Lần thứ hai ở trại hè, cô thờ ơ ngồi trong lều vải, nhìn Trần Cảnh ngăn cản axit sunfuric cho mình.
Bọn họ chưa hề làm gì đã bị đối xử như thế.
Thời Mộ Dương coi cô là gối đầu, đút cô uống thuốc độc, sao cô có thể ngốc nghếch ngọt ngào muốn có HE với anh?
Trong lòng nó kêu lộp bộp, đột nhiên sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt không tồn tại.
Đây làm gì phải là tiết tấu muốn gây sự, đây là muốn đẩy Thời Mộ Dương xuống địa ngục mới đúng!
Nó liếc mắt nhìn vẻ mặt vui sướng của Thời Mộ Dương, đột nhiên cảm thấy anh thật sự rất đáng thương.
*
Thuyền đi được vài ngày, Vạn Đồng phát hiện cái tên mặt trắng họ Thời kia là đồ tôm chân mềm, ông ta muốn cái gì thì bên kia đưa cái đó.
Nghĩ đến chuyện mình thật sự có thể trở lại đất liền, Vạn Đồng không khỏi mong chờ.
Tâm tình của ông ta tốt thì càng có tính thú đè Kỷ Điềm lăn qua lăn lại, làm đủ loại tư thế. Có đôi khi hai thuyền tới gần nhau, người bên phía Thời Mộ Dương còn có thể nghe thấy tiếng bạch bạch từ thuyền đối diện.
Kỷ Điềm nằm dưới thân ông ta, ngón tay mạnh mẽ bấu chặt ga trải giường.
Cô ta đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Thời Mộ Dương thân thiện chính là sự bất thường lớn nhất! Cái tên ngu xuẩn này lại còn đắc chí.
"Quỳ xuống." Vạn Đồng vỗ lên người cô ta, khiến cô ta rên lên một tiếng vì đau.
Kỷ Điềm gần như nghiến nát răng, khuất nhục quỳ xuống trước mặt ông ta.
Vạn Đồng bắt đầu hưởng thụ sự hầu hạ của cô ta.
Ánh mắt Kỷ Điềm toát lên vẻ hung ác, người đàn ông này không thể sống sót lên bờ được, cho dù Thời Mộ Dương không ra tay, cô ta cũng không cho phép ông ta được sống.
Càng đến gần phòng tuyến trên biển, trong lòng Kỷ Điềm càng bất an. Cô ta đã đọc qua truyện gốc, biết quân lính canh giữ ở nơi này vốn là người của Thời Mộ Vân, mà người kia cũng không phải là đèn cạn dầu.
Trong lòng có một âm thanh mãnh liệt nói với cô ta, phải ở bên cạnh Thời Mộ Dương mới có thể sống sót.
Thế là vào lần tiếp tế cuối cùng, cô ta nhảy xuống biển, bơi đến dưới thuyền Thời Mộ Dương, leo lên tìm một chỗ chứa đồ trốn vào.
Vạn Đồng phát hiện không thấy cô ta, chửi ầm lên.
Nhưng mà lục soát thế nào cũng không tìm thấy người. Ông ta đang thèm nhỏ dãi người phụ nữ bên cạnh Thời Mộ Dương, nhưng không biết vì sao, ông ta không dám mở miệng đòi.
Hai ngày sau Đại Ninh mới biết chuyện này. Nữ chính đúng là nữ chính, trong tình huống này mà vẫn còn trực giác với nguy hiểm, không trách được Kỷ Điềm có thể sống đến cuối cùng.
Lúc tiếng nổ mạnh vang lên, cô mới biết được Thời Mộ Dương muốn làm gì.
Không ngờ anh lại cho người lái chiếc thuyền kia của Vạn Đồng đâm vào phòng tuyến trên biển. Mà bên trên chiếc thuyền kia toàn là bom.
Vạn Đồng và thuộc hạ bị nổ văng tứ tung trong giấc ngủ.
Lúc đó thì Thời Mộ Dương híp mắt đứng trên boong thuyền, trên mặt mang theo vài phần hài lòng như đang thưởng thức nghệ thuật, nhìn máu lan ra từng lớp từng lớp, nhuộm đỏ một mảng lớn nước biển.
Anh cười khẩy nói: "Dám gọi ông đây là thằng mặt trắng?"
Khói thuốc lan tràn trước mặt anh, giày anh giẫm lên đất liền, thả con trăn khổng lồ ra, ngang ngược mở đường.
Tất cả mọi người cầm theo vũ khí đổ bộ lên đất liền. Những ác ma đến từ đảo tội ác vốn là đồ tể trời sinh.
Đại Ninh trông thấy, ngay cả Trương Phương Phương cũng mang theo nụ cười hưng phấn, di chuyển trong đám người.
Cô ăn mặc sạch sẽ, mở to đôi mắt trong veo, tỉnh táo nhìn tất cả những thứ này.
Máu tươi bắn tung tóe, vẩy cả lên trán cô, cô trừng mắt nhìn, rốt cuộc có chút không vui.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất