Thanh Đoàn vốn muốn đánh thức Đại Ninh, nhưng vừa thấy người đến là Thời Mộ Dương, nó lặng lẽ ngậm miệng lại. Ngược lại nó muốn nhìn thử xem rốt cuộc tên khốn nói một đằng làm một nẻo này đang định làm gì.
Kết quả là chờ đợi thật lâu, lâu đến nỗi khi nó tưởng là Thời Mộ Dương muốn làm một pho tượng đá trước cửa ra vào, anh mới ngạo mạn bước vào phòng.
Anh khoanh tay nhìn chằm chằm Đại Ninh.
Loại ánh mắt không quá thân thiện này khiến Thanh Đoàn tưởng là anh muốn làm gì cô cả, ngay khi nó không nhịn nổi nữa muốn đánh thức Đại Ninh, Thời Mộ Dương vươn tay bế cô lên.
Tiếng hét của Thanh Đoàn kẹt cứng trong cổ họng.
Thời Mộ Dương ôm Đại Ninh ra khỏi phòng, có lẽ cho rằng cô sẽ không tỉnh lại nên anh làm việc không chột dạ tí nào.
Anh một cước đá văng cửa phòng mình, đặt Đại Ninh lên giường, cởi quần áo ra nằm xuống bên cạnh cô.
Thanh Đoàn chứng kiến toàn bộ mọi chuyện: "..."
Nó không còn lời gì để nói, dùng ánh mắt nhìn bệnh thần kinh để nhìn Thời Mộ Dương.
Đêm khuya thanh vắng, tên bệnh thần kinh này đầu tiên là ôm Đại Ninh vào trong ngực, sau đó dùng tay của cô vòng quanh eo mình.
Sau đó anh nâng đầu cô lên đặt trên lồng ngực mình, tách bàn tay nhỏ của cô ra túm lấy cổ áo.
Anh dùng tay Đại Ninh mở cúc áo chỗ lồng ngực mình ra rồi đặt tay nhỏ của cô lên đó.
Làm xong tất cả những chuyện này, anh mới buông tay làm ra vẻ ghét bỏ bộ dáng của cô, khóe môi liên tục vểnh lên. Bấy giờ anh mới vừa lòng thỏa ý đi vào giấc ngủ.
Thanh Đoàn cảm thấy mấy thao tác này thật sự quá lẳng lơ.
Nó nán lại ở thế giới loài người đã lâu, nếu như điều kiện cho phép, nó quả thực muốn dựng ngón giữa với Thời Mộ Dương.
Nhưng nếu anh không làm cô cả bị thương thì nó cũng lười quản, chui vào biển ý thức của Đại Ninh nghỉ ngơi.
Đại Ninh suy yếu cũng ảnh hưởng đến nó, so với khung cảnh xinh đẹp lỗng lẫy lúc đầu, hiện tại biển ý thức là một mảnh u ám ảm đạm như đang thể hiện sinh mệnh yếu ớt của chủ nhân.
Ngày hôm sau, Đại Ninh bị người ta đánh thức.
Cô mơ màng mở mắt thì nhìn thấy Thời Mộ Dương lạnh lùng hất cằm, dùng giọng điệu mỉa mai nói: "Sao, ngủ quen rồi, tự chui vào ngực tôi?"
Đại Ninh vẻ mặt mờ mịt.
Hàng mi dài của cô chớp chớp, hồi lâu sau phản ứng lại mới phát hiện căn phòng đầy hoa tươi mình ngủ tối qua đã biến thành phòng của Thời Mộ Dương.
Tay cô còn đang vòng lên eo anh, cả người cuộn tròn trong ngực anh.
"Đừng tin anh ta, là anh ta ôm cô tới đây đó!" Thanh Đoàn lập tức kể lại vô cùng chi tiết chuyện xảy ra tối qua.
Đại Ninh nghĩ thầm, chú nhỏ đúng là lẳng lơ.
Cô đã không muốn công lược anh rồi, anh còn chủ động dâng mình lên, đây không phải là thích ngược sao?
Hơn nữa cô vốn là một con công kiểu ngạo, bình thường đã không để ý tới anh, mặc kệ anh, coi anh là công cụ hình người rồi. Anh xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trước mặt cô, lại còn dám bày ra vẻ mặt căm ghét này?
Đây không phải tìm ngược sao?
Đại Ninh thu tay lại, nở nụ cười: "Thật xin lỗi."
Cô nói xin lỗi quá dễ dàng, Thanh Đoàn lập tức hiểu rằng chuyện này không đơn giản. Quả nhiên, một giây sau, Đại Ninh chậm rãi nói tiếp: "Có thể là do quen rồi."
Thời Mộ Dương hơi nhíu mày, thầm nghĩ, cô ngủ cùng giường với anh lâu như vậy sao có thể không ỷ lại chút nào.
Kết quả nghe thấy cô cả chậm nửa nhịp nói tiếp: "Có lẽ tôi xem anh thành bạn trai tôi, thật xin lỗi chú nhỏ, anh là trưởng bối, sẽ không hẹp hòi như vậy đúng không."
Thời Mộ Dương nhìn chằm chằm cô: "Bạn trai cô?"
Đôi mắt Đại Ninh lộ ra vẻ hoài niệm, như đang tơ tưởng chuyện yêu đương, mềm mại nói: "Đúng thế, đi ngủ mà không được anh ấy ôm tôi không quen."
Ánh mắt cô đảo một vòng, chui ra khỏi ngực anh ta, nghi hoặc bổ sung: "Tôi đã nói với chú nhỏ từ lâu rồi mà, không phải anh quên rồi chứ."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất