Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

 Thời Mộ Dương bất đắc dĩ vươn tay, vừa đụng tới người cô.  

 

Đại Ninh đột nhiên ý thức được đây là ai. Ồ, không phải là Triệu Dữ, cũng không phải là anh trai Ngôn Cảnh, mà là tên khiến người ta ghét nhất, Thời Mộ Dương.  

 

Cô tự nhiên rút tay về.  

 

Tay Thời Mộ Dương khựng lại trên không trung, không khí trở nên lúng túng trong chớp mắt. Vẻ mặt anh trở nên tức giận, không chút do dự vỗ lên tay cô một cái.  

 

Giống như động tác vừa rồi không phải là ôm cô, mà là cố ý chỉnh cô.  

 

Đại Ninh bị anh chọc giận, dứt khoát nằm sấp xuống giường như vịt muối.  

 

Bộ dạng dù có chết đói cũng có thể chấp nhận được.  

 

"..."  

 

Vòng eo thiếu nữ lả lướt, bờ mông vểnh cao. Nắm tay nhỏ của cô đặt ở một bên má, bình thản nhắm mắt lại.  

 

Vừa rồi thức dậy đã dùng hết tất cả sức lực của cô, hiện tại cô không thể dậy nổi nữa, ăn cơm cũng không thể hấp dẫn được cô.  

 

Thời Mộ Dương dùng ánh mắt đầy ác ý nhìn cô: "Đừng mong tôi đến thông báo lần thứ hai, nếu đã không dậy nổi thì chờ chết đói đi."  

 

Anh nói xong thì bỏ đi, không thèm nhìn cô.  

 

Đại Ninh nằm trên giường đã đói hơn nửa ngày, bị đói tỉnh, nhưng bởi vì mệt mỏi, cô tiếp tục chọn đi ngủ.  

 

Thanh Đoàn đau lòng không chịu được: "Nếu không thì chúng ta lại đi trộm chút vận may đi."  

 

Đứa con thứ ba của vận mệnh đang ở đây, dù sao cũng tốt hơn cử động ngón tay một chút cũng chật vật như bây giờ.  

 

Đại Ninh nói chuyện chậm như ốc sên bò, lại còn kiêu ngạo chậm rãi nhấn mạnh từng chữ: "Không, muốn."  

 

Chính vào lúc này, Thanh Đoàn mới hiểu được cô cả thù dai đến mức nào. Ngay từ những ngày đầu lên đảo, Thời Mộ Dương tra tấn cô đủ kiểu, thế nên bây giờ cô mới không muốn thân thiết với Thời Mộ Dương.  

 

Người nào đối tốt với cô, người nào bắt nạt cô, trong lòng cô cũng có một quyển sổ nhỏ, nhớ kỹ từng người.  

 

Thấy cô mệt mỏi như thế, Thanh Đoàn không khỏi oán trách đứa con thứ ba của vận mệnh.  

 

Không dịu dàng không quan tâm, thậm chí còn không cho cô cả ăn cơm, nó gấp đến độ chạy vòng quanh biển ý thức của cô.  

 

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tác Nhị đi vào, để một hộp cơm xuống bên người cô, giọng nói thô thiển: "Chúng tôi ăn thừa, thấy cô đáng thương, mau ăn đi."  

 

Cậu ta buồn bực nói xong, lại hùng hổ đi ra ngoài, cứ như không tình nguyện đi một chuyến này.  

 

Thanh Đoàn nhìn thử, trong hộp cơm bên cạnh là cơm dứa được trình bày khéo léo, còn có mấy miếng thịt nướng, canh cá rất tươi, hoàn toàn không có dấu vết của "cơm thừa".  

 

Nó vui vẻ nói: "Tác Nhị đúng là một người tốt."  

 

Nó đang định giục Đại Ninh dậy ăn thì phát hiện cô lại ngủ thiếp đi.  

 

*  

 

Thời Mộ Dương gác chéo chân, như đại gia giám sát mọi người đóng thuyền.  

 

Tác Nhị chạy tới, cười ngây ngô tranh công nói: "Đại ca, em đưa cơm qua cho cô ta rồi, cũng không nói là anh đưa."  

 

"Ông đây có hỏi mày à, cút ra chỗ khác."  

 

Tác Nhị bị đạp vào mông, suýt chút nữa ngã dúi vào đống cát. Cậu ta sửng sốt, nửa ngày sau mới kích động ôm chân Thời Mộ Dương, cảm động đến mức khóc rống: "Đại ca, rốt cuộc anh cũng bình thường lại rồi đại ca!"  

 

Không còn ẻo lả nữa, lại quay về thành đại ca táo bạo nhẫn tâm không nói lý ngày xưa rồi.  

 

Có trời mới biết trong khoảng thời gian này cậu ta bị đại ca mặc đồ đỏ dọa thảm cỡ nào.  

 

Thời Mộ Dương ồ một tiếng, cầm quả dừa bên cạnh lên, đơn giản thô bạo nện lên đầu Tác Nhị.  

 

Tác Nhị rơm rớm nước mắt vì hạnh phúc, buổi chiều làm mộc cũng có tinh thần hơn nhiều.  

 

Bọn họ đốn gỗ ở ngoại ô đảo Bắc, từng người đều chảy mồ hôi đầm đìa. Trong rừng đột nhiên truyền ra tiếng sột sà sột soạt, người khác còn chưa phát hiện, Thời Mộ Dương đã liếc mắt nhìn.  

 

Vừa mới nhìn thoáng qua, anh ta đã lập tức dạt dào hứng thú.  

 

Chỉ thấy Kỷ Điềm lảo đảo chạy về phía anh, sau lưng có hai người đàn ông mặt mũi dữ tợn đang đuổi theo.  

 

"Con đĩ kia, mày đừng chạy!"  

 

Thời Mộ Dương ngồi trong bóng râm, híp mắt nhìn cô ta.  

 

Cô ta nước mắt giàn giụa, bộ dáng lo sợ không yên rất đáng thương. Mặc dù trên mặt cô ta có vết sẹo, nhưng ở trên đảo này cũng được tính là xinh đẹp hiếm thấy.  

 

Trông thấy Thời Mộ Dương, ánh mắt cô ta sáng lên, khổ sở đáng thương chạy tới cầu cứu.  

eyJpdiI6ImFDKzhPQTU3T00wVkJmNDFBcVFyc1E9PSIsInZhbHVlIjoiOUtMYTZjV1BuUWdnYnBEYUNWVHM5Q2hmOStsbDJURHduQjNhRDg0ZXlJYnBxUkdlbUQ1djJVXC9YM1d6Yk11cDEiLCJtYWMiOiJkZGNmODAyMjM5ZTBmNjkxNmE2NTliZjViNzhkNDZhMWU1MjNmODJhNzJhYWM4NjYxZDY3NmUwODk5N2NmZWEzIn0=
eyJpdiI6IjcwRk0xNGRTejZLUmZiMmtQVkRaMUE9PSIsInZhbHVlIjoiOHc2eERScFYxWFg5VVpCUnk1ZzRUWTBNWU5lbUtyWGRVeGx6bEtNODhzUjY4MEE1bjhyanVGSXJSQzVyUjV5WFFNeUxkejF6a3hvVTNNaU51M1dhbnhXeTV2TXBBcDRDN0N1dU02ZG5XZzNNMVNydzZ1K1wvaFN1Q3BjdWdtWng4NW9aZ0tJUXZ4MlFRNjJzbUhDelwvY2c9PSIsIm1hYyI6IjQ2NmY5ZDc2YjBjNTBjM2MyYzY1YTI4M2ZmZTU3YTFhOWJlMzY5OWM4YTYzM2M4NDU0MTdiZmJmYWIwN2Y1MTYifQ==

Một giây sau, một con trăn khổng lồ ghé sát mặt Kỷ Điềm, đầu trăn dữ tợn, lưỡi phun xì xì.

Ads
';
Advertisement