"..." Thế là Kỷ Điềm trơ mắt nhìn hai người Thời Mộ Dương và Kỷ Đại Ninh ăn cơm một cách ngon lành.
Cô ta liên tục nuốt nước miếng, nhưng "Thời Mộ Dương" cứ như không nhìn thấy, còn sai người pha một ly trà bưởi mật ong.
Còn là loại nhiều đường.
Liếc thấy bữa cơm này đã kết thúc, Kỷ Điềm uyển chuyển nói về chuyện mọi thứ của mình càng ngày càng kém, ăn còn không đủ no.
Đại Ninh chớp mắt mấy cái: "Cô nói xong tôi mới nhớ tới."
*Đoạn này Thời Mộ Dương trở mặt với Kỷ Điềm nên Đại Ninh cũng đổi xưng hô luôn nhé.
Kỷ Điềm tha thiết nhìn cô, cô chậm rãi nói: "Người khác đều phải làm việc mới có cơm ăn, cô không làm việc, đương nhiên là không có cơm ăn rồi. Bắt đầu từ ngày mai, tự cô đi tìm việc để làm đi."
Thời Mộ Dương ngồi một bên liếc mắt nhìn Kỷ Điềm, trong mắt mang theo vài phần hứng thú.
Kỷ Điềm cảm thấy bị sỉ nhục.
"Nhưng mà... Nhưng mà không phải lúc trước ngài nói nếu tôi đi theo ngài thì ngài sẽ che chở tôi sao?"
Làm nữ chính, cô ta cũng rất mẫn cảm. Ban đầu còn lẽ thẳng khí hùng gọi Mộ Dương Mộ Dương, hiện tại nhận ra có gì đó không thích hợp thì lập tức dùng kính ngữ.
Cô ta vừa nói xong, Đại Ninh cười tủm tỉm nhìn về phía Thời Mộ Dương. Ấn đường Thời Mộ Dương nhướn lên, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Đại Ninh.
Đại Ninh bẹp miệng. Đàn ông đều là đồ tồi. Lúc vui vẻ thì gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, cho ăn sơn hào hải vị, lúc muốn chỉnh người còn dùng chiêu nước ấm luộc ếch, dao cùn giết người.
Cô có thể đoán được đại khái suy nghĩ của Thời Mộ Dương, bèn vui vẻ đáp lời: "Cô ở đảo Bắc không bị thương, chẳng lẽ lại còn lười như thế, muốn không làm mà còn có ăn?"
Kỷ Điềm chỉ tay về phía Thời Mộ Dương, lấy dũng khí tủi thân nói: "Nhưng còn cô ta, cô ta làm gì?"
Đôi mắt Thời Mộ Dương híp lại.
Đại Ninh cũng không chút ngượng ngùng: "Cô ta ngủ với tôi."
Căn phòng an tĩnh trong chớp mắt, cuối cùng Kỷ Điềm rời đi với vẻ mặt vô cùng khó coi. Nụ cười trên mặt Thời Mộ Dương cũng cứng đờ. Nói đến mới nhớ, mấy đêm nay, anh không còn nghĩ đến chuyện muốn bóp chết hay chơi chết cô, thậm chí anh còn ngủ ngon hơn trước kia.
Anh không nhịn được liếc mắt nhìn Đại Ninh, kết quả con nhóc không có lương tâm này thừa dịp anh ngẩn người đã ăn sạch đống hoa quả tươi trên bàn.
Chưa tới vài ngày, Đại Ninh nghe được một tin tức.
Để được ăn cơm, Kỷ Điềm bắt đầu kiếm việc để làm. Nhưng mà một người phụ nữ trẻ tuổi gần như không thể kiếm được việc làm trên đảo.
Thử nghĩ một chút, ngay cả trên đảo Bắc của Thời Mộ Dương thì cũng hơn phân nửa cư dân là người hung hãn tàn bạo. Kỷ Điềm vai không thể gánh, tay không thể nâng, nơi này cũng không có chỗ cho thành phần tri thức như cô ta phát huy, đến cả việc giặt quần áo thì cũng không một tên đàn ông nào trên đảo tắm rửa sạch sẽ.
Lúc đầu đám người trên đảo vẫn giữ thái độ quan sát, cho rằng cô ta vẫn là người phụ nữ của đại ca, không dám gây chuyện với cô ta.
Thế nhưng thời gian dần trôi qua, đám người cũng dần tỉnh táo lại!
Hình như đại ca thật sự bỏ mặc cô ta.
Một người phụ nữ trẻ tuổi, trên hòn đảo tội ác thưa thớt phụ nữ này, dễ xảy ra chuyện gì nhất... Không cần nghĩ cũng biết.
Kỷ Điềm đến khóc lóc kể lể hai lần, nói có người sờ mó cô ta, cố gắng giành lấy sự thương tiếc.
Đại Ninh xua tay: "Tránh ra đi, cô đang chặn Tác Nhị quạt cho tôi đó!"
Nói mặc kệ chính là mặc kệ. Cô cũng tò mò không biết Thời Mộ Dương muốn làm gì Kỷ Điềm, với tính cách của Kỷ Điềm, cuối cùng mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào.
Kỷ Điềm hoàn toàn không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng cô ta đã gặp Thời Mộ Dương trước, đối phương hình như cũng động lòng với cô ta, nếu không sao một người ngang ngược khát máu như thế lại đích thân ra ngoài tìm thuốc dẫn để giải độc cho cô ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất