Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Có người lập tức tới, muốn trói chặt hai tay của Thời Mộ Dương.  

             Thời Mộ Dương không nhịn được nữa, nói tục: "Đệt! Tác Nhị mày có đầu óc không!"  

             Tác Nhị nghĩ thầm, ồ, con mụ này còn biết tên của ông đây. Đã biết cậu ta là ai mà còn dám ngang tàng như vậy? Thế là cậu ta vung tay lên: "Bịt miệng cô ta lại."  

             Thời Mộ Dương bị người túm lại, trói cổ tay, bịt kín miệng, chạy theo sau một chiếc xe hươu vận chuyển vật liệu khác.  

             Nếu đổi lại là trước kia, anh ta đã sớm nện cho mấy thằng ngu này vài đấm rồi, nhưng hôm nay thân thể của Kỷ Đại Ninh yếu ớt đến nỗi bất cứ ai có mặt ở đây cũng có thể tùy tiện giết chết anh ta.  

             Đại Ninh ngồi phía trước cười trên nỗi đau của người khác, cũng không ngăn cản.  

             Thời Mộ Dương cảm giác được cô nhìn mình, ánh mắt giống như dao băng nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.  

             Đại Ninh không thèm sợ anh ta, dù sao cô cũng không có ý định công lược Thời Mộ Dương, cho dù anh ta hận cô thấu xương cũng không ảnh hưởng gì đến cô.  

             Cô làm mặt quỷ với anh ta, thoải mái nằm ngửa trên xe hươu.  

             Khoảng chừng hai mươi phút sau, Tác Nhị to giọng báo: "Đại ca, con mụ kia hôn mê bất tỉnh rồi!"  

             Đại Ninh xoa xoa mắt.  

             "Ngất rồi?"  

             "Vâng, đại ca có muốn xem một chút không."  

             Đại Ninh nghiêng đầu, phát hiện Thời Mộ Dương chật vật ngã trên mặt đất, trên người ướt đẫm mồ hôi, bộ dạng sống không bằng chết.  

             Cũng may để giữ gìn tiết tháo, anh ta đã cải trang đến nỗi không nhìn ra bộ dáng vốn có, cho nên Đại Ninh cũng không hề có cảm giác đó là cơ thể của chính mình.  

             Tất nhiên là ngất rồi thì không có gì vui nữa.  

             Hơn nữa thân thể của cô không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không tương lai linh hồn sẽ không thể quay về.  

             Đại Ninh nhấp một ngụm nước mật ong, không hào hứng lắm nói: "Xách anh ta lên xe hươu."  

             Tác Nhị biết bình thường Thời Mộ Dương tàn bạo, cho là đại ca lại mới nghĩ ra biện pháp tra tấn gì hay, thế là gật đầu, xách "thiếu nữ" đã hôn mê lên xe, ném bên chân Đại Ninh.  

             Mùi hôi thối của bùn đất trên người Thời Mộ Dương ập tới, Đại Ninh vội vàng nói: "Xách anh ta đi, xách anh ta đi mau, để lên xe bên cạnh ấy."  

             Thuộc hạ lập tức ném Thời Mộ Dương sang chiếc xe bên cạnh.  

             Thân thể Đại Ninh vốn đã suy yếu, hiện tại đang bị ốm không nói, còn thiếu mất hai phần ba sức mạnh linh hồn. Người bình thường mà chỉ còn một phần ba sức mạnh linh hồn, cho dù linh hồn hoàn hảo nguyên vẹn cũng không thể nào điều khiển cơ thể một cách dễ dàng.  

             Thời Mộ Dương có thể cầm cự được hai mươi phút đúng là không tệ, nếu đổi lại là Đại Ninh, chỉ sợ mười phút đã là cực hạn.  

             Không hổ là linh hồn con trai của vận mệnh, có lẽ đến giờ anh ta cũng chỉ nghĩ là do thân thể phụ nữ vốn đã yếu ớt mà thôi.  

             Một đoàn người ngay ngắn trật tự lên đường trong đêm. Đến khi hừng đông, Đại Ninh bị người đánh thức.  

             "Đại ca, chúng ta đến nơi rồi."  

             Đại Ninh mở mắt ra, lúc này mới phát hiện mặt trời đã lên được một hồi lâu, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi khắp hòn đảo, phía trước mặt không xa có một tảng đá dựng đứng tùy tiện, phía trên khắc một chữ "Thời".  

             Cô như có cảm giác, nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên trên một chiếc xe hươu khác, một đôi mắt đen như mực đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như chỉ hận không thể lột da xẻ thịt cô.  

             "Thiếu nữ Thời Mộ Dương" nhìn qua vô cùng chật vật đáng thương, con ngươi như hai khối băng tẩm thuốc độc, đáng tiếc khi phối hợp với túi da kia thì không có chút lực uy hiếp nào.  

             Ngoại trừ mảnh mai yếu ớt cũng chỉ còn lại cố giả vờ uy phong.  

             Rõ ràng Thời Mộ Dương đang uy hiếp rất nghiêm túc, Đại Ninh lại thấy như anh ta đang chọc cười. Cô bật cười ra tiếng, nhảy xuống khỏi xe tuần lộc.  

             Hiện tại chiều cao của cô đột nhiên tăng vọt, vẫn còn có chút không quen. Trước đó cô cực kỳ hâm mộ chiều cao của Chương Hữu Anh, bây giờ nguyện vọng trở thành sự thật, cô đã được trải nghiệm cảm giác sung sướng của một người to cao.  

             Hoá ra người cao như vậy, nhìn ai cũng là người lùn.  

             Đại Ninh chắp tay sau lưng vừa định đi vào, nhớ tới tên khốn Thời Mộ Dương kia, lại lui về.  

             Cô chớp mắt, trong lòng Thời Mộ Dương nhảy dựng lên, biết ngay sắp có chuyện không lành.  

             Quả nhiên, không biết con hàng này lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, quàng lên cổ anh ta giống như lúc trước anh ta từng làm với cô, dắt anh ta đi.  

             Thời Mộ Dương kêu lên một tiếng đau đớn, suýt chút nữa run chân, quỳ gối trước mặt cô.  

             Thời khắc sống còn, anh ta chống tay để tránh bị ngã, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cô.  

             "Cô muốn chết sao!"  

             "Ôi tôi lại sợ quá cơ, đi mau!"  

             Đại Ninh nói xong thì gọn gàng dứt khoát đạp lên mông anh ta một cước, Thời Mộ Dương suýt chút nữa ngã như chó gặm bùn.  

             Vậy mà người chung quanh vẫn không cảm thấy kinh ngạc trước một màn này, không ai lộ ra vẻ đồng tình với Thời Mộ Dương hay là có ánh mắt chỉ trích Đại Ninh. Vừa nhìn là biết bình thường tên bạo quân Thời Mộ Dương này làm không ít chuyện xấu.  

             Đại Ninh thúc giục anh ta: "Đi mau đi mau, tôi đang vội ăn cơm trưa đây."  

             Trong lòng Thời Mộ Dương tóe lửa, nếu như cho anh ta một cơ hội, chắc chắn anh ta sẽ chọn bóp chết Đại Ninh vào lúc vừa nhìn thấy cô.  

             Anh ta chưa từng làm phụ nữ, không biết có phải thân thể mỗi phụ nữ đều suy yếu như vậy hay không, cứ ba năm bước chân là thở gấp, đến cả hô hấp cũng có chút khó khăn.  

             Tối hôm qua anh ta bị trói, cho nên hiện tại trên cổ tay mảnh khảnh đã bị dây thừng mài rách da.  

eyJpdiI6InpQc1B2MnMwOGtcLzJFa1o5ZDdiNml3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlhRURUUXJxOVwvbFIyekxVYXBLUFh4TEtPTGc3UUNtM2o4M1puVmdUMitLZkM1V1VNMmpwNzEzZkdTOWhxTlVcL254UE5wZStqUnZuNVo3ekZRM294VGJoUkE0QmpmeXR3UFJzOEx1Z2ZcL01lTVFZcnFEbSt3RlwvZDlxdzg4NkxBQkRIM2l1RURxUG1GVm9FWDJoWEpMUHJkNDdjNGFPSnR0czFlQkwyaGRzYmVOTTRiclNSMnNxTm15K1wvWVo2K2J2Ulg1ZU9rcG9tS1FCQ2tqZ25cL2xNb3V1U2JxdzIxQ1hISzRXbmxnbEdKZlpqWnZ0NVRON3c0RTZ2elJQUHl4XC9TcUZJS1hoRDltYzQ4S3ArTERkcDJmVnBISDI1eExxUWRrdys5a1FlTXViSFcyWHhWUklSUmFMTlRCSWNTRHJFdE5RYmxLN3JsUjd5eU03eVB0bTZ2a3JYR3BWWDh0T1llOWRJN0lCbHBzTVU4RHFLWjQzQldoYitOVlZFYitLSUN3a0txQ1NGSFN2N2VtbEY4Szc5WkVnPT0iLCJtYWMiOiI1MzNmNTkzMTg5N2VhMmFjNjU1NzBiNTAzOTFhMWRiYjUwMTFlOGJiYzcxMzJhMWRiZTdiZDc3MDNmZWFlNzI3In0=
eyJpdiI6Imx6MnVsYXk0XC8zWjQrQzJDMU02K0hnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imt2dnVXMWRoaUlFMUtDcGRJSjVXeXIyZmM5RGt0RVMzem9MckdcL1k3dmV1blpvWDVRejc1Q1wvXC80XC9VTmtXUm9tYzRoV1NmV0FCSjNlaTJ6a29UcWpXbnc3NnVwZlpVNHJPSnZmdWlvazQzUndZa2xmWVdQTTd6VVwvb25NQnltMzZTUkZYb0xcL0ZNTjdINUdndUlEeHpycFpwaFJ2dTlhOEdsc0JaQ05WYmZMVzhIOFBIenlxazV4OXNaUjdvYVR0M1orMjJKNWd5NlpicXlCRjYwTGJqY1pxdUFvcElHWk5hQUR1RFlhTUJzY0ZZRWxOeWVhUHh6cFwvS2RvUWdBK09XVktvU1g2ekhwMitUcEJOYmpHek80bmY0WHNLZ0JBYm1rcUl2UlwvdkdSRkJKbktlR2Y3Yks1S3piZUtCXC83K1lWUHpjTTZqWlRcLzNyaDVYK1wvNFZmUkRcL051MGVsNkx4azZQdDNCVVpKeU9hSFcwVW5CU3d4TGw2cjBXdWxORDRCTXVSUmU4TW9odVJGY002QytvQWVZSVwvSnpDVVFueGZrc09IcndDSzJrV3FsWDQzam1iRnBHRFR2S0JyTGVIXC9SNiIsIm1hYyI6ImJmY2E1OTJjNzk0NDBiMjkyYzc1NmJlMGEzMWU5ZjJhZGJkYTY0MzFjNjllYTNmMmMxNzQ3MjQ3ZWE1NjAwODgifQ==

             Tác Nhị cảm thấy sau chuyến đi lần này, đại ca ẻo lả hơn gấp bội, nhưng lời này có đánh chết cậu ta cũng không dám nói, nói không chừng là do đại ca Thời đang ngày càng khó lường mà thôi.

Ads
';
Advertisement