Trương Phương Phương đuổi theo: "Dừng lại!"
Mấy người khác thấy tình huống không ổn, có người quyết đoán, lập tức quăng Đại Ninh ra biển.
Sóng biển dâng lên, trong lòng Trương Phương Phương rất lo lắng, cô cả, cô mau đứng dậy chạy đi.
Ngay sau đó, cô ấy trợn mắt há hốc mồm nhìn cô cả bình thản bắt chéo tay vào nhau, lười chạy đua với sóng biển, đến cả giãy dụa cũng không thèm, bị sóng biển cuốn đi trong nháy mắt.
"..." Chuyện này...
Thời Mộ Dương không chút do dự lao nhanh xuống biển.
Nước biển dập dềnh, vô số người chạy tới.
"Cô cả rơi xuống biển?"
Trương Phương Phương nghĩ thầm: Không, là do cô cả lười cử động nên bị sóng cuốn đi.
"Thủ lĩnh nhảy xuống cứu cô ấy rồi?"
Trương Phương Phương chuẩn bị lấy đà nhảy xuống: Hả? Không thể nào. Người như đại ca Thời sao có thể đi cứu người? Không phải anh chuyên giết người sao?
Quả nhiên, chốc lát sau, một người đàn ông ôm cô gái lên bờ.
Tất cả mọi người vây quanh bọn họ.
Về chuyện đại ca Thời nhảy xuống biển cứu người, mọi người nghị luận ầm ĩ, ngạc nhiên không thôi. Bọn họ không cảm thấy anh chính nghĩa, ngược lại cảm thấy kỳ quái. Dù sao trên đảo tội ác, chính nghĩa và thiện chí chính là hai phẩm chất cần phải vứt bỏ nhất.
Là đại ca, nếu anh không chuyện ác nào không làm thì rất được hoan nghênh, nhưng nếu vì một người phụ nữ mà dũng cảm quên mình thì lại khiến người ta khinh thường.
Khi bắp chân Thời Mộ Dương bị nước biển thấm ướt, anh mới phát hiện mình đang làm gì. Sắc mặt anh đen thui trong chớp mắt, vì sao anh lại nhảy xuống biển cứu cô?
Không phải anh nên cười khanh khách đứng trên bờ, cùng đám người vây xem trò vui sao?
Bây giờ anh ôm cô cũng không được mà ném đi cũng không xong.
Đại Ninh sặc hai ngụm nước, nằm trong ngực anh thấp giọng ho khan: "Nếu như anh không nhảy xuống, chờ chút nữa nước biển sẽ đẩy tôi lên bờ. Thời Mộ Dương, có phải trước kia anh không học vật lý đúng không?
Bảo toàn năng lượng cũng không biết.
Mặc dù cô là đứa học dốt, nhưng khi thầy Triệu giảng bài đã từng nói qua!
Gân xanh trên trán Thời Mộ Dương nhảy lên. Loại người như cô thì cứu có ích gì! Mấu chốt là hành động nhảy xuống vừa rồi của anh hoàn toàn không đi qua đại não, hiện tại tất cả mọi người! Đều! Nhìn! Thấy!!
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, tay Thời Mộ Dương nóng như bị phỏng. Anh lập tức buông tay, ném cô xuống ven bờ biển.
Anh âm trầm tuyên bố: "Tao làm thế là để tự tay dìm chết cô!"
Đám người trên bờ bỗng chốc tỉnh ra. Đã nói mà, đây mới là đại ca Thời lòng dạ độc ác của bọn họ! Không chút do dự nhảy xuống biển, hóa ra là cứu người lên để tự tay dìm chết. Đúng là biến thái! Đúng là đủ tư cách làm đại ca của bọn họ!
Cô cả ngồi trong nước biển, ngơ ngác nhìn anh, còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
Nước biển xanh lam trong vắt, nhưng con ngươi của cô lại còn sạch sẽ hơn cả biển. Nước biển lần nữa dâng lên, chỉ vài giây nữa là sẽ lại cuốn cô xuống. Trương Phương Phương không nhịn được lo lắng tiến lên.
Đại Ninh theo bản năng vươn bàn tay nhỏ ra, nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay Thời Mộ Dương.
Cô không nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn anh. Nếu đổi lại là trước kia, cô có thể bày ra rất nhiều trò, trong lòng cũng sẽ ghim tội Thời Mộ Dương vào cuốn sổ nhỏ. Thế nhưng sự suy yếu đã rút sạch sức lực của cô, cô không còn cách nào để tự bảo vệ mình.
Ngón tay Thời Mộ Dương run rẩy, không nhúc nhích.
Đại Ninh không còn sức để níu lấy anh, cuối cùng, nước biển lần nữa cuốn cô đi.
Trên bờ toàn là tiếng khen ngợi.
Thời Mộ Dương đột nhiên vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô.
Anh không nói một lời, cúi người ôm cô từ dưới biển lên.
Anh ấn đầu nhỏ của cô vào lòng ngực, bước lên bờ không ngoái nhìn lại.
Khoảng thời gian này yên bình quá lâu, một vài người trên đảo bắt đầu không an phận, muốn mở miệng chất vấn tại chỗ. Thời Mộ Dương đi qua bên người cậu ta: "Xuỵt, đừng chọc giận tao."
Ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo. Chạm phải ánh mắt của anh, mọi người thức thời im lặng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất