Mất đi Đại Ninh, đối với Triệu Dữ mà nói, dó là một chuyện đáng sợ hơn cả những gì mà Đại Ninh trải qua trong kiếp trước. Sức mạnh đó đã khiến anh triệu hồi ra Phấn Đoàn, giao dịch với ma quỷ.
Thanh Đoàn bay đến trên vai Đại Ninh, ôm lấy cô đầy lưu luyến, lúc này mới tay trong tay rời đi cùng Phấn Đoàn.
Thiếu nữ linh hồn màu đen, mong đời này của cô hạnh phúc, có người bên cạnh, mãi mãi không rời.
Đại Ninh lờ mờ có cảm giác, nhưng mà cô giương mắt lên lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
*
Thời điểm con trai được hai tuổi, cuối cùng Đại Ninh tuyệt vọng phát hiện ra, cô không bắt được nhược điểm của bất kỳ người nào nhà họ Triệu.
Trái Cây Nhỏ quá đáng yêu, không ai không thích nó, Triệu An An lần nào cũng bị đáng yêu đến mức hét lên.
Trong mắt người nhà họ Triệu, cô cả là cô gái đáng yêu xinh đẹp nhất trên đời, con của cô là bé trai đáng yêu xinh đẹp nhất trên đời!
Càng làm Đại Ninh tuyệt vọng hơn là Kỷ Mặc Giác lại nói với cô, không có tiền mua lại Trái Cây Nhỏ.
Đối với việc này, Kỷ Mặc Giác giải thích: "Trước đây Ổ Đông bọn họ khai thác được một viên bảo thạch hiếm có, nghe nói vương phi Khải Na của nước L muốn, nhưng Triệu Dữ lại cho chị."
Đại Ninh nhớ mang máng là có chuyện như vậy thật, lúc trước viên bảo thạch đó được cô làm thành dây chuyền, đẹp đến mức khó tin.
Đáng tiếc sau đó lại có bảo thạch xinh đẹp hấp dẫn lực chú ý của cô, Đại Ninh chưa từng nghiên cứu xem vật đó trân quý đến mức nào.
Bây giờ đã biết rõ, toàn thế giới chỉ có một viên, còn là bảo vật vô giá.
Kỷ Mặc Giác bất đắc dĩ nói: "Đã vô giá, vậy em thật sự không có cách, hay là chị thương lượng với Tổng giám đốc Triệu xem sao?"
Anh ta ho một tiếng, nói tiếp: "Đại Ninh, thật ra thử làm nũng xem sao."
Cũng đã giằng co một năm, Đại Ninh thầm nghĩ, nếu như Triệu Dữ tính lãi, vậy tất cả tiền lãi đó gộp thành một con số vô cùng đáng sợ.
Lòng kiêu ngạo tận trong xương tuỷ và cuộc sống sung sướng từ nhỏ không cho phép Đại Ninh thiếu nợ.
Đối với việc này, cuối cùng cô nợ anh một chuyện, bàn vạc với Triệu Dữ lần nữa.
Cô cả kéo căng khuôn mặt nhỏ, hôm nay cô ăn mặc rất xinh đẹp, một bộ váy thêu bướm, hoa văn đều đính kim tuyến. Cô cả buộc tóc bằng dây lụa màu xanh lam, nếu như không nói thì không ai nhìn ra được đây là mẹ của nhóc con hai tuổi.
Một tấm nhan sắc xinh đẹp trắng nõn nà, nhìn thế nào cũng giống sinh viên chưa tốt nghiệp.
Triệu Dữ nhìn cô, cười khẽ: "Ghi phiếu nợ?"
Đại Ninh nghiêm túc gật đầu.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, đến cả từ chối cũng rất ôn hòa: "Không thể."
Cô hơi sốt ruột: "Đã đưa bé con cho anh một năm rồi, dù sao cũng nên đưa cho tôi! Dù có ly hôn cũng không thể chỉ thuộc về mình anh!"
Triệu Dữ cắt miếng bánh ga tô cho cô, hơi dừng tay, khẽ gật đầu: "Em nói đúng, nhưng mà chúng ta cũng chưa kết hôn."
Cho nên chương trình ly hôn này vẫn còn xa lắm.
"Huống chi, Ninh Ninh, anh đâu có cướp đoạt quyền quan sát của em, nếu như em muốn thì có thể ở lại đây luôn."
Đại Ninh không chiếm lý nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô túm lấy cổ anh siêu hung ác.
"Mặc kệ, mặc kệ, trả Trái Cây Nhỏ trả lại cho tôi."
Triệu Dữ cong môi, lúc này anh có làm sao cũng không nhả. Đại Ninh buồn phiền không chịu được, hận không thể cắn anh một cái.
Không mua lại được con trai, cứ cho anh nuôi, nói không chừng sẽ không thân với mình nữa.
Đừng tưởng rằng cô không biết, nhóc con kia ở nhà họ Triệu thực sự sung sướng, bây giờ còn đang ngủ ở bên cạnh đấy.
Triệu Dữ bình tĩnh tự nhiên, nhìn cô giỡ trò.
Cô cả hết cách, nhớ đến lời Kỷ Mặc Giác, hồi lâu sau mới dứt khoát ôm lấy cổ của anh: "Triệu Dữ, anh cho người ta đi mà được không? Được không?"
Triệu Dữ đưa tay ôm lấy eo của cô, trong mắt hiện lên ý cười mềm mại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất