"Cô có ý gì?"
Đại Ninh cười vô cùng ngây thơ: "Tôi muốn giúp cô một lần, đưa cô lên bờ."
"Thật sao?" Kỷ Điềm mở to hai mắt, vẻ mừng rỡ lộ rõ trên mặt: "Tôi biết mà, tôi... Tôi là em gái của cô, cô sẽ không mặc kệ tôi."
"Không, cô không phải." Đại Ninh lắc đầu, cô hỏi Thời Mộ Dương: "Chú nhỏ, có thể tiện tay đưa Kỷ Điềm lên bờ không?"
Thời Mộ Dương liếc nhìn cô một cái, không thấy có vấn đề gì, nói: "Tùy em."
Kỷ Điềm được giữ lại nhưng không nhận được đãi ngộ tốt đẹp gì. Thời Mộ Dương sai người nhốt cô ta vào tầng dưới chót của khoang thuyền.
Thanh Đoàn rất khó hiểu: "Đại Ninh, vì sao cô lại đưa cô ta theo cùng?"
Cô cả cũng sẵn lòng giải thích cho nó vài câu: "Nếu để Thời Mộ Dương ném cô ta xuống biển, với sức sống ngoan cường của cô ta thì không chắc chắn được cô ta có chết hay không. Hơn nữa, nếu cô ta thật sự chết đi... Vị nữ chính xuyên sách này sẽ trở về thân thể ban đầu sao?"
Thanh Đoàn sửng sốt, nó hoàn toàn không nghĩ tới còn có khả năng này! Kỷ Điềm có thân thể của mình, trong thế giới song song kia, Kỷ Điềm vẫn là một thành phần tri thức.
"Vậy thì đúng rồi." Đại Ninh cười rộ lên, trời chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng được phủ lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt: "Đã làm chuyện xấu, sao có thể toàn thân trở ra được? Nếu như cô ta trở về sẽ chỉ xem những thứ này như một ác mộng, điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục sống. Nhưng Đoàn Tử à, cuộc đời của chúng ta không phải là một trang giấy. Tôi đã sống qua hai đời rồi."
Cho dù cô cả chỉ là một nữ phụ bia đỡ đạn trong sách, cô cũng tuyệt đối không muốn nhận đãi ngộ không công bằng như vậy.
Nếu ngay từ đầu Kỷ Điềm đã thèm muốn mọi thứ trong thế giới này, vậy thì không nên nghĩ tới chuyện thoát khỏi đây.
*
Ban đầu cô cả còn thích ngủ, nhưng hiện tại lại có vẻ rất có tinh thần.
Qua vài ngày nữa, Thời Mộ Dương vẻ mặt cổ quái nói: "Kỷ Điềm đang mang thai."
Đại Ninh đang ăn đồ ăn vặt hết sức kinh ngạc.
"Con của anh?"
Câu nói này làm sắc mặt Thời Mộ Dương đen thui.
"Kỷ Đại Ninh!"
Kể từ khi quan hệ của hai người thay đổi, anh hiếm khi gọi đầy đủ tên cô như vậy, có lẽ là lần này bị chọc tức không nhẹ.
Nhìn thấy cô bày ra vẻ mặt vô tội, Thời Mộ Dương tức giận đến mức môi cũng run lên, cuối cùng trút giận lên chiếc ghế nhỏ cô đang ngồi, một cước đá văng ghế nhỏ.
Đại Ninh đang ngồi trên đó, lúc sắp ngã xuống thì được anh đỡ lấy, giống như chỉ muốn hù dọa cô.
"Lần sau còn nói mấy lời nhảm nhí này, tôi ném em xuống biển cho cá ăn!"
Đại Ninh cười khanh khách, mềm mại ôm lấy cổ anh: "Không phải của anh thì anh bày ra vẻ mặt kỳ quái như vậy làm gì?"
"Sau khi Kỷ Điềm biết mình mang thai thì muốn bỏ đứa bé này."
Trong giây lát đó, thậm chí Thời Mộ Dương còn trông thấy bóng dáng của mẹ mình trên người Kỷ Điềm. Các cô đều ngu xuẩn, ác độc như vậy. Anh đã gặp rất nhiều người mẹ từ ái, cũng đã gặp nhiều người mẹ như Kỷ Điềm, sau khi biết mình mang thai thì cảm giác như sấm sét giữa trời quang, chỉ hận không thể giết chết đứa bé trong bụng.
Đại Ninh có vài phần hứng thú: "Tôi đi xem cô ta một chút."
Cô không đi vào mà chỉ nhìn Kỷ Điềm qua cánh cửa sổ mở toang. Kỷ Điềm không còn dáng vẻ em gái nhà bên như lần đầu gặp gỡ nữa mà tiều tụy đi không ít.
Hai mắt trũng sâu, đấm từng quyền vào bụng mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất