Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

 Đại Ninh khóc đến nghẹn ngào, đi ngang qua trước mặt anh ta không thèm đếm xỉa gì.  

 

Thời Mộ Dương vịn cái eo sắp gãy của mình, nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, trong mắt lóe lên một tia sát ý.  

 

Chờ bọn họ đi xa, người đàn ông mới thở ra một hơi.  

 

Thời Mộ Dương siết chặt nắm đấm, suy nghĩ một vạn cách tra tấn Kỷ Đại Ninh trong tương lai.  

 

Anh ta tiến lên mấy bước, bắt lấy cổ tay cô, người trước mặt còn đang vô cùng uất ức, khóc hu hu. Cay mắt nhất chính là dùng khuôn mặt của anh ta! Thời Mộ Dương ghét bỏ đến mức sắp nôn ra.  

 

Anh ta đã có thể đoán trước được không bao lâu nữa, tin tức đại ca là người yếu ớt nhõng nhẽo sẽ truyền khắp toàn bộ đảo Bắc.  

 

Nếu như anh ta tự tin hơn một chút, tin tưởng vào lời dự đoán này thì toàn bộ đảo Nam cũng sẽ sớm biết.  

 

Đủ rồi! Anh ta bóp mặt cô bằng một tay.  

 

"Ngậm miệng, đừng khóc nữa."  

 

"Hu hu hu..."  

 

"Mẹ nó, cô dám khóc thêm chút nữa xem!"  

 

"Oaaa!"  

 

"Còn gào thêm một tiếng nữa, cô có tin ông đây lập tức mang thân thể này đi tự sát không?"  

 

"..." Đại Ninh nước mắt lưng tròng nhìn anh ta chằm chằm, đột nhiên từ nhỏ giọng khóc thút thít biến thành gào khóc: "Oaaa hu hu hu!"  

 

Hai người giằng co hồi lâu, một ông cụ giặt quần áo ở căn nhà gỗ bên cạnh thò đầu ra nhìn qua.  

 

Được được được, mẹ nó anh ta dỗ, anh ta dỗ được chưa! Da mặt Thời Mộ Dương căng ra, cứng đờ ôm lấy eo cô.  

 

"Ngoan, đừng sợ, nó xem cô thành tôi, không phải cố ý dọa cô, ngoan đừng khóc nữa."  

 

Thời Mộ Dương dùng thân thể nhỏ nhắn xinh xắn ôm lấy thân thể cứng rắn kia, không thuần thục vỗ vỗ trên lưng cô.  

 

Anh ta trấn an không có tình cảm, cũng không dịu dàng, Đại Ninh vốn là người kiêu căng, hoàn toàn không chịu nể mặt anh ta, vẫn đang nức nở.  

 

Cả người Thời Mộ Dương đã sắp nổ tung. Ngay lúc anh ta muốn đồng quy vu tận với Kỷ Đại Ninh, Tác Nhị đột nhiên lớn tiếng gọi: "Đại ca, anh ở đâu? Đến lúc ăn cơm rồi!"  

 

"A, ăn cơm sao!" Đại Ninh vội vàng lau nước mắt, không khóc nữa. Cô lập tức quên sạch bộ dáng kinh khủng buồn nôn của con trăn khổng lồ kia, đẩy Thời Mộ Dương ra, sung sướng vui vẻ đi ăn cơm.  

 

Thời Mộ Dương: "..."  

 

Anh ta thu tay lại, vẻ mặt liên tục biến đổi. Anh ta muốn giết chết cô! Sớm muộn gì cũng sẽ giết chết cô!  

 

*  

 

Một bên khác, bà Sài trở về phục mệnh.  

 

"Cô Kỷ..."  

 

Bởi vì trúng độc, Kỷ Điềm nằm trên giường xanh cả mặt, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.  

 

"Thế nào, Mộ Dương về rồi sao?"  

 

"Đại thủ lĩnh cậu ấy, cậu ấy đã về."  

 

Kỷ Điềm thầm nhíu mày trong lòng, cô vì Thời Mộ Dương mà trúng độc, mấy ngày nay mỗi ngày đều nôn mửa rất nhiều lần, nếu anh ta trở về, vì sao không đến thăm cô ta.  

 

Chẳng lẽ...  

 

"Anh ấy bị thương rất nghiêm trọng đúng không? Đỡ tôi, tôi muốn đi xem anh ấy."  

 

Cô ta suy yếu không chịu nổi, từ trên giường giãy dụa muốn đứng dậy.  

 

"..."  

 

Bà Sài vội vàng đỡ lấy cô ta, vẻ mặt phức tạp.  

 

"Đại thủ lĩnh không bị thương." Bà Sài nghĩ thầm, không chỉ không bị thương mà còn vội vàng đi ăn cơm trước, không chỉ muốn ăn cơm trước mà còn mang về một người phụ nữ nữa kìa!  

 

Kỷ Điềm ngơ ngẩn: "Không bị thương, vậy..."  

 

Vậy vì sao anh ta không đến thăm cô ta? Rõ ràng trước khi đi còn ôm lấy cô ta, nói "Chờ tôi".  

 

Bà Sài đau lòng, thêm mắm dặm muối kể hết toàn bộ những gì mình vừa nhìn thấy. Kỷ Điềm nghe xong, ngón tay siết chặt, suýt chút nữa không kìm được vẻ mặt.  

 

Cái gì? Phụ nữ!  

 

Ánh mắt Kỷ Điềm lạnh lẽo, lần này cô ta đã có tình cảm với Thời Mộ Dương, bất kể là ai cũng không thể cướp người với cô ta!  

 

Trái tim của Thời Mộ Dương hướng về cô ta trước, cô ta nhất định phải làm cho Thời Mộ Dương thích mình nhiều hơn, còn phải khiến cho con khốn kia đẹp mắt!  

 

Tác giả có lời muốn nói: Con khốn Thời Mộ Dương: ...

Trước đó một mình Đại Ninh sinh hoạt ở biên giới đảo tội ác suýt chút nữa ăn dừa đến phát ói, giờ phút này nghe được mùi thịt, cô cảm động kinh khủng.  

 

Thịt là thịt nướng, không biết đầu bếp kiếm gia vị từ chỗ nào, mềm mềm giòn giòn, cắn xuống một miếng miệng còn lưu hương.  

 

Ở trên đảo có một mảnh đất cát, Thời Mộ Dương quả thực là nhân tài trong việc hưởng thụ, anh cho người trồng dưa hấu trên đất cát, giờ phút này dưa hấu bị ép thành nước dưa hấu, được ướp lạnh trong băng, Đại Ninh ôm uống, quả thực không muốn buông tay.  

 

Mặt mũi Thời Mộ Dương đầy bùn ngồi ở một bên khác của bàn ăn.  

 

Trên người anh còn tản ra mùi hôi thối làm cho người ta khó nhịn. Đại Ninh cũng không ngược đãi anh trên phương diện ăn uống, dù sao cô cũng biết thân thể kia quá yếu, lỡ như không cẩn thận ngủm mất, dựa theo tính tình của đạo trời có lẽ sẽ lập tức tống cổ cô ra khỏi thân thể của Thời Mộ Dương, sau đó để Thời Mộ Dương trở về.  

eyJpdiI6IitOaERRdnUwMGdvMUM0TkVkYXo4OVE9PSIsInZhbHVlIjoiYVFuR2lFUFM3QXNNUElcL1wvbDlwXC9zampvWEFrZWpCbzREeFNib3NkZHB6cVwvSVR2T0tUb1UxNU5TanJRREEwUkoiLCJtYWMiOiJmZWM2NjMyYTVjNTBmNWU0OGVjZDc2NDRmYjExZjg2ZmI4NTkxOWNhZmY0MDQwYTY0ZDlkYTY4ZDhkM2EwZjliIn0=
eyJpdiI6IlpLV2V3UElkTjBNVGJmcElvOGxMY0E9PSIsInZhbHVlIjoiK0FsUkY0bERCTGVkM0srYjdZdnhhemJ5Uk80bkdzTTFrTWNrYjN4VmpaMXNaWkhPVXJEWVVuOHZ2d3pXamxKUjh6aVUrWWlQYmNCSW82RHdkcWQ0NWtyOVQwNW5cL3BlS0MyMVVpSWtGNUhTVW05ZG52TUIrYWZ1dzkwUWtZM2l4OEhEb3gxeERuZktWRGFMMTVodVoyeDNXV3poTWJhR3pyS1VoSzJuYkRFT3ZjTkt5VlV6QVNOS2pYeSs1dkluM2dlT1NoVWY3NzBvYmZkT1J2K1wvUGVnPT0iLCJtYWMiOiIyYmM0MjdjYjA1OTM3ZTM5OTA2MjgyYmYxNWZkYzg0NGQ5YmUzN2Q4MTUzNTAxOTI2ZGI5YmJjN2RkMmZlYjgwIn0=

Bởi vì ngồi xa nên Thời Mộ Dương không thể ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của cô. 

Ads
';
Advertisement