Trên giường nước cách đó không xa, người phụ nữ xinh đẹp đang ngủ say sưa.
Trong không khí, hai bánh bao nhỏ ôm bình sữa đến, cẩn thận đưa vào trong miệng nó.
Bé con mút chụt chụt, nhìn bọn họ với ánh mắt long lanh như nước.
"Nó có thể trông thấy chúng ta sao? Rõ ràng Đại Ninh cũng không thể mà." Thanh Đoàn tò mò hỏi.
Phấn Đoàn kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem đây là con của khế ước giả của ai!"
Phấn Đoàn là thời không thú mạnh nhất, chủ nhân mà nó chọn trúng, đương nhiên là vạn dặm không lấy một người.
Triệu Dữ dùng vận may và linh hồn đời đời kiếp kiếp, đủ để mẹ con Kỷ Đại Ninh sống một đời êm ấm, khoẻ mạnh.
Thanh Đoàn sùng bái nhìn Phấn Đoàn: "Vợ giỏi ghê."
Phấn Đoàn hừ một tiếng, hai bánh bao hai bên, nhìn bé con trong nôi.
Nó cũng sẽ lớn, trắng trẻo mềm mại, dễ thương khiến lòng người tan chảy. Mặc dù mẹ nó nuôi con không quá đáng tin cậy, nhưng có bọn chúng bảo vệ, nó sẽ không gặp nguy hiểm.
Thanh Đoàn không nhìn thấy nhưng Phấn Đoàn lại có thể trông thấy, vận may của cả thế giới này dần dần lệch về phía bé con.
Nghĩ lại đám linh hồn trắng thuần mà đến nay nó vẫn chưa thể hấp thụ, lại nhìn sang Thanh Đoàn ngu ngốc chờ đợi bên cạnh, Phấn Đoàn thở dài.
Linh hồn cứng cỏi dịu dàng của người đàn ông đó, hay là giúp bọn họ một chút?
Dù sao Phấn Đoàn nó chưa từng chịu đói bụng, nó đã dạo chơi thế gian trăm năm, tích trữ được vô số lương thực từ lâu, đủ nuôi sống chính nó và ông chồng ngờ nghệch.
Lần này bọn chúng lén về thăm Đại Ninh, không đưa quà đến thì cũng không được đúng không?
Phấn Đoàn bẹo mặt bé con đáng yêu một cái.
"Xem bé đáng yêu thế này, không biết bé có muốn làm giao dịch hay không? Trông thấy khế ước này không, vốn định đợi bố bé tỉnh lại để đóng dấu tay lên, đưa vận may của bé cho chị, đáng tiếc, bé lớn lên thì sao chứ, cũng không phải là nam chính nam tần văn, không có nhiều bé gái ôm ấp yêu thương bé."
Thanh Đoàn trợn mắt há mồm, vợ đang lừa gạt một đứa bé sao?
Bé con mở to đôi mắt ướt nước, ê a sờ màn hình kia.
Thời điểm ngón tay nó chạm đến, màn hình sáng lên, Phấn Đoàn gật đầu, ngạo kiều nói: "Thành giao."
Thanh Đoàn: "..." Trước khi gặp được Phấn Đoàn, nó độc thân từ trong bụng mẹ, cơm cũng ăn không đủ no, trôi phiêu dạt trong thời không, cuối cùng không biết tích được phúc đức gì mà gặp cô vợ giỏi như thế này!
Nó không biết gì cả, chỉ biết đối xử tốt với Phấn Đoàn, Phấn Đoàn ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại đắc ý.
Phấn Đoàn thu hồi khế ước.
"Bé cục cưng không làm nam chính nam tần văn cũng được."
Dù sao sức lực và tinh thần của một đời người chỉ có như vậy, yêu một người còn không kịp, sao còn dư sức mà thích nhiều người vậy chứ?
*
Đứa bé được một tuổi, ông cụ Kỷ và Kỷ Mặc Giác mới nhận ra cô cả nhà bọn họ nuôi trẻ con không đáng tin cậy.
Vậy mà bây giờ vẫn chưa lấy tên cho bé con.
Kỷ Mặc Giác ôm bé con, trợn mắt há mồm hỏi Đại Ninh: "Vậy bình thường chị gọi nó là gì?"
Đại Ninh ngậm kẹo đường, hàm hồ nói: "Oắt con."
Đứa bé trong ngực Kỷ Mặc Giác đáp lời: "A..." một tiếng.
Khâu Cốc Nam nén cười suýt chút nữa đã không chịu được, Kỷ Mặc Giác cũng dở khóc dở cười. trên người bé con thơm mùi sữa, cũng không sợ người lạ, đáng yêu đến mức trái tim tan chảy.
Ông cụ Kỷ thoạt nhìn tinh thần sáng láng, vui tươi hớn hở đón lấy bé con: "Đêm nay để nó chọn đồ vật đoán tương lai."
Tiệc sinh nhật của con trai cô cả nhà họ Kỷ càng thêm náo nhiệt.
Mặc dù Kỷ Mặc Giác không phải kỳ tài thương nghiệp nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ nhà họ Kỷ hai năm nay.
Đám thiên kim so bì với Đại Ninh hơn hai mươi năm, hi vọng duy nhất lại thành ngoại hình của Đại Ninh sau khi sinh con sẽ biến dạng, hoặc con cô là tên nhóc xấu xí.
Nhưng cô cả phong thái lung linh, còn đứa bé trông như bánh bao nhỏ kia, ánh mắt của mọi người đều ghen tị.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất