Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

"Khụ khụ, đại ca, nếu anh muốn biết, chút nữa em sẽ đi hỏi Phó Đại Chước cho anh. Đúng rồi đại ca, lần này đi biên cảnh đảo Bắc có tìm thấy Thiên Nhật Bạch không? Cô Kỷ và Mãng vẫn còn đang chờ nó để giải độc."  

 

 

Nghe vậy, Đại Ninh chớp mắt mấy cái.  

 

"Thiên Nhật Bạch..." Cô quay đầu liếc mắt nhìn Thời Mộ Dương, cười đầy ác ý "Tôi sẽ nghĩ cách, các cậu không cần phải để ý đến."  

 

"Vâng."  

 

Lúc nói chuyện, một bà lão vội vàng chạy đến.  

 

Vừa thấy Đại Ninh, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ta đều vui mừng khôn xiết: "Đại ca Thời, cuối cùng cậu cũng về rồi, cậu đi xem cô Kỷ chút đi, tình trạng của cô ấy không tốt lắm."  

 

Bà lão cũng nhìn thấy Thời Mộ Dương đang bị Đại Ninh tròng dây thừng dắt đi, mặc dù thoạt nhìn anh ta vô cùng chật vật, nhưng mà mắt thường cũng có thể thấy đây là một người phụ nữ trẻ tuổi, ánh mắt bà lão lập tức dấy lên một chút thù địch.  

 

"Ồ, bà là ai nha?"  

 

"Tôi..." Khuôn mặt bà lão kia cứng lại: "Đại thủ lĩnh cậu quên rồi sao, tôi là người cậu đưa đến để chăm sóc cô Kỷ, bà lão họ Sài."  

 

"Bà Sài." Đại Ninh chống nạnh, khua tay đuổi bà ta đi: "Người ta vừa mới trở về, muốn đi ăn cơm trước, bà lượn sang một bên."  

 

Bà Sài không rõ vì sao Thời Mộ Dương đột nhiên trở mặt, nhưng tính tình anh ta thất thường, thấy anh ta tức giận, bà Sài lập tức tránh sang một bên.  

 

Bà ta không rõ, lần này Thời Mộ Dương ra ngoài là để tìm thuốc giải cho cô Kỷ. Hành động này chứng minh cô Kỷ có một vị trí nhất định trong lòng anh ta, vậy thì khi trở về, đi thăm cô Kỷ trước chẳng lẽ không phải là trình tự bình thường sao?  

 

Nhưng anh ta lại... Muốn đi ăn cơm trước?  

 

Trái lại sau lưng Thời Mộ Dương, người phụ nữ có khuôn mặt bẩn đến nỗi không nhìn ra dung mạo hơi nhíu mày.  

 

Đại Ninh đang hoạt bát đi lên trước thì cánh tay bị túm lại, Thời Mộ Dương hạ giọng, nói bên tai cô: "Kỷ Đại Ninh, đừng càn quấy, đi cứu người trước."  

 

Đại Ninh rút cánh tay ra, dương dương đắc ý: "Tôi không đi đó, cho anh tức chết."  

 

Thời Mộ Dương: "..."   

 

Anh ta hít một hơi thật sâu, cố ép mình duy trì sự bình tĩnh hòa nhã.  

 

Đại Ninh oai vệ đi vào phòng, cô dắt theo Thời Mộ Dương, dùng ánh mắt của lãnh chúa dò xét nhà cửa ở đảo Bắc.  

 

Thời Mộ Dương không hổ là kẻ mang dòng máu của nhà họ Thời, dù rất lười nhưng lãnh địa của anh ta cũng khá gọn gàng ngăn nắp.  

 

Những ngôi nhà làm bằng gỗ nằm san sát nối tiếp nhau, trên đường có người thấy cô, vội vàng cung kính chào hỏi.  

 

Cũng có người tò mò với thiếu nữ bẩn thỉu sau lưng cô, nhưng vì Đại Ninh không nói nên cũng không ai dám hỏi nhiều một câu.  

 

Làm bạo quân đúng là sảng khoái.  

 

"Được rồi Tác Nhị, không cần đi theo tôi nữa, đến lúc ăn cơm thì gọi tôi."  

 

Đại Ninh không biết đường, cô sợ lộ tẩy nên cũng không dám hỏi ai. Lãnh địa của Thời Mộ Dương rất lớn, trong lúc đợi đến giờ ăn cơm, cô xoay người đi đến một bụi cây.  

 

Ánh mắt Thời Mộ Dương lóe lên nhưng không lên tiếng, trong mắt hiện lên một tia cười khẩy.  

 

Trong rừng vang lên tiếng xào xạc, Đại Ninh còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên một con trăn thô to như hai thùng nước, hai mắt to phát sáng như bóng đèn bò về phía cô.  

 

Tiếng thét chói tai của Đại Ninh bị kẹt trong cổ họng. Cô là người xấu tính, khi gặp phải nguy hiểm, phản ứng đầu tiên chính là dựa vào người bên cạnh.  

 

Thời Mộ Dương vốn đang đứng một bên cười nhạt xem kịch vui, kết quả trong chớp mắt, một người đàn ông thân cao mét tám đột nhiên bổ nhào vào người anh ta, vùi đầu vào ngực anh ta khóc lớn.  

 

"Có rắn kìa Thời Mộ Dương, mau giết chết nó, giết chết nó nhanh lên! Hu hu hu..."  

 

"..." Thời Mộ Dương bị cô bổ nhào vào người, eo đập vào tảng đá nghe bụp một tiếng. Trên trán anh ta toát ra mồ hôi lạnh vì đau, bị đè tới suýt chút nữa thì trợn trắng mắt ngất xỉu.  

 

"Kỷ! Đại! Ninh! Xuống khỏi người ông đây." Anh ta nghiến răng kêu ken két.  

 

Đại Ninh nhắm chặt hai mắt, toàn thân phát run: "Không xuống không xuống. Thời Mộ Dương, nếu anh không đuổi nó đi thì tôi và anh cùng bị nó ăn sạch đi."  

 

Mãng mờ mịt nhìn bọn họ.  

 

Lưỡi rắn của nó phun ra, muốn tiến tới nhưng lại không hiểu rốt cuộc chủ nhân đang làm gì.  

 

Cho dù chủ nhân đạp nó một cước thì cũng dễ hiểu hơn bộ dạng run lẩy bẩy khi đối mặt với nó này. Từ nhỏ nó đã là đồ ngốc nghếch chỉ biết ăn, IQ không phát triển, vừa nghe lời vừa ngốc.  

 

Lần này bị trúng độc, toàn thân nó khó chịu, vì trông thấy chủ nhân nên mới có chút tinh thần lao như bay tới, không ngờ lại bị "chủ nhân" chê.  

 

Eo Thời Mộ Dương đã sắp bị đè gãy, sắc mặt anh ta tái xanh, dồn nén một hơi thở cuối cùng, huýt sáo.  

 

Mãng nghe lệnh, quay về sâu trong bụi cây.  

 

"Nó đi rồi, đứng dậy cho ông."  

 

Đại Ninh ôm lấy cổ anh ta, không dám ngẩng đầu: "Thật sao?"  

 

"Thật."  

 

"Nhưng mà, người, người ta run chân."  

 

"..." Đồ phế vật.  

 

Lúc cãi nhau với anh ta không phải rất giỏi sao?  

 

*  

 

Trên đường trở về, Thời Mộ Dương âm trầm nói: "Kỷ Đại Ninh, mau cầm nước mắt lại cho ông."  

 

"Hic hic người ta vẫn còn sợ..."  

 

Cô dùng thân thể của Thời Mộ Dương, mắt rưng rưng tủi thân, vừa đi vừa lau nước mắt.  

 

Người đàn ông bổ củi ven đường trông thấy bộ dáng mếu máo thút thít của đại ca, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.   

eyJpdiI6IlwvaVlrelhMYnFDaXZOSk5Gamo3amVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpxS1wvUGxnMlwvUXlFa3JrNnNPaW4yMnIxc1lDYnRQWXp6WnIwOEhjMWVPRkFWZW1DTytwdXpmU1N2QUdrNU02aCIsIm1hYyI6Ijc1MzQ5MjA4ZDQwZDUzY2ZmOTM3MDZiY2JmNWQ5OTMzOTc0OTQ0ODk1NGE5OTNhZmQzZDgyOWI4NTcxZjdmMTIifQ==
eyJpdiI6InpyTFIxTmNIUldXUnZoUkhLdThYYmc9PSIsInZhbHVlIjoiSzl6eWhCdVBTampHelpDT1p5QUZvb25tbW95VzZCTEptWFJhcUNnRFdRaWVMN3JrOVZYYW1rTTRiNDV1OHRUSVZQSlh6RGdRbWpCK0k2QWpIc2lURFJBd1lKeG9qb1FiMW9FSFBzYnJTb0MrbjJXNFFpNVdiU0NaQVhkQW1HVk9qUU9jeFRpMDd5dnVHY1FjUXp2RExPamVjbVBmVm0xY1FvaXMxZERqdGV1M1o2MmU1TWJ3WnhwM2xoZUU4bGI3ZUFHQ1ZZRVZWZlJiU1dwM0dzd1ZuWGorTEZmYzBoUHlVQlJsZHNPMDJ2Mmh1cGRqOUs5WDFCZHpib0VtN0FtNSIsIm1hYyI6IjBiMjNhMWRjMzBhMTEyNWNiMTVkOGI2MjRmMjVmODBhZTMxMjJhMTg2YTI2OTI1MmQ4OWM0ZTM5NWFlMDRhYmEifQ==

Ads
';
Advertisement