"Muốn xem tivi cơ." Cô dứt khoát ngã lên đùi công cụ hình người, nghiêm túc lặp lại: "Không cho xem tôi không đứng dậy nổi."
"Vậy để tôi bóp chết cô."
"Vậy anh bóp nhẹ thôi nha."
Thời Mộ Dương mặt không cảm xúc nhìn cô.
Cô suy nghĩ một chút, nói: "Muốn xem cái loại ngược đến chết đi sống lại ấy, nam chính khoét thận nữ chính để cứu ánh trăng sáng, để nữ chính ngồi tù gánh tội thay, còn treo nữ chính lên..."
"Thuộc hạ nói, ông chủ, phu nhân đã bị treo lên ba ngày rồi."
"Nam chính hỏi, cô ấy đã thừa nhận mình sai chưa?"
"Chưa ạ, đứa bé trong bụng phu nhân rơi mất rồi."
"..." Thời Mộ Dương che miệng cô lại, gân xanh trên trán nổi lên: "Ngậm miệng, không có."
Đều là chuyện vớ vẩn gì không!
Miệng cô bị che kín, nhưng một đôi mắt đen lúng liếng lại giống như biết nói chuyện, nhìn anh không chớp mắt.
Không có khẩn cầu, cũng không có thần phục, giống như đang nhìn một đài tivi phát theo yêu cầu không hiểu chuyện.
Thời Mộ Dương: "Máu chó, không có ý nghĩa! Đầu óc cô suốt ngày chứa thứ gì vậy, nói là bã đậu cũng quá coi trọng cô rồi."
Cô ỉu xìu hừ một tiếng.
Trong lòng bàn tay Thời Mộ Dương là đôi môi mềm mại của cô, anh theo bản năng đè tay lại gần hơn. Đợi đến khi kịp phản ứng, anh vội vàng buông tay ra, bày ra vẻ mặt buồn nôn, kéo quần áo của cô qua lau sạch bàn tay mình.
Cô duỗi ngón tay, ngây thơ nắm vành tai anh.
"Người ta muốn xem tivi!"
"Xem con khỉ, cút."
Khuôn mặt nhỏ của cô chôn vào bụng anh, cực kỳ không vui.
Thời Mộ Dương theo bản năng hóp bụng, xốc cô lên. Cô chậm rãi giơ tay lên, lại nhéo lỗ tai anh, hung dữ hét: "Tôi muốn xem tivi!"
Rống xong, cô sụt sịt mũi: "Đến cả xem tivi cũng không thể thỏa mãn người ta, đúng là tên đàn ông rác rưởi."
Thời Mộ Dương tức giận đến suýt nổ tung tại chỗ.
Mẹ nó ai là tên đàn ông rác rưởi! Thử nói lại lần nữa xem, không phải chỉ là xem tivi...
Ở trên đảo thật sự không có tivi.
Cái chỗ rách rưới này có thể phát ra điện đều dựa vào nhân tài công nghệ cao dưới tay anh, cho dù làm cho cô một cái máy thu tín hiệu, nơi này cũng không bắt nổi sóng truyền hình.
Huống chi, Thời Mộ Dương hoài nghi, chẳng lẽ là vì anh bị nhốt quá lâu, sao trên thế giới lại có người quay bộ phim truyền hình cay mắt như vậy chứ!
Anh ấn đầu cô xuống bằng một tay.
"Cháu gái nhỏ, trong mơ cái gì cũng có."
Anh sẽ không nhàm chán như vậy, còn làm phim truyền hình cho cô, điên rồi chắc?
Thời Mộ Dương chỉnh sửa bản kế hoạch được một nửa thì chợt nhớ tới cái gì, liếc mắt nhìn người bên cạnh. Chỉ thấy cô đã ngã lên đầu kia của ghế sô pha, bàn chân xinh đẹp như ngọc đạp lên chân anh, ngủ vô cùng say.
*
Tác Nhị bào gỗ, mảnh gỗ vụn bay đầy trời.
Từng cuộn gỗ vụn chất đống trên đầu cậu ta, buồn cười đến nỗi không thể nhìn thẳng. Phóng tầm mắt nhìn, người dân trên nửa hòn đảo này đều đang nỗ lực đóng thuyền.
Nếu quả thật có thể rời khỏi hòn đảo này, ai mà muốn ở lại cái nơi rách nát chim không thèm ị này chứ?
Thời Mộ Dương khác với Đại Ninh, anh có năng lực lãnh đạo tuyệt đối, nói thẳng ra chính là khả năng tẩy não hiệu quả.
Ban đầu Đại Ninh nói muốn rời đảo, tất cả mọi người đều hùa theo cô để dỗ cô vui vẻ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất