể khiến người ta dũng cảm.  

             Quan Tái Thường có chút thương hại anh, giống như thương hại cho bản thân mình những năm qua.  

             "Để chú, cháu ngồi xuống đi."  

             Nói xong, Quan Tái Thường lại tìm thêm mấy người, cùng nhau lái về phía vịnh Hoành Hà.  

             Gió biển ngăn cản bọn họ tiến lên, toát lên mùi tanh mặn. Thật ra ai cũng biết, cho dù hiện tại có chạy tới đó bằng tốc độ nhanh nhất thì cũng không kịp nhìn thấy Kỷ Đại Ninh lần cuối.  

             Nước biển vốn cuộn trào mãnh liệt, huống chi còn tràn ngập nguy hiểm.  

             Quần áo Quan Tái Thường bị gió thổi bay phần phật.  

             Ông ta nghe thấy Ngôn Cảnh khàn giọng, lạnh lùng nói: "Cháu, hối hận..."  

             "Cái gì?" Quan Tái Thường không nghe rõ.  

             Ngôn Cảnh trở lên trầm mặc, ánh mắt giống như mặt hồ tĩnh mịch.  

             *  

             Trong lòng Kỷ Điềm hoảng hốt, cô ta nhìn đám người của Triệu Dữ trên mặt biển, nhanh chóng làm ra quyết định: "Lập tức rời khỏi đây!"  

             Thuộc hạ nói: "Thế nhưng còn anh Thôi..."  

             Kỷ Điềm cho anh ta một bạt tai, quát: "Tao nói rời khỏi đây mày nghe không hiểu sao? Chẳng lẽ mày muốn đi xuống cứu người!"  

             Kỷ Mặc Giác bị người của Triệu Dữ mang đi. Cho dù Kỷ Điềm có phần không cam lòng, nhưng tin tức Kỷ Đại Ninh bỏ mình dưới biển cũng đủ để cô ta sảng khoái cả người, hi sinh một mình Thôi Nghiêu cũng xem như đáng giá.  

             Dù sao Thôi Nghiêu không có tiền, dáng dấp cũng khó nhìn, chết vì mình cũng là vinh hạnh của anh ta.   

             Cô ta không thể ở lại đây được, lỡ như Ngôn Cảnh tìm tới, chắc chắn cô ta không có kết cục tốt.   

             "Cô hai, thuyền của chúng ta không khởi động được!"    

             "Cái gì?" Kỷ Điềm quay đầu, khó tin hỏi.  

             Sở dĩ cô ta không thèm kiêng dè như thế là bởi vì đã sớm an bài tốt đường lui cho mình, nhưng bây giờ bọn họ nói thuyền không thể khởi động được, vậy chẳng phải là cô ta sẽ bị mắc kẹt ở vùng biển này sao!  

             "Có chuyện gì vậy?" Kỷ Điềm thay đổi sắc mặt.  

             "Chúng tôi cũng không biết, rõ ràng sáng nay kiểm tra vẫn còn tốt."  

             "Đồ ăn hại, còn không mau sửa đi!"  

             Mấy tên thuộc hạ cũng toát hết mồ hôi. Thế nhưng bọn họ kiểm tra mãi cũng không tìm ra con thuyền có vấn đề gì.   

             Kỷ Điềm sốt ruột nhìn ra biển, trong lòng lạnh lẽo. Lúc này cô ta đã không còn đắc ý như trước. Kỷ Điềm cố gắng khiến cho mình trấn tĩnh lại, thế nhưng làm sao mà trấn tĩnh được!  

             Nhỡ đâu để người ta biết những chuyện mình vừa mới làm, nhà họ Kỷ và Ngôn Cảnh sẽ không bỏ qua cho cô ta.  

             Cô ta chỉ ước con thuyền lập tức mọc cánh, đưa cô ta ra khỏi chỗ này.  

             So với tình hình nguy hiểm hiện tại, cái chết của Thôi Nghiêu càng nhỏ nhặt không đáng kể.  

             Nhà dột còn gặp mưa rào, cô ta vừa mới nghĩ như vậy thì xa xa trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một chiếc du thuyền khác.  

             Chờ Kỷ Điềm thấy rõ người tới, trong lòng hoảng hốt. Ngôn Cảnh!  

eyJpdiI6Ik9xTktObUtBZ0JFbzJGblRzVTFBZFE9PSIsInZhbHVlIjoic1lldjR3aVlvWUh5ejFYcDE0aFRoWUhaVUpXNnh3UnlvWVdIR09YUEhESzJBMzlyT28wU0Q4QktkM29mdXlSSzRBZXppRXNBNldCOG1NR3dHQmFOMHN3dlZ5eXFvWk10bXBtTSt6dlNLWmJYZUhNd1Y0cmJOQjgyOXZrMFZtWTRKYzZhWnorcW1BZ2ZXNE4wdnJ0eVFSZ0pvWnNCbWpsWjM3Z3I1bDYyT2Fqek5GZzl5ZXUyd2VNcnptclFBWWM3QkZXZ2JuRzdPaUJQd2RuWXM1Q1BISTRiMyszcG83Qlp0RHhncTdla09HeStPRUFhQUpsZmhubjdBKzljY1ExQmhmaHlrOVJtSktGTWU5ZWtBcmhId0hIc2RPS1RMdnc2eGxPSzR6RHlXcCtBa3lLUUhYalJMUUowNTdsZWJob252TlZDOE5CVEhLQUtLUm15alpKc1ZuK2xIdnRmTDR3RHkrd1FxbmFlS2dvbXhUbmNjWFdTSGJkdVg3cXRKV2lcL2hRZ2cwQmFlTUVYTytDdTdQYzl6OFhDZzlKV2hZRUVYcTFQRURYdkhiamV1THRIcnhLT3VTRmZrUWwwK1ZyZUNKYzdVYXNmYTZlYkJ5VHRaYkJQc3VSelJNTjNQM3hOdFZwREI0TDdNMVlMTksxcklsdzlpT3RHb3lPRit0K3RKIiwibWFjIjoiODQ4ZGNjNTM5NjE1OTFjOTg1YjIwM2VlNzhkYjk3YzRjMzFiOTYxNTg1MzljOTc1MGZlYTk2M2ZhOWU1ZTdiZSJ9
eyJpdiI6ImVMbm5rTFwvVFRBM2t3VFZxQ2pzREFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjNGUFNOMWpWOVpnK1FqZEE2VnM1SGFXWnVFM2pPOHlNQjJ4d2NEZ0JUTVBaOGpFa09JMG9JbmR2Vm5MdThhdTFCeWNET0VmdWNQeHArbjdBXC9ubkNPVjJ3WjNTbW5sZFVkXC90cWhnM2k0V0NMSG10NzRxYUdiMGpJSXVHZ1J2NzdUQStmdE9CT1RyMjFHK0RGU1Y5c2dTazVJR0R0OG1STnAxb0NrTGRvRlwvWG5QcG5GazFNTHhrdzV4eWMxVlRSKzlMa0Q3VEswcGtCM3dSRVorWmVjYzdjR2s3TkYzYjhPNWdEOXR5U2RJQkZKd0ZTWThheDRQZlFMRGUyN1FyTVNIQzREVVc5ZDNZeG5GdXVrbFF5dVpmOCtmVFJieW1JVnhvdWhhUlwvV0cxWXU3bjUycFdKYVJYNVBXcEwrcVwvVjdlWUlyOVpJM01CUG9iOHlESHZ6UVZERjdJTU5oSjc4OFEzNzB2elFkRkpQTTJYXC9FRGhMSHVwWm5qTHBrYUZES3ZtWXRNOGEwZVdaOWFoaVwvUm4zTlZ5aDFcL3puOVRyUkNadnN5bnJzUHVxZz0iLCJtYWMiOiIyNGViMWRiN2Y1NjA5ZDY1MDMxY2JkYzc0YjcwZTk3ZjU5YTY5NDBiZGRmMjEwY2Q5ZmMyZDZhM2VmMWQzNmMzIn0=

             Cô ta nóng lòng đá một cước vào người thuộc hạ: "Đã sửa được thuyền chưa!"

Ads
';
Advertisement