Từ nhỏ cô đã thuận buồm xuôi gió, thậm chí tính cách còn hơi tùy ý kiêu căng. Cô cũng không lừa gạt Ngôn Cảnh, thế là nói thẳng với anh, cô không muốn kết hôn.
Ngôn Cảnh gục đầu xuống, rất lâu sau mới gật đầu. Cho dù đã đến mức này, cô vẫn không cần anh. Tâm trạng của anh sa sút, trong lòng trống rỗng, hơi khó chịu. Ngôn Cảnh có thể đoán được, lúc trước Triệu Dữ bỏ ra cái gì.
Trận nổ bom đó, Thời Mộ Dương máu thịt be bét, chỉ còn một hơi tàn.
Anh tìm được Triệu Dữ và Đại Ninh ở trên sân thượng, cô ngủ ngon lành trong lòng Triệu Dữ, tư thế bảo vệ của Triệu Dữ ôm chặt lấy cô, trên người đọng một lớp tuyết mỏng.
Từ đó về sau, Thời Mộ Vân khống chế được Thời Mộ Dương, Thời Mộ Dương cũng không còn về nước được nữa.
Mà nghe nói Kỷ Điềm tự sát hai lần trong tù, lần nào cũng lẩm bẩm chết là có thể trở về, nhưng trở về đâu thì không ai biết rõ.
Triệu Dữ đã mở mọi con đường của cuộc đời cô, đi qua hết tất cả con đường tội ác mà cô muốn đi.
Ngôn Cảnh biết, anh cũng có thể làm cho cô tất cả những chuyện này, nhưng cuối cùng anh vẫn chậm một bước.
Có một lần anh đi ngang qua phố, nghe thấy ở đó có người đang hát.
"Kẻ lừa đảo ngu ngốc và đồ gạt người ngớ ngẩn
Mới có thể trọn đời trọn kiếp..."
Ngôn Cảnh nghe xong nguyên một bài hát, cảm thấy muốn khóc. Không phải anh không có cơ hội, nếu như trước đây anh giả câm giả điếc, chấp nhận tính xấu của cô, không chút do dự làm những gì cô muốn hoàn thành, có phải ngày hôm nay sẽ không còn giống thế này nữa hay không?
Anh vuốt ve gương mặt cửa người trước mặt: "Anh sẽ luôn ở đây chờ em."
Anh trai mãi mãi đợi em.
Cô miễn cưỡng cười với anh: "Anh thích người khác đi, em không muốn anh đợi, cũng không quen có người chờ đợi, khi nhớ đến sẽ rất áp lực."
Nước mắt chực trào lên đã bị anh nén lại bằng nụ cười: "Anh sẽ cố gắng."
*
Nếu bố đứa bé cũng đồng ý cô có thể tiếp tục vẫy vùng, lần này Đại Ninh không còn gánh nặng trong lòng nữa.
Đầu hạ, cô lén chạy đến thảo nguyên chơi một mình.
Biết cô cả mất tích, toàn bộ nhà họ Kỷ đều lo đến mức rụng tóc.
Đại Ninh nằm trong bãi cỏ cao cỡ nửa người, dưới người trải tấm thảm mềm mại, nhìn mây bay nơi chân trời.
Khâu Cốc Nam nhẹ nhàng quạt cho cô, cô cả là người duy nhất trên đời mà cô ấy biết sống vì chính mình.
Cả tháng bảy, Đại Ninh lại muốn đi xem cực quang.
Bụng cô đã rất lớn, thi thoảng con còn nhích tới nhích lui trong bụng cô, cô sờ sờ cái bụng tròn vo, vô cùng ghét bỏ.
Ngoài mặt ghét bỏ nhưng sâu trong ánh mắt cô lại có mấy phần dịu dàng.
Quên đi, quên đi, chấp nhận nuôi một thời gian, đến khi cũng muốn nữa thì cho bố đứa bé là được rồi.
Thời điểm oắt con chín tháng, cô lại sắp đến mùa đông, Đại Ninh sợ lạnh không chịu nổi, bèn về căn nhà ở bờ biển.
Cách căn nhà không xa có bệnh viện đứng tên cô.
Nhắc mới nhớ, đây cũng là một chuyện không thể hiểu nổi. Cô có rất nhiều bất động sản, còn có hai công ty thực phẩm, ba nhãn hiệu thời trang được ưa thích nhất, còn có cả bảo thạch xinh đẹp nhất trên thế giới.
Bảo thạch đó giống như miễn phí vậy, cô cũng không biết là đồ đần nào cho cô.
Danh viện Bắc Kinh đều muốn xem cảnh tượng nghèo túng thê thảm của cô, đáng tiếc đến ngày con cô sinh ra, bọn họ đều không thể như mong đợi.
Các cô đều trợn mắt há mồm nhìn mỗi một bộ quần áo mà Kỷ Đại Ninh được mặc trước. Hàng hiệu túi xách còn chưa lên thị trường, Kỷ Đại Ninh đã có từ sớm, bảo thạch to như trứng bồ câu bị cô lấy ra vứt chơi, đám người tức giận đến mức phun máu ba lần.
Thần tiên trên đời này đang chiều chuộng cô sao!
Hoài thai mười tháng cũng chẳng có gì, thế nhưng vừa nghĩ tới sự đan đớn khi sinh, Đại Ninh lập tức nhức răng.
Ngày sinh cô khóc như mưa sa bão táp, lần này chân thật con mẹ nó quá rồi! Không hề giống lúc bị đầy hơi tí nào!
Đồ khốn nạn, đúng là đàn ông không có ai tốt đẹp mà!
*
Tháng sáu năm sau, bé con trong nôi bi bô nói chuyện với không khí.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất