Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

Đại Ninh cất giọng hỏi: "Chuyện gì?"  

 

Một lúc lâu sau, Tác Nhị tiến vào nói: "Đại ca, bà Sài tới nói cô Kỷ nôn rất nhiều."  

 

Bà Sài không dám ồn ào trước mặt đại thủ lĩnh, chỉ dám làm phiền Tác Nhị ở bên ngoài. Mặc dù Tác Nhị không có cảm giác gì với cô Kỷ kia, nhưng mà cô Kỷ đã cứu đại ca, cậu ta không thể không báo.  

 

Đại Ninh thầm hừ nhẹ, biết chuyện này hơn phân nửa là trò do Kỷ Điềm làm ra.  

 

Cô còn nhớ là Kỷ Điềm biết y thuật, sẽ không có chuyện để mặc bản thân mình càng ngày càng nghiêm trọng, trong lòng cô còn đang khinh thường thì đã thấy Thời Mộ Dương đứng lên.  

 

"Kỷ Đại Ninh, đi cứu người với ông đây."  

 

Cánh tay Đại Ninh bị giữ chặt, cô suy nghĩ một chút, trong lòng chợt nảy ra một chủ ý buồn cười. Cô hỏi Thời Mộ Dương: "Chú nhỏ, không phải là anh thật sự thích cô ta rồi chứ!"  

 

Thời Mộ Dương cười như không cười: "Cháu gái nhỏ rất để ý?"  

 

"Cũng không phải rất để ý, chỉ có điều..." Đại Ninh lắc đầu, cười đến xấu xa: "Tôi quên nói với chú nhỏ là tôi có quen biết Kỷ Điềm á. Cô ta là cô hai của nhà họ Kỷ chúng tôi, là con gái rơi của bố tôi ở bên ngoài."  

 

"Ồ, tôi quên mất chú nhỏ cũng là con riêng. Có phải giữa con riêng với nhau có sức hấp dẫn đặc biệt không?"  

 

Thời Mộ Dương chưa bao giờ nghĩ tới Kỷ Đại Ninh và Kỷ Điềm lại là chị em.  

 

"Nếu đó là em gái của cô, cô còn ngồi ở đây làm gì?"  

 

"Chú nhỏ không hiểu được chuyện này đâu. Quan hệ giữa tôi và Kỷ Điềm cực kỳ gay go. Trước đó cô ta muốn cướp vị hôn phu của tôi, bây giờ xem ra, chí hướng của cô ta đã thay đổi rồi, muốn làm dì nhỏ của tôi. Con người tôi lòng dạ cực kỳ xấu xa, cũng không thích sự tồn tại không hợp pháp như thế, chỉ thích nhìn cô ta khó chịu đến chết đi sống lại."  

 

Ánh mắt Thời Mộ Dương lạnh tanh.  

 

anh cũng là con riêng không hợp pháp trong miệng Kỷ Đại Ninh.  

 

"Nhóc xấu xa." Giọng điệu của anh lạnh lẽo như băng: "Tôi không rảnh vờn nhau với cô, tôi hiểu rõ cô hơn ai hết. Cô tư lợi, tham sống sợ chết. Cô có thể không đi cứu Kỷ Điềm. Nhưng nếu như cô ta xảy ra chuyện, tương lai tôi muốn cô bị tra tấn gấp trăm lần."  

 

Thời Mộ Dương cúi người ghé sát bên tai cô, cũng không còn vẻ không đứng đắn gọi cô là "cháu gái nhỏ" lúc trước, giọng điệu mang theo ba phần rét lạnh đáng sợ: "Tôi nên dẫn cô đi xem nhà lao ở đảo Bắc, khiến cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong."  

 

Hơi thở của anh khiến cả người Đại Ninh nổi da gà.  

 

Đây là đứa con của vận mệnh đầu tiên uy hiếp cô vì Kỷ Điềm. Đại Ninh không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy buồn cười.  

 

Trên mặt cô lộ ra vài phần do dự, giống như thật sự sợ bị trả thù, lập tức không tình nguyện nói: "Được rồi, chúng ta đi xem cô ta một chút vậy."  

 

Vẻ mặt Thời Mộ Dương không có bất kỳ thay đổi nào, anh nhìn cô vài lần, dường như đang cố đoán xem cô đang nghĩ gì.  

 

"Đi thôi." Đại Ninh quay đầu nói: "Không phải muốn đi cứu người tình nhỏ của anh sao? Nếu còn không đuổi theo là người ta đổi ý đó nha."  

 

Cuối cùng Thời Mộ Dương vẫn đi theo cô.  

 

Thanh Đoàn thở dài nói: "Quả nhiên nữ chính thật lợi hại, chỉ trong hai tháng mà cô ta thật sự khiến con trai của vận mệnh động tâm."  

 

Đại Ninh cũng không bất ngờ, nếu như Kỷ Điềm không có chút sức hấp dẫn nào, đời trước mình cũng không thua thảm đến mức đó.  

 

"Đừng hoảng, nếu Thời Mộ Dương muốn cứu, chúng ta cứ để anh ta cứu."  

 

Cô nghĩ đến chuyện gì đó, cố gắng nhịn cười.  

 

Hai người cùng nhau đi lên tầng hai của căn nhà gỗ, quả nhiên còn chưa kịp đến gần, đã nghe tiếng bà Sài căng thẳng gọi "cô Kỷ".  

 

Đại Ninh chú ý tới đuôi lông mày của Thời Mộ Dương có hơi giật giật.  

 

Người không chịu gò bó như anh mà có thể có dao động tình cảm như vậy, xem ra đúng là có vài phần đau lòng cho Kỷ Điềm.  

 

Tốt xấu gì cũng là ánh trăng sáng của anh đời trước, cũng có thể hiểu được.  

 

Đại Ninh đẩy cửa ra.  

 

Kỷ Điềm nằm nhoài trên giường, nôn đến mức mặt không còn chút máu. Bà Sài bưng một cái chậu, đang vỗ lưng cho cô ta.  

 

Thân thể Thời Mộ Dương giật giật, theo bản năng muốn tiến lên trước.  

 

Đại Ninh chớp mắt mấy cái, quả nhiên, một giây sau, Kỷ Điềm trông mà thương ngước mắt lên nhìn cô: "Mộ Dương..."  

 

Đại Ninh chưa bao giờ thấy tình yêu sâu đậm như vậy trong mắt Kỷ Điềm.  

 

Cô nín cười, bước tới: "Ôi!"  

eyJpdiI6Img3RnBPdkFuMDlcL3cwU1ZBWVwvSVhhdz09IiwidmFsdWUiOiJaS0dJK2VMK3F5TUduVklrUXlWb0oxWHVTMWthSnBXeUg4bEU4Mm9WZXkxeTRGZnpMYzFjcGZRQUpBQ1d1RWlhIiwibWFjIjoiMmJjYTM2ZjY0YjBlODViNTQ2NTRmN2Q4YWVjNzIwZmU3ZWJmYWFhNDM3MTViYjBlN2I2YjIyNmRhZDBkMDI3ZiJ9
eyJpdiI6IjB1U0FSRWx2YTY4aG1cLzUyaERDOUpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtjWFwvem9Vc3dtWG4zK3R5RXlzb1Q3dUhENGtmZDhjdXlcL1k2ZGRKWGJjM1FjMnkzRHZBdVlXT2pTQVBnXC9Lem9CcXVWd05pbjF3OUxiMk13WllrSmFQS2FcL1pNQXpvSGxadmNDdDUrMUxLNDROZUo0dEJaRTB2dWlJdFBLWlwveXFrVVRpcFpEZVwvYWRJRUNcL3VXZlo0XC9cL3ZnN2JiWFdnSjBxc0hOVDVROUpMU0xwVWVWV0xIMWJlYUdmc3F6RXd6WVNKRTM1ejZZYlJQTUxFRzk4YUZsekI4UDJ3XC81S2FFQ3NQTWV3ajhYSHM2bjdXVmFsU3lvejN1RzRJTU5EbHFqZjJJODhGNEw4NlBsY0w0Q0JLelJYZUhNVTJuOWQrUWxxRWNwTEJLdGFYMDVlK2NjRVN2NGlqczI3dEtaQ0VTTCIsIm1hYyI6ImEyNmJiNzMxNjVjMTVjMjU4OWZhYzNlYWFmYmFlNzM4YzJhMzQxNTc2Y2EzZThiOTQ0ZjAzYjEwNzNjMWRjMTcifQ==

Bộ dáng Kỷ Điềm tái nhợt yếu ớt, muốn dựa vào trong ngực Đại Ninh. 

Ads
';
Advertisement