Cô kiêu ngạo "Ừ" một tiếng, giọng điệu như mèo con, nhưng trên mặt vẫn còn lộ rõ vẻ bất mãn.
Thời Mộ Dương lau sạch sẽ bàn tay đầy máu của mình rồi mới vươn tay về phía cô.
Thật lâu sau, Đại Ninh mới tự hạ thấp địa vị, đặt tay vào trong lòng bàn tay anh. Thời Mộ Dương dắt tay cô, cùng nhau đi trên mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đại Ninh ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh, nhẹ nhàng lùi về sau một bước. Cô khinh miệt nghĩ, cô chưa bao giờ có ý định sóng vai đồng hành với anh.
Anh dựng lên địa ngục của những kẻ thua cuộc, vậy thì đâu là địa ngục của anh, Thời Mộ Dương?
Tất nhiên là bọn họ không gặp Thời Mộ Vân ở chỗ phòng tuyến. Phòng thủ trên biển thuộc sự quản lý của anh, nhưng lại không do anh trông giữ.
Đảo tội ác là ngục giam do nhà họ Thời chế tạo, Thời Mộ Dương vừa chạy ra là Thời Mộ Vân biết ngay. Chỉ có điều khi anh phái người đuổi theo thì đã không kịp nữa rồi.
Đứa em trai này của anh ta an phận ở trên đảo lâu như vậy, ngay cả anh ta cũng không ngờ rằng Thời Mộ Dương sẽ bất ngờ làm loạn.
Còn những thùng thuốc nổ kia thì tới từ đâu?
Những chuyện này e là chỉ có một mình Thời Mộ Dương biết, mà giờ phút này, anh đã thu thập đủ tài nguyên từ chỗ phòng thủ trên biển, mang theo những người còn sống tiếp tục lên thuyền ra khơi.
Lúc kiểm kê nhân số, Đại Ninh mới biết được hơn hai trăm người của Thời Mộ Dương đã chết.
Cộng thêm đám người của Vạn Đồng, gần bốn trăm người đã hi sinh.
Bốn trăm người này đã đổi lấy tự do cho bốn trăm người còn lại. Người còn sống sót cũng không thương cảm cho cái chết của bạn đồng hành, chỉ cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng được tự do, không cần vùi mình trên hòn đảo chim không thèm ị, mỗi ngày phải lo lắng rắn độc và thú dữ nữa.
Bọn họ ăn uống linh đình, tâm tình buông lỏng.
Đại Ninh phát hiện người phụ nữ đóng vai "ánh trăng sáng" trong bộ phim truyền hình diễn cho cô xem đã chết rồi.
Người phụ nữ bị cô ghét bỏ tuổi tác quá lớn, kỹ năng diễn xuất không đủ tốt, luôn thích tranh giành Tác Nhị với Trương Phương Phương.
Cô nhìn về phía Tác Nhị, phát hiện giờ phút này cậu ta đang nói với Trương Phương Phương cái gì, trên mặt hai người đều nở nụ cười.
Dường như không ai trong bọn họ nhớ rõ người phụ nữ kia.
Thanh Đoàn sợ Đại Ninh khổ sở, nhưng khi nó nhìn sang lại không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trên mặt cô.
Lúc quét dọn khoang thuyền, có người phát hiện ra Kỷ Điềm đang trốn trong phòng chứa đồ.
Kỷ Điềm bị người bắt lại, ném trên boong thuyền.
Thời Mộ Dương bắt chéo chân, khóe miệng nở nụ cười, ngữ điệu nâng lên: "Cô hai nhà họ Kỷ?"
Kỷ Điềm vô cùng chật vật. Đầu tóc cô ta rối bời, khuôn mặt tiều tụy, trên người dính đầy vụn bánh mì không biết lấy từ chỗ nào.
Có lẽ biết rằng không thể nào hòa hảo lại với Thời Mộ Dương, cô ta nhìn Thời Mộ Dương và Đại Ninh bằng ánh mắt hung tàn.
Lúc ánh mắt rơi trên người Đại Ninh, móng tay cô ta suýt nữa cào ra âm thanh khó nghe trên mặt đất.
Đại Ninh mặc một chiếc váy xinh đẹp màu vàng nhạt, tóc được người tỉ mỉ tết thành bím. Cô cả đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.
Sạch sẽ tinh xảo như một con búp bê, vừa nhìn là biết Thời Mộ Dương chăm sóc cho cô tốt đến mức nào.
Mà lúc này tinh thần Kỷ Điềm đã sa sút như một người điên.
Cô ta vươn tay nắm lấy chân Đại Ninh, trong miệng lẩm bẩm: "Của tôi, đều là của tôi..."
Đại Ninh còn chưa cử động, tay của Kỷ Điềm đã bị Thời Mộ Dương đá bay.
Anh phát huy sự máu lạnh của mình vô cùng nhuần nhuyễn, đánh giá người phụ nữ quỳ trên đất.
Kỷ Điềm vừa khóc vừa cười: "Mấy người sẽ không được chết tử tế!"
Đại Ninh cười rộ lên, cô đã sớm chết không được tử tế. Cô đi đến trước mặt Kỷ Điềm, khẽ cười nói: "Cô muốn trở về sao?"
Kỷ Điềm ngẩng đầu nhìn cô, trong lúc nhất thời không hiểu Kỷ Đại Ninh có ý đồ gì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất