anh vốn cho rằng sẽ thấy hiện trường Đại Ninh chật vật đánh nhau, không ngờ rằng con hàng này nhanh chân nhảy xuống giường, oa oa kêu khóc hô: "Tác Nhị! Tác Nhị! Mau tới cứu đại ca nhà cậu, có người muốn giết tôi!"
Cô không có chút khí phách nào, tiếng kêu cứu chỉ hận không thể vang khắp toàn bộ đảo Bắc.
Mấy tên thuộc hạ của Hướng Tuyết Phong bị cô kêu đến ngẩn người. Chuyện gì xảy ra vậy, đây là tên Thời Mộ Dương nham hiểm cao ngạo kia sao?! Bọn họ còn chưa đánh nhau, Thời Mộ Dương cũng chưa dùng đến loại thuốc độc nào mà đã khóc hu hu hô cứu mạng rồi.
Mấy người liếc nhìn nhau, mặc kệ nó, trước hết cứ giết tên Thời Mộ Dương này báo thù cho đại ca đã!
Thanh Đoàn nói: "Đại Ninh, Thời Mộ Dương đang núp sau cửa nhìn cô đó."
Đại Ninh tức chết rồi. Chú nhỏ thân yêu của cô đúng là không phải đồ tốt lành gì, gặp phải nguy hiểm lập tức bỏ chạy một mình. Đã vậy cũng thôi đi, lại còn trốn sau cửa nhìn cô bị truy đuổi nữa chứ.
Cô có thể tưởng tượng ra độ cong khóe miệng của Thời Mộ Dương vào giờ phút này.
Tên chó chết này!
Đại Ninh vẫn đang chạy ra cửa.
Mấy tên lưu manh thấy vậy thì hô: "Thằng nhãi kia muốn chạy, mau đuổi theo!" Thật vất vả mới có được cơ hội này, cũng không biết vì sao đêm nay con trăn khổng lồ của Thời Mộ Dương lại không canh giữ ở cửa, nếu không thì dù thế nào bọn họ cũng không dám ra tay.
Cơ hội chỉ có một lần, bọn họ sẽ không bỏ qua cho Thời Mộ Dương.
Thời Mộ Dương nhìn Kỷ Đại Ninh xông về phía mình, sau lưng còn dẫn theo mấy tên đàn ông to lớn, anh gần như đoán ngay được con nhỏ xấu tính này có ý đồ gì. Thời Mộ Dương khẽ chửi thầm một tiếng, cũng không nhìn trò hay nữa, quay đầu chạy ra ngoài.
Đại Ninh đuổi theo anh: "Hu hu, chú nhỏ đợi người ta một chút..."
"Đệt mẹ cô Kỷ Đại Ninh!"
Mấy tên đàn ông to lớn đuổi theo Đại Ninh: "Bắt thằng nhãi kia lại, đừng để cậu ta chạy."
Thế là mọi người ba điểm trên một đường thẳng, người này đuổi theo người kia, căng chân chạy như điên giữa đêm.
Thời Mộ Dương mới chạy được vài bước, cái thân thể vô dụng này đã mệt đến thở hồng hộc. Đại Ninh rất nhanh đã đuổi kịp anh, ôm chặt lấy anh.
"Chú nhỏ, người ta sợ quá."
"Sợ cái con khỉ, buông ông đây ra."
"Không buông không buông, bọn họ đều là kẻ thù của anh!"
Một hồi trì hoãn này đã đủ để mấy tên đàn ông kia đuổi kịp. Đại Ninh vốn đang nghĩ mấy người này vừa nhìn đã biết là bia đỡ đạn, trước khi động thủ dù sao cũng phải nói vài lời tuyên bố, hô to khẩu hiệu gì đó, không ngờ rằng có người không ra bài theo lẽ thường, lưỡi rìu trong tay trực tiếp bổ xuống.
Cô giật mình, vội vàng hô: "Thanh Đoàn, đổi lại đi!"
Thời Mộ Dương vốn đang cười khẩy nhìn lưỡi rìu bổ xuống lưng Kỷ Đại Ninh, ai ngờ một giây sau anh đã trở lại thân thể của mình, mà lưỡi rìu thì gần ngay trước mặt.
Da đầu Thời Mộ Dương căng chặt, theo bản năng hạ thấp người, đá một cước vào tay tên kia.
Mặc dù anh phản ứng nhanh, nhưng sức chiến đấu rốt cuộc không bằng Trần Cảnh. anh tránh được lưỡi rìu, nhưng lại không thể phòng được con dao găm đánh úp từ phía sau.
Đại Ninh rất sợ chết, tranh thủ thời gian cách xa anh chục mét.
Một giây sau, bả vai Thời Mộ Dương bị dao đâm bị thương. anh híp mắt, trong lòng bùng lên lửa giận.
Vô số ngọn đèn và đuốc sáng lên, Tác Nhị dẫn theo người chạy tới.
"Đại ca!"
Mấy tên đàn ông kia thấy tình thế không ổn, dứt khoát liều chết đến cùng, muốn kéo Thời Mộ Dương làm đệm lưng. Thời Mộ Dương bóp nát chuỗi ngọc trên cổ tay, ném ra một vốc.
Đại Ninh còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì vừa xảy ra, mấy tên đàn ông to lớn đột nhiên thất khiếu chảy máu, ngã xuống đất, đau đớn ôm đầu.
Tác Nhị nói: "Đại ca, anh không sao chứ!"
Cậu ta nhẹ nhàng thở ra, đại ca Thời quả nhiên vẫn là đại ca Thời, không hề bởi vì trở nên ẻo lả mà để mất mạng nhỏ.
Thời Mộ Dương đè lại bả vai đang chảy máu, quay đầu u ám nhìn về một hướng.
"Kỷ Đại Ninh, cô chết chắc rồi." Mặc dù bị thương nhưng lại có thể đổi về như cũ, quả đúng là không thể tốt hơn.
Đại Ninh quay đầu muốn chạy.
Thời Mộ Dương tiến lên vài bước bắt được cô. anh che bả vai đang bị thương của mình lại, thấy không chảy máu nữa mới xách cô lên, một bên phân phó Tác Nhị: "Mấy tên trên đất này đưa đi cho thú cưng của ông ăn."
Nghĩ một hồi, anh lại nói: "Thôi đừng, A Mãng bớt ăn mấy thứ rác rưởi này đi. Băm bọn chúng ra, đưa qua cho mấy con hổ kia ăn."
Bọn người Tác Nhị vội vàng mang người đi.
Đại Ninh còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông trước mắt đã bóp lấy cổ cô.
"Bảo bối, trước đây cô rất đắc ý đúng không."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất