Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

 Cô không thể khống chế được Triệu Dữ, nhưng mà Ngôn Cảnh... có lẽ là sẽ theo con đường mà cô muốn.  

 

Dù sao đối với Ngôn Cảnh mà nói, cô đã là cả thế giới của anh từ lâu rồi.  

 

Đại Ninh đi vào, người đàn ông đang uống nước bị sặc lên mũi.  

 

Cũng không biết có phải do vậy mà khoé mắt anh đỏ lên hay không.  

 

Kỷ Mặc Giác đứng vụt lên từ trên ghế, muốn tới nhưng lại đứng khựng tại chỗ.  

 

"Chị... Chị không sao là tốt rồi."  

 

Anh ta hoảng hồn, mắt nhìn chằm chằm cô: "Chị khát không, đói không? Muốn gì, em lấy cho chị."  

 

Thậm chí Kỷ Mặc Giác còn nghi ngờ là mình đang nằm mơ, vừa đi đến chạm vào cô, Đại Ninh sẽ lập tức tan biến không thấy gì nữa.  

 

Anh ta nói với vẻ cẩn thận gần như lấy lòng, nhưng lại không dám tới gần.  

 

Kỷ Đại Ninh hơi hoảng hốt, vì trong trí nhớ, Kỷ Mặc Giác chưa từng lấy lòng ai như thế này, cho dù là Kỷ Điềm của đời trước, hầu như anh ta cũng dùng thái độ cà lơ phất phơ.  

 

Trong nội tâm cô cũng chưa từng tha thứ cho anh ta, cô lách qua Kỷ Mặc Giác, vui mừng lên tầng gọi ông nội.  

 

Kỷ Mặc Giác đầy vẻ mất mát, nhưng lại nhịn không được mà trông mong nhìn theo bóng lưng Đại Ninh.  

 

Mất mà được lại mừng rỡ khiến anh ta cảm thấy, sao Đại Ninh có thể không liên quan gì đến anh ta chứ.  

 

Hai người đàn ông dưới tầng ngồi đối diện nhau không nói gì, Đại Ninh trên tầng, nhẹ nhàng ôm ông lão.  

 

Ông nội Kỷ tóc đã hoa râm vỗ vỗ vai cô, có chút bùi ngùi: "Trở về là tốt, Ninh Ninh gầy đi rồi."  

 

Đại Ninh may mắn được Triệu Dữ nuôi mấy ngày, bây giờ vô cùng có tinh thần, cô lôi kéo ông nội Kỷ an ủi.  

 

"Con không hề lừa gạt ông, nói sẽ về nhà là sẽ trở về."  

 

Con cháu đều là kiếp nợ.  

 

Ông nội Kỷ cười lắc đầu, cuối cùng cũng yên lòng, hỏi cô: "Chuyện xong xuôi rồi sao?"  

 

Đại Ninh gật đầu.  

 

Ông nội Kỷ nhìn cô một cái, thấy khuôn mặt nhỏ của cô sáng loáng, hoàn toàn không thấy sự sợ hãi run người, trong lòng hiểu cháu gái khác với người thường.  

 

Trước khi đi Đại Ninh đã nói với ông, cô đang đi một ván cờ rất lớn, nếu thắng có thể bảo toàn của nhà họ Kỷ, thua cũng không ảnh hưởng toàn cục.  

 

Cô chắc chắn sẽ về nhà.  

 

Bây giờ, Đại Ninh chỉ còn một chuyện cuối cùng.  

 

Đưa Thời Mộ Dương vào cuộc.

Trong khoảng thời gian Đại Ninh quay trở lại nhà họ Kỷ này, cuộc sống vô cùng thoải mái.  

 

Ông nội yêu thương cô thì đương nhiên là không nói đến, thi thoảng Ngôn Cảnh sẽ đến thăm cô, để tâm đưa rất nhiều món quà nho nhỏ đến. Nhưng khiến người hầu ngạc nhiên nhất chính là cậu cả Kỷ Mặc Giác như biến thành người khác, ngày nào cũng tìm cách làm cô vui vẻ.  

 

Nhưng Đại Ninh cũng không hề nói gì với anh ta, dường như người ở trên thuyền nhỏ nhảy xuống cứu Kỷ Mặc Giác ngày hôm đó không phải là mình.  

 

Kỷ Mặc Giác cảm thấy mất mát trong lòng, nhưng anh ta càng bị ngăn cản thì bùng nổ càng mạnh, cũng không cần mặt mũi, ngày nào cũng tìm cảm giác tồn tại trước mặt cô cả.  

 

"Chị, chị thích cái vòng tay này không? Là hãng mà trước đây chị thích nhất... Không thích hả, vậy cũng không sao, ngày mai em chọn lại cho chị."  

 

"Đừng ném đừng ném, không phải cái hộp nhạc xoay tròn này là thứ mà chị thích nhất năm mười bốn tuổi hay sao, em tìm khắp thành phố cũng không có cái nào giống hệt cái đó. Vất vả lắm mới sửa xong, mặc dù không thể bật nhạc nhưng vẫn có thể di chuyển được, em thề đó! Em làm mẫu cho chị xem!"  

 

"Mèo, mèo con, chị xem này."  

 

Người đàn ông trước mặt mở hộp ra, chờ mong nhìn Đại Ninh đang ngồi trên xích đu.  

 

Bên trong có một con mèo nhỏ màu trắng nhô một cái đầu nhỏ ra từ hộp giấy, gọi Đại Ninh một tiếng rất dễ thương.  

 

Đại Ninh nhìn Kỷ Mặc Giác một cái, từ xưa đến nay cô không nuôi thú cưng là vì Kỷ Mặc Giác bị dị ứng.  

 

Giờ phút này trên cánh tay của Kỷ Mặc Giác lít nha lít nhít toàn là chấm đỏ, anh ta rụt tay lại, muốn giấu cánh tay kia đi.  

eyJpdiI6Ill5RVZNaWkrbGNzREJzclZSb0hmM1E9PSIsInZhbHVlIjoia1JzaUMraUt5U1huNzNET2Zvd1JqWE5xdmJtTytyUUpOc1FndExCTStkVCszdkVpQUgyWWZUdUNCcU5Db1ZoRiIsIm1hYyI6IjVmODhkZjI2YjRkODI4YTVjNjIwNTlmOTRiMTAyMzg4NGRjY2MzZjE2M2MzZGIzODNhZmQ5NjEwNTdjMTFhN2UifQ==
eyJpdiI6IlwvaUhrZVo5c2JZdmtGWW5mc08zNnRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5kMlRaQjJBNTZXOEpqMUNQN2x1dTFUNmErWExMU0dVS2RidllaK3dsMFBEcXowYXRLYkJxZ3RDT2g2R2R6NmVcL1wvM0dnSWkxTGFzNU8xZnpNdys0YVI5NWVXcjRvSzBHcVdoa3dVSmdjWnBmK0hjTmV3ZTlJY3NJTWlEdzA1T0t1ZkQ0UiswS0d1S012bzBGN21BREtZZ2lPaGF6UU0xVUxqMmxcL3RcL0tzQ2pxXC9QTEZueWJNWk1rOGttVlYyXC9jWTIzZDU1ZVdlaklmYjh0RG9zUWFMQUFWXC9EcWJOV3RqdTNIOTA2aE5oclwvRGZJUktQZDBFc2x6ZEhvUzRhV0VFUyIsIm1hYyI6Ijc1OWVhYTc2OGUwOWVmOGI3MmFlNTdhODhhMTM4Mjc4NDE3MTg5NDFhZjc2NDEyNmQ2YjE2NTQ4ZWVkOWM5MjQifQ==

Ánh mắt long lanh như nước của con mèo nhìn sang, cọ qua coi lại mắt cá chân của Đại Ninh, nhưng Đại Ninh không hề sờ vào nó, cô đẩy hộp giấy lại, lạnh lùng nói: "Đưa đi." 

Ads
';
Advertisement