Đại Ninh không vội tin điệu bộ đàn ông cặn bã "Tôi đã đạt được thân thể cô, bây giờ cô yêu ai thì yêu" này của anh.
Cô nhìn Triệu Dữ với vẻ mới lạ, trong lòng không tin lắm.
Người đàn ông tối hôm qua còn thở dốc, gọi bảo bối bên tai cô, hôm nay lại có thái độ xong việc vô tình.
Dù sao cô cả cũng không phải nữ chính ngôn tình não tàn gì đó, sẽ không tin là thật rồi kêu gào léo nhéo, cái tên khốn kiếp tôi hận anh chết đi được.
Trong thời điểm mà sinh mệnh của cô đang đếm ngược này, Triệu Dữ yêu hay không yêu cô cũng không còn quan trọng.
Cô còn có việc muốn làm, bởi vậy Đại Ninh đứng lên, cô gật đầu, nhanh chóng muốn rời khỏi: "Vậy hẹn gặp lại nha!"
Cô đi tới cửa, tay bị ai đó nhẹ nhàng giữ chặt.
Triệu Dữ rũ mắt, đặt một chén sữa bò ấm vào tay cô. anh không hề nói gì, quay người trở về trong phòng, chỉ có bóng lưng ấy vẫn thẳng tắp như trúc, hệt như năm ấy.
Ngoài cửa sổ, gió mây biến đổi thất thường, nhìn thoáng qua, giống như sắp trở trời.
Đây là lần ly biệt bình yên nhất mà đời này Đại Ninh từng trải qua, ít nhất lúc ra đi, cô vẫn còn có thể cẩm được một chén bữa bò nóng.
*
Ngôn Cảnh đưa cô trở về Bắc Kinh, anh muốn Đại Ninh an toàn, cuối cùng cũng không thể thật sự ra tay trên địa bàn của Triệu Dữ.
Lúc bọn họ đi, cửa sổ tầng hai mở ra, Ngôn Cảnh quay đầu lại trông thấy người đàn ông ấy đưa mắt nhìn bọn họ với vẻ mặt bình tĩnh, trên ngón tay kẹp một điếu thuốc.
Giữa đường cả Ngôn Cảnh và Đại Ninh đều yên lặng, thực ra, cũng không hẳn là do Đại Ninh yên tĩnh. Từ trước đến nay, chỉ cần cô cả muốn thì sẽ luôn là người lắm lời.
Ngược lại là Ngôn Cảnh, anh như hiểu ra gì đó nhưng lại không dám thừa nhận.
Là một trong những người may mắn, anh cũng không ngu ngốc. Trong lời nói của tên Triệu Dữ kia không hề tin tưởng anh, nhưng anh lại vờ như mình tin.
Nếu không, đến cả cơ hội cuối cùng có được cô cũng không có.
Trong cuộc chiến tình yêu không công bằng này, anh hèn mọn đến mức thà rằng không hiểu bất cứ thứ gì.
Máy bay tư nhân bay qua bờ biển, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô.
"Đại Ninh. " Anh ta nói: "Anh đưa em trở về thăm ông."
Trong ngực của người đàn ông hơi lạnh, cô cả cười hì hì nói: "Được thôi anh trai."
"Anh trai, bây giờ anh trai nói chuyện không cà lăm nữa hả?"
Cô tò mò đùa giỡn môi anh, Ngôn Cảnh nén cay đắng trong ánh mắt, khẽ gật đầu, cười: "Em thích anh như thế này sao?"
Cô cả thành thật mà nói: "Đương nhiên rồi, như thế này trao đổi rất thuận tiện."
Ngôn Cảnh không nhắc tới Triệu Dữ, cũng không nhắc đến Thời Mộ Dương trong tin tức, anh mặc áo khoác mùa đông vào cho cô, đan mười ngón tay với cô, giữ chặt Đại Ninh trong lòng bàn tay.
Lúc sắp vào nhà họ Kỷ, Ngôn Cảnh siết ngón tay, đột nhiên nhìn vào mắt Đại Ninh.
"Anh sẽ không quan tâm mẹ con Trần Liên Tinh nữa. Trần Kế Duệ... Anh cũng có thể... Anh..."
Đại Ninh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Ngôn Cảnh, lúc anh nói chuyện, ánh mắt run rẩy. Giọng của anh vốn mất tiếng khó nghe, giờ phút này chật vật nói mấy chữ để Đại Ninh hiểu được ý anh. Lúc trước anh để ý nhưng giờ cũng từ bỏ. Trong sinh mệnh của anh chỉ còn một mình cô. Đừng không cần anh, đừng tàn nhẫn như vậy.
Bắc Kinh đổ một trận tuyết lớn, tuyết trắng xoá khắp nơi. Trong mắt của anh thật sự chỉ có một mình cô.
Triệu Dữ nhẹ nhàng rời khỏi sinh mệnh của cô, đẩy cô về phía Ngôn Cảnh, mà Ngôn Cảnh cố gắng luyện tập nói chuyện bằng bất cứ giá nào, chỉ để chạy về phía cô.
Lúc đầu Đại Ninh muốn cười nhưng không biết vì sao lại không cười nổi.
Đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông trước mặt này có chút đáng thương. Chỉ sợ cho dù anh ở bên Trần Liên Tinh, cũng sẽ không khổ sở như bây giờ.
Trời sinh anh không sợ bất cứ ai trên đời này, nhưng giờ phút này bàn tay đang nắm chặt bàn tay cô lại lạnh hơn cả băng.
Cô cả không muốn cười, quay đầu đi chỗ khác, cuối cùng không nói hươu nói vượn dỗ anh ta chơi nữa.
"Đi vào đi." Cuối cùng không hứa hẹn nhiều thêm nữa.
Ngôn Cảnh đảo mắt, không nói gì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất