Tay chân tên thuộc hạ xụi lơ: "Chúng tôi không biết rốt cuộc là thuyền bị gì."
Không biết rốt cuộc là thuyền bị gì, thuyền lại không thể khởi động, đây không phải bắt rùa trong hũ sao!
Mắt thấy Ngôn Cảnh đã sắp nhảy lên thuyền của bọn họ, Kỷ Điềm quả thực sắp điên tới nơi, cô ta đẩy mấy người Thôi Nghiêu lưu lại: "Giết anh ta, mau giết anh ta!"
Quan Tái Thường cố gắng giữ chặt Ngôn Cảnh: "Cậu Ngôn, chúng ta bàn bạc kỹ hơn đã!"
Người bên phía Kỷ Điềm rất nhiều, còn bọn họ ra đi vội vàng, chỉ có sáu bảy người lên du thuyền.
Nhưng mà lời khuyên can của Quan Tái Thường không có tác dụng, Ngôn Cảnh đã leo lên thuyền Kỷ Điềm.
Trên biển cả mênh mông, pháo hoa trong buổi lễ đính hôn của anh vẫn còn đang nở rộ trên bầu trời.
Mà cô dâu của anh đã an nghỉ dưới đáy biển.
Trước khi rớt xuống biển, cô nước mắt lưng tròng nhìn anh, gọi anh trai.
Rõ ràng là sáng hôm nay, cô còn mỉm cười ngọt ngào nói muốn cùng anh già đi. Vì sao chỉ trong chớp mắt cô đã rời khỏi sinh mệnh của anh?
anh không nhìn ra biển, nhưng đôi mắt đã đỏ ngầu.
"Ngăn anh ta lại, ngăn anh ta lại, a!" Yết hầu Kỷ Điềm bị người bóp nghẹt.
Cô ta hoảng hốt nói: "Trần Cảnh, không, Ngôn Cảnh, anh nghe tôi nói. Anh mới đến, chắc là không biết chuyện gì xảy ra đúng không. Chị, chị gái của tôi không cẩn thận rơi xuống nước, anh mau cho người cứu chị ấy."
Kỷ Điềm không biết Đại Ninh đã lắp mấy chiếc camera trên du thuyền, cũng không biết tất cả khách mời đều đã chứng kiến hành vi phạm tội của cô ta.
Cổ tay Ngôn Cảnh dùng lực, ép Kỷ Điềm quỳ về phía biển.
anh nhặt con dao trên thuyền lên, nhắm ngay mặt Kỷ Điềm.
Đợi đến khi phát hiện ra anh định làm gì, Kỷ Điềm không nhịn được nữa, hét to: "A! Không được! Đồ điên! Thả tôi ra..."
Ngôn Cảnh đứng sau lưng cô ta, Kỷ Điềm không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng bỗng nhiên có một giọt nước nhỏ xuống từ con dao.
Ấm nóng, rơi trên môi cô ta, có vị mặn.
Trong lòng Quan Tái Thường hoảng hốt, lập tức hô: "Tiểu Ngôn, dừng tay! Kỷ Điềm làm chuyện phạm pháp, cơ quan tư pháp sẽ truy tố cô ta, camera trên du thuyền cô cả còn chưa đóng, cháu..." Cháu làm thế này là phạm tội, sẽ phải ngồi tù!
Một giây sau, mặt Kỷ Điềm đau đớn dữ dội. Người đàn ông như phát điên, con dao trong tay rạch lên mặt cô ta hết đường này đến đường khác.
Cô ta đau đến nghẹn ngào, điên cuồng hô cứu mạng.
Thế nhưng người duy nhất yêu thương cô ta đã rơi xuống biển, không còn ai đến cứu cô ta.
Chẳng mấy chốc mặt mũi Kỷ Điềm đã máu me đầm đìa, gần như đau đến ngất đi.
Vì sao! Vì sao lại như vậy...
Chờ khi lưỡi dao trong tay Ngôn Cảnh nhắm ngay cổ cô ta, cuối cùng cô ta cũng hoàn toàn luống cuống. Cô ta không muốn chết! Cô ta còn chưa trở thành nữ chính của quyển sách này, còn chưa khiến con trai của vận mệnh yêu cô ta!
Quan Tái Thường và những người khác vội vàng ôm lấy Ngôn Cảnh, kéo anh lại.
"Không được! Tiểu Ngôn, cháu bình tĩnh chút! Chúng ta đã phái người đi tìm cô cả, bây giờ cũng đang có người tìm kiếm cô ấy, cháu không thể như thế được."
Tay Ngôn Cảnh đầy máu, cùng bọn họ ngã ngồi trên boong thuyền.
anh tránh thoát khỏi bọn họ.
Vẫn từng bước đi về phía Kỷ Điềm.
Quan Tái Thường gấp gáp hét một tiếng: "Cháu đang phạm tội đấy, tỉnh táo lại đi!"
Dù Kỷ Điềm có lỗi gì cũng không thể là Ngôn Cảnh ra tay.
Bước chân Ngôn Cảnh dừng lại.
Mặt trời hoàn toàn lên cao, chiếu vào gương mặt anh tuấn của anh. Yết hầu người đàn ông có một vết sẹo, giọng nói khàn khàn đến nghẹn ngào: "Cháu, biết."
anh biết như thế này là phạm tội, nhưng vậy thì sao chứ. Nếu sớm biết có một ngày thế này, lúc còn ở Phượng Minh, anh nên tự tay giết chết Kỷ Điềm.
Ngôn Cảnh cô đơn đứng trên mũi thuyền.
Bắt đầu từ khi sinh ra đến khi bị thất lạc, anh luôn luôn một mình, luôn luôn khác loài. Sau khi gặp được nhân loại thì tuân theo khuôn phép, nghe lời bố nuôi, chưa từng đi sai bước nhầm.
anh vẫn luôn không được yêu thích, xưa nay cũng không yêu cầu xa vời có được điều gì.
Kỷ Đại Ninh là điều duy nhất anh muốn có được.
Tối hôm qua anh không ngủ cả đêm, không ai biết anh hạnh phúc đến nhường nào, nhưng mà bây giờ cái gì cũng mất.
anh vốn không muốn làm cậu cả nhà họ Ngôn gì đó, anh chỉ muốn làm một người đàn ông được cô gái nhỏ ngưỡng mộ trong ngõ tối.
anh nắm chặt dao, tới gần Kỷ Điềm.
Camera quay một màn này rất rõ ràng. Trên du thuyền bên kia, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn màn ảnh. Quan Tái Thường có lòng ngăn cản, thế nhưng trừ phi ông ta đập chết Ngôn Cảnh, nếu không thì không ai có thể ngăn cản anh.
Lần đầu tiên gặp gỡ, anh chắc chắn sẽ không phạm tội vì Kỷ Đại Ninh.
Nhưng bây giờ dù cả thế giới đều đang nhìn anh, anh vẫn nắm chặt con dao trong tay.
Kỷ Điềm van xin, điên cuồng lùi về phía sau.
Nhìn thấy Ngôn Cảnh hoàn toàn không có ý buông tha cho mình, trong lòng cô ta vừa sợ vừa hận. Vì sao, người này cũng thế, người kia cũng thế, những người đàn ông này đều là đồ điên.
Không cần tiền đồ, không cần tự do, thậm chí cả mạng cũng không cần.
Kỷ Đại Ninh, Kỷ Đại Ninh, cô ta hận chết cái tên này!
Kỷ Điềm cắn răng, từ trên thuyền nhảy xuống, biến mất trong biển cả mênh mông.
Tay Ngôn Cảnh nhuốm đầy máu tươi, nhìn mặt trời mọc trên biển.
Ngày anh nhặt được cô thời tiết cũng tốt như vậy. Cô vô cùng bẩn thỉu núp ở góc tường, chỉ có một đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
anh chỉ nhìn thoáng qua một chút, nhưng không ngờ rằng, một chút chính là cả đời.
—— Ngôn Cảnh?
—— là Trần Cảnh, lúc đầu tên tôi là Trần Cảnh.
—— ngài Trần Cảnh?
—— đúng vậy, anh trai của cô ấy. Khi đó tên của cô ấy cũng không phải là Đại Ninh, cô ấy tên là Trần Đại Đại.
Cô ấy đã từng thuộc về tôi, dù chỉ là thời gian ngắn, rất ngắn.
Một người cà lăm quen trầm mặc, từ ngày gặp được cô, lần đầu tiên khao khát có thể nói chuyện như người bình thường.
*
Về sau vùng biển này được tìm kiếm vô số lần, nhưng vẫn không tìm được thi thể của bất kỳ ai.
Thôi Nghiêu, Kỷ Điềm, thậm chí cả Kỷ Đại Ninh.
Triệu Dữ buộc áo choàng: "Anh ta còn đang tìm?"
A Thập nói: "Vâng."
Hai tháng trước, người của Triệu Dữ đã rút về. Bây giờ chỉ còn lại Ngôn Cảnh và Kỷ Mặc Giác đang điên cuồng tìm cô cả nhà họ Kỷ không muốn từ bỏ. Nghe nói tình trạng hiện tại của Kỷ Mặc Giác cũng không ổn, tiều tụy không tưởng tượng nổi.
Triệu Dữ đến nhà họ Kỷ thăm ông cụ Kỷ một lần, sau khi trở về thì rất bình tĩnh.
Tháng chín, vào thu.
Triệu Dữ thong dong đi trên con đường nhỏ, cây ngân hạnh bị gió thổi kêu xào xạc.
A Thập đi theo sau lưng anh. Chưa đến một năm, cậu Triệu mất đi cô cả lần thứ hai, cậu ta sợ cậu Triệu sẽ chịu không nổi.
Cậu Triệu còn trẻ như vậy, thân thể đã không còn tốt như trước kia nữa.
Ngoại trừ cậu ta, không ai biết ba năm trước đây khi Kỷ Đại Ninh chết, Triệu Dữ gần như không ăn không uống, sau đó bệnh nặng đến mức phải phẫu thuật cắt một phần sáu dạ dày ở Ổ Đông.
Lần này rơi xuống biển bị sặc nước, anh cứ ho khan mãi.
A Thập sợ anh nghĩ quẩn, nhưng Triệu Dữ lại bắt đầu bình tĩnh sinh hoạt.
"Quay về Ổ Đông thôi." Triệu Dữ thản nhiên nói.
—— 【Xong quyển thứ hai】
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất