Kỷ Mặc Giác mấp máy môi, rất lâu sau mới nở nụ cười.
"Không thích cũng không sao, em sẽ đưa nó đi."
"Kỷ Mặc Giác."
Đột nhiên bị gọi lại, Kỷ Mặc Giác ngạc nhiên quay đầu, cho rằng cô thay đổi ý, ngờ đâu cô gái đung đưa chân ngồi trên xích đu lại lạnh nhạt nói: "Cậu nhàn rỗi thế này thì trông coi công ty cho tốt đi, đừng đến đây làm phiền tôi nữa."
Kỷ Mặc Giác miễn cưỡng cười nói: "Được."
Quay người, anh ta mới cố gắng nén sự khó chịu xuống, khi còn bé rõ ràng bọn họ rất tốt. Mãi đến khi cô không thèm để ý anh ta, Kỷ Mặc Giác mới nhớ tới rất nhiều chuyện lúc trước.
Ví dụ như khi còn bé Đại Ninh thích thú cưng nhưng từ trước đến nay cô đều không đòi nuôi, bởi vì Kỷ Mặc Giác bị dị ứng.
Nhưng mà từ khi bố mẹ xảy ra chuyện, Kỷ Điềm tới nhà, trong lòng của anh ta bị uất hận lấp đầy, quên đi những điều tốt của cô, chỉ nhớ đến sự ngang ngạnh và tuỳ hứng của cô.
Thật ra chuyện bố mẹ xảy ra chuyện đâu thể trách Đại Ninh chứ? Mình đã từng can ngăn nhưng cũng không thể ngăn được bi kịch xảy ra, trước đây cô che dù, nhìn bọn họ từ đằng xa, nhưng thật ra lại sáng suốt hơn anh ta rất nhiều.
Kỷ Mặc Giác mỉm cười, không sao, anh ta sẽ để cho cô nhìn thấy sự thay đổi của mình. Anh ta đã trưởng thành, sẽ bảo vệ ông và cô thật cẩn thận, sẽ không để cô thất vọng như vậy nữa.
Hôm nay cô không tha thứ anh ta, nhưng đến một ngày nào đó sẽ tha thứ anh ta.
Đuổi Kỷ Mặc Giác đi, Đại Ninh uống trà chiều cùng ông nội.
Cô pha trà rất có phong thái, bởi vì ông nội thích uống nên cô lập tức hạ quyết tâm nghiên cứu. Nghĩ đến việc có lẽ Thời Mộ Dương đã sắp đánh tới nơi, Đại Ninh nói với ông nội: "Ông, lần trước lễ đính hôn của con và Ngôn Cảnh xảy ra chuyện, con đã nói với ông từ lâu. Sau này trời xui đất khiến, con gặp được chân ái của đời mình, người đó ông cũng biết."
Đại Ninh nói dối không chớp mắt, còn đỏ mặt, điệu bộ hơi thẹn thùng.
Ông nôi Kỷ khó ngăn được tò mò: "Ông cũng biết?"
"Đúng, à... chính là Thời Mộ Dương từng đến nhà chúng ta sống nhờ khi còn bé, ông còn nhớ không?"
"Vớ vẩn!" Ông nội Kỷ suýt nữa đã nhảy dựng lên.
Thời Mộ Dương là đứa con riêng mà ông biết thời còn trẻ, tính ra cũng không cùng vai vế với Đại Ninh.
Hơn nữa ông nhớ rõ tên nhóc kia, hình như quốc tịch không ở trong nước, đầu óc cũng không vừa. Lại thêm trước kia con trai và con dâu đối xử không tốt với Thời Mộ Dương, chờ Ông nội Kỷ phát hiện ra mà ngăn cản thì đã không kịp. Một người như vậy sao có thể đối tốt với cháu gái được chứ?
Đại Ninh giúp ông bình tĩnh, bắt đầu bịa.
Cô kể chuyện rất tài, đưa Thời Mộ Dương hiện tại lên thành người đàn ông tốt nhất trên thế giới, dịu dàng quan tâm đến cô, suýt nữa là muốn móc tim móc phổi ra.
Ông nội Kỷ nghi ngờ nhìn cô.
"Trên người của con từng gặp được điều kỳ diệu, nhìn người rất chuẩn, ông nội à, ông tin con đi, Thời Mộ Dương sẽ đối xử với con rất tốt!" Đại Ninh thề thốt son sắt, vừa nũng nịu lại vừa dùng dằng.
Từ trước đến nay ông nội Kỷ luôn hết cách với cô, đành phải hạ giọng: "Hôm nào đưa cậu ta đến xem."
Đại Ninh đáp lời không chút hoang mang.
Thanh Đoàn nghi ngờ nói: "Thời Mộ Dương thật sự tốt như vậy sao?"
Không phải là lúc hai người bọn họ ở cùng nhau, phần lớn thời gian đều ngồi phịch một chỗ giống hai con cá ướp muối sao? Sao trong miệng Đại Ninh, Thời Mộ Dương hận không thể quỳ xuống cưới cô vậy?
Đại Ninh dùng thần thức lật nó.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, ai cũng sẽ có sự thay đổi nhất định, sợ rằng mãi mãi không đổi cũng chỉ có Tiểu Đoàn ngu ngốc này.
Cô nói gì, Thanh Đoàn đều cảm thấy là thật. Ngu như vậy, sau này cưới vợ về nhà cũng không biết có quản được không. Tiểu Thanh Đoàn của cô không xe không nhà, còn ăn không đủ no, nghĩ thôi đã thấy gian nan.
Hai ngày sau, Thời Mộ Dương yêu cô "muốn chết muốn sống" trong miệng Đại Ninh đã gọn gàng, nhanh nhẹn gây mê cô rồi mang đi.
Cô tỉnh lại trên một bãi cỏ có ánh nắng tươi tắn.
Bây giờ là mùa đông, hiển nhiên đám cỏ này không phải là của tự nhiên rồi, Đại Ninh mở mắt ra đã nhìn thấy lồng ngực khép hờ của đàn ông.
Thời Mộ Dương chống đầu nằm trên bãi cỏ, lắc ly rượu nhìn cô.
Thấy cô tỉnh, anh ta cười u ám giả dối: "Cô cả Kỷ, hay là thử hét lên một chút xem sao."
Đại Ninh anhg giọng, đương nhiên không hề hét lên như lời anh nói.
"Anh muốn làm gì?" Trong ánh mắt của cô không có sự chột dạ, cũng không có sợ hãi, dường như đã hoàn toàn quên mất lời hứa hẹn sẽ ở bên cạnh anh khi trước.
Phản ứng như vậy càng khiến Thời Mộ Dương tức giận hơn.
Anh giữ chặt cằm cô: "Không cảm thấy sợ hãi chút nào sao? Hay là cô cả Kỷ lừa gạt đàn ông thành thói quen rồi?"
Ngón tay anh dùng thêm lực, nếu như để ý thì còn có thể cảm nhận được lực tay có hơi kiềm chế.
Đại Ninh chỉ chỉ ánh mắt anh, cười đùa tí tửng nói: "Không có tôi ở bên cạnh, anh ngủ không ngon sao, chú nhỏ?"
Thời Mộ Dương đẩy tay của cô ra: "Có cái con khỉ nhà cô ấy!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất