Tác Nhị đứng ở một bên, càng nhìn Thời Mộ Dương càng khó chịu, cậu ta mãnh liệt phản đối việc cho Thời Mộ Dương ngồi vào bàn, không nhịn được nói: "Đại ca, ả đàn bà này nói năng lỗ mãng, vậy mà anh còn cho cô ta ăn cơm?"
Tác Nhất và Tác Tam không thể bình an trở về, ngoài miệng tên lỗ mãng này không nói ra, nhưng trong lòng cực kỳ để ý, có lẽ còn đang thương tâm cho nên nhằm vào Thời Mộ Dương khắp nơi.
Nhìn nét mặt chết chóc của Thời Mộ Dương, Đại Ninh nín cười: "Ai da, ai bảo cô ta là người phụ nữ của tôi chứ."
Tác Nhị nhớ tới Kỷ Điềm nằm trên tầng hai của căn nhà gỗ, không khỏi cảm thấy đại ca nhà mình có chút cặn bã.
Nhưng Tác Nhị không dám mắng đại ca, đành phải tiếp tục dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thời Mộ Dương. Trên đảo này không có phụ nữ nào sạch sẽ, không chừng ả đàn bà bẩn đến mức không nhìn rõ mặt này đã dùng phương pháp gì để ỷ lại vào đại ca.
Thời Mộ Dương vỗ bàn một cái rầm, rốt cuộc không chịu nổi chỉ số thông minh của Tác Nhị nữa.
"Cút ra ngoài cho bố mày!"
Tác Nhị: "Cái gì, mày lặp lại lần nữa! Con đàn bà này, ông đây..."
"Này này!" Đại Ninh vội vàng ngăn Tác Nhị lại, cảnh cáo: "Không được phép đánh cô ta, mắng cô ta thì có thể, nhưng không được động thủ. Đánh cô ta chẳng khác gì đánh tôi!" Với cái thân thể kia của Tác Nhị, lỡ đâu đánh chết Thời Mộ Dương thì không ổn.
"Vâng, đại ca." Tác Nhị hầm hừ nói.
Liếc mắt thấy Thời Mộ Dương muốn nổi đóa, Đại Ninh khua khua tay nói: "Nhị Lăng, cậu đi ra ngoài trước đi." Nhìn xem đại ca nhà các cậu bị tức thành dạng gì rồi kìa.
Tác Nhị nghe lệnh đi ra ngoài, cũng không dám có dị nghị gì với cái biệt danh mới "Nhị Lăng" này.
"Đồ ngu." Thời Mộ Dương lạnh lùng mắng.
Đại Ninh cười trên nỗi đau của người khác. Có mù cũng nhìn ra được hiện tại Thời Mộ Dương đang nén giận đến mức nào. Anh là người rất bá đạo, ham muốn khống chế cũng tương đối mạnh, nếu là trước kia, Tác Nhị là thuộc hạ ngốc nghếch phục tùng nghe lời, nhưng bây giờ, anh chỉ hận không thể lột da tên đần kia!
Ánh mắt anh thâm trầm, không biết đang suy nghĩ âm mưu quỷ kế gì, Đại Ninh lặng lẽ liếc anh một cái, chớp lấy cơ hội, ăn hết phần thịt nướng của anh.
Cô phát hiện làm con trai thật tốt, ngay cả ăn cũng có thể ăn rất nhiều. Nếu tăng cân, béo cũng không phải là thân thể của cô.
"Cháu gái nhỏ." Thời Mộ Dương gõ gõ bàn, nghiêm túc nhìn cô: "Chú nhỏ biết cô là người thông minh, hiện tại trong loại tình huống này, chúng ta chỉ có thể hợp tác hỗ trợ lẫn nhau, nếu không thì sẽ không ai chiếm được lợi ích."
Đại Ninh kinh ngạc nói: "Không đâu, hiện tại tôi mới là thủ lĩnh, là anh không ổn chứ không phải tôi."
"Cô có chắc là dùng thân thể của tôi, cô có thể sống qua hai tháng không?"
"Vì sao không thể?"
"Cô biết đánh nhau? Biết chỉ huy con trăn khổng lồ?" Thời Mộ Dương cười khẩy một tiếng: "Còn có người của Hướng Tuyết Phong mới thu phục, cô chế trụ được sao?"
Không biết đánh nhau, sợ con trăn khổng lồ, còn Hướng Tuyết Phong là cái bánh quy gì?
Thật ra trong lòng Đại Ninh cũng hiểu rõ, cô vốn cũng không có ý định làm đại thủ lĩnh. Nếu như cô thật sự có cái thiên phú này thì đã sớm đi điều hành công ty nhà mình rồi, còn chơi yoyo đưa đẩy với nhóm con trai của vận mệnh làm gì?
Đây cũng là nguyên nhân cô lưu lại cho Thời Mộ Dương một con đường. Có trời mới biết rốt cuộc tên khốn kia có bao nhiêu kẻ thù, không khéo cô còn chưa kịp hưởng thụ thì đã bị người ta ám sát.
Thủ lĩnh vốn không dễ làm, huống chi là thủ lĩnh của đảo tội ác.
Ở trên đảo không chỉ có người trong nước, còn có một số người nước ngoài hung hãn tàn bạo phạm tội. Cô cần giữ Thời Mộ Dương lại để chỉ huy đại cục, nhưng lại không muốn anh sống quá dễ chịu.
"Những thứ không biết, tôi có thể chậm rãi học, sợ hãi tôi cũng sẽ cố gắng khắc phục, nhưng trái lại anh, chú nhỏ thân yêu của tôi, anh vẫn nên lo lắng cho tình cảnh bây giờ của mình trước đi. Tôi thấy Nhị Lăng cực kỳ không ưa anh đâu, ban đêm cậu ta sẽ không lén lút kéo anh ra ngoài, ném vào trong đống đàn ông chứ?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất