Máu tươi nhuộm đỏ bờ biển, qua nhiều ngày vẫn giữ nguyên màu đỏ chói mắt, không thể rửa sạch.
Đại Ninh vùi đầu trong ngực anh, ngăn cách với vô số ánh mắt ác ý.
Thời Mộ Dương ôm cô về nhà gỗ, dọc đường không nói một lời.
Tâm tình của anh không thể tốt nổi.
Dù sao hai người đều biết, lần này anh cứu cô không phải là chuyện tốt. Trước đó khi hoán đổi thân thể với anh, Đại Ninh hoàn toàn không làm gì cả, cho nên đã làm mất một phần uy tín.
Bây giờ anh nhảy xuống biển cứu cô, quả đúng là có tám cái miệng cũng không thể nào xây dựng hình tượng âm độc với bên ngoài. Đại Ninh cũng rất bất ngờ, cô tưởng là loại người thông minh hay tính toán được mất như Thời Mộ Dương sẽ không làm ra hành động lỗ vốn này mới đúng.
Nếu đã gọi là đảo tội ác, thì chỉ những người đủ xấu xa mới có quyền lãnh đạo.
Một khi Thời Mộ Dương không đủ xấu, thứ anh phải đối mặt chính là sự tạo phản của người dân trên đảo Bắc.
Đừng thấy mấy người bên ngoài đóng thuyền chăm chỉ mà nhầm, nếu như bọn họ không phạm vào tội lớn thì đã không bị lưu đày đến hòn đảo này.
Người tốt đã sớm bị đảo tội ác đào thải.
So với việc lo lắng về những thứ này, điều mà Thời Mộ Dương càng khó tin hơn chính là anh lại nhảy xuống biển cứu cô, làm ra một chuyện không có đầu óc như thế.
Khi anh hận cô nhất, nửa đêm tỉnh dậy từ cơn mơ đều sẽ nghiến răng nghiến lợi, nghĩ xem sau này phải đối xử tàn nhẫn với cô như thế nào.
"Chú nhỏ..." Cô ngẩng mặt lên, muốn nói lại thôi.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều." Thời Mộ Dương lập tức chán ghét nói: "Cái chuyện hoán đổi thân thể đáng chết kia vẫn còn, nếu như cô xảy ra chuyện mà người chết lại là ông đây thì làm sao bây giờ."
"Thế nhưng mà..."
"Chẳng lẽ lại cô tự mình đa tình đến mức này, thật sự cho là tôi có cảm giác với cô. Không thể nào! Thu hồi suy nghĩ ngu xuẩn trong cái đầu cá vàng này của cô đi."
Anh không ngại bày ra ác ý lớn nhất với cô, sắc mặt căng cứng như thể nếu cô tiếp tục nhiều chuyện thì anh sẽ nhào lên bóp chết.
Vẻ mặt Đại Ninh khó hiểu nhìn anh.
"Tôi chỉ muốn nói với anh, trên quần anh có con cua."
"..."
Sau sự kiện con cua này, mãi tới tận đêm khuya Thời Mộ Dương cũng không cho Đại Ninh sắc mặt tốt.
Anh hóa tức giận thành hành động, như thể muốn chứng minh điều gì đó, ném Đại Ninh ra khỏi phòng.
"Cút ra ngoài, tự tìm phòng khác mà ngủ, tìm không thấy thì ngủ bãi cát. Cách xa ông đây chút."
Nếu đổi lại là trước kia, Đại Ninh có thể làm ầm ĩ với anh.
Nhưng cô suy nghĩ một chút, thấy cãi nhau thật quá là phiền phức và mệt mỏi. Đổi phòng khác thì đổi thôi, Thời Mộ Dương vốn có hơi thần kinh, nửa đêm gió thổi cỏ lay một cái là anh cảnh giác tỉnh lại ngay, sau đó rất có thể sẽ lấy cô cản dao.
Anh cho là mình rất được người ta yêu thích chắc?
Trong nhà gỗ có không ít phòng, cô đã sớm coi trọng một căn phòng có hoa tươi nở rộ bên ngoài. Chỉ là cô lười cử động, không nghĩ tới chuyện dời qua.
Hiện tại Thời Mộ Dương yêu cầu tách ra ngủ, trong lòng cô cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Đại Ninh chậm rãi đi về phía căn phòng có hoa tươi, ngâm nga một tiếng ngã xuống giường. Giường không mềm như giường của Thời Mộ Dương, nhưng cũng may là không tệ lắm.
Nếu đổi lại là trước kia, chỉ cần không thoải mái một chút thôi là cô đã có thể ầm ĩ vô cùng.
Thế nhưng giống như Thời Mộ Dương đã từng nói, ở đây không có ai thương cô, nên cô cũng không muốn tỏ ra yếu ớt.
Đại Ninh không có hứng thú gì với "chú nhỏ", cô chỉ muốn an nhàn thoải mái sống qua ngày, trở lại đất liền sống buông thả thêm vài tháng rồi bình tĩnh chờ chết.
Cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được chuyện này, dù sao cũng không ai muốn chết.
Nhưng mà khế ước cũng đã ký, nếu không có cách nào thay đổi, không bằng hiện tại sống vui vẻ chút.
Cô cả không hề có suy nghĩ quyến rũ Thời Mộ Dương, cho nên nửa đêm lúc đảo tội ác mưa to, cô rất hồn nhiên đi ngủ, còn ngủ vô cùng ngon.
Tia chớp chiếu sáng cả căn phòng, Thanh Đoàn cảm thấy có gì đó không ổn, từ trong biển ý thức nổi lên.
Ánh mắt nó long lanh mà nhìn về phía cửa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất