Đại Ninh đắc ý nói: "Tôi sẽ giám sát anh, không nên nghĩ đến chuyện làm chuyện xấu với thân thể của tôi."
"Ha ha."
"Chú nhỏ, tôi kể chuyện trước khi ngủ cho anh nha." Thật ra cô cũng cảm thấy như thế này không tiện, mỗi ngày tắm hai lần, quá là mệt mỏi.
"Ông đây không muốn nghe."
anh y như một con nhím đang xù lông. Đại Ninh không hề nghi ngờ, nếu như cho Thời Mộ Dương một cây dao, anh sẽ không chút do dự đâm cô mấy nhát.
Cô nằm nghiêng, mặt quay về phía anh, coi thường lời từ chối của anh: "Mỗi người bạn nhỏ khi còn bé đều được nghe mẹ kể câu chuyện này trước khi ngủ, có lẽ có liên quan đến nguyên nhân chúng ta hoán đổi thân thể."
Đại Ninh nằm nói một mình: "Ngày xưa có một cô bé. Khi cô tiến vào rừng rậm thì gặp phải người xấu, sống không tốt tí nào. Thần linh thương hại cô nên mới hạ một câu thần chú."
"Nội dung câu thần chú là, mỗi lần người xấu ngược đãi cô bé, thân thể sẽ bị hoán đổi, chờ đến khi người xấu đối xử với cô bé thật tốt, bọn họ mới có thể trở lại thân thể của mình."
"Mới đầu người xấu không tin, nhưng mười năm trôi qua, thân thể bọn họ vẫn không đổi lại như cũ. Cuối cùng có một ngày, người xấu quyết định thử biện pháp kia, đối xử với cô bé vô cùng tốt, sau đó..."
Mí mắt Thời Mộ Dương run lên.
"Bọn họ đổi về như cũ á!"
"Nói nhảm." Thời Mộ Dương cười khẩy, đưa lưng về phía cô, chẳng thèm ngó ngàng.
"Thật đó, ai khi còn bé cũng được nghe qua câu chuyện này, mẹ của anh không kể cho anh sao?"
Thời Mộ Dương nhắm mắt lại, không để ý đến cô.
Đại Ninh chống cằm nhìn bóng lưng anh.
Cô mới biết được một số chuyện từ chỗ Thanh Đoàn. Khi còn bé, Thời Mộ Dương đi theo mẹ anh, cuộc sống rất thảm. Người phụ nữ kia chỉ là nhân tình của Thời Minh nhưng lại đặt mục tiêu vượt quá khả năng. Bà ta tưởng là Thời Minh không muốn nhận đứa con trai Thời Mộ Dương này nên thường xuyên tra tấn anh.
Khi còn bé Thời Mộ Dương bữa đói bữa no, càng đừng nói đến chuyện có người kể chuyện cho anh nghe trước khi ngủ.
Nội tâm anh tàn nhẫn, tự cao tự đại, đầy ác ý với thế giới này.
Nhưng nhỡ đâu đứa con của vận mệnh không có tuổi thơ này lại thực sự tin vào câu chuyện được kể trước khi ngủ thì sao?
Tác giả có lời muốn nói: Thời Mộ Dương: Cô ấy thật dễ lừa, đồ ngốc.
Đại Ninh: anh thật dễ lừa, đồ thiểu năng.
Ánh trăng chiếu vào căn nhà gỗ, Đại Ninh đã ngủ say.
Thời Mộ Dương mở to mắt, tiếng sột soạt vang lên ở bên ngoài. Trong không gian yên lặng như tờ này, chút động tĩnh ấy hầu như không đáng kể.
Thời Mộ Dương giật giật cổ tay, hai tay anh bị Đại Ninh trói chặt. anh dùng chút kỹ xảo, thoáng cái đã cởi được dây thừng.
anh híp mắt nhìn Đại Ninh đang nằm bên cạnh, trong mắt lóe lên chút giễu cợt.
Âm thanh ngoài cửa sổ càng ngày càng gần, anh nhanh chóng rời khỏi giường, chậm rãi đi tới gần cửa, chờ xem kịch vui.
anh gây thù chuốc oán với không ít người, chưa từng được ngủ một giấc an bình, cho nên chỉ cần có chút động tĩnh là anh sẽ lập tức tỉnh lại. Kỷ Đại Ninh thì khác, cô được nuông chiều từ bé, có lẽ phải đến khi dao đâm vào thịt cô mới có tri giác.
Thời Mộ Dương vốn có thể cứu cô, nhưng anh lại không muốn.
anh sẽ không bị một cô gái dắt mũi, dù là trong tình cảnh bị hoán đổi thân thể hỏng bét như thế này. anh thà để thân thể của mình bị thương, cũng phải cho Kỷ Đại Ninh nếm trải một bài học.
Cô trêu đùa anh thế nào thì hiện tại phải bồi thường gấp bội.
Đại Ninh vẫn đang ngủ say sưa. Thanh Đoàn liếc mắt nhìn thấy Thời Mộ Dương đang trốn xem kịch vui, bị dọa cho giật nảy mình: "Đại Ninh, mau tỉnh lại, có người tới đây."
Đại Ninh mơ mơ màng màng mở to mắt, quả nhiên trông thấy mấy bóng đen trước cửa sổ.
Bóng đen cầm dao, đang vung về phía cô. Đại Ninh vội vàng lăn một vòng, nhưng không hoàn toàn tránh được lưỡi dao, cánh tay bị trầy một mảng da.
Thời Mộ Dương lại có vài phần bất ngờ khi thấy Kỷ Đại Ninh có thể tỉnh lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất