Triệu Dữ nhấp hạ nhếch lên khóe môi: "Được rồi, bảy ngày."
Đại Ninh không quá cam tâm, bảy ngày là có ý gì. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng, Triệu Dữ cúi đầu, thử thăm dò hôn cô.
Đại Ninh nghĩ nghĩ, có phải như thế này là được ba năm rồi? Thế là cô không nhúc nhích, ngón tay mềm mại khoác lên vai Triệu Dữ.
Đôi môi hơi lạnh của anh áp vào cô, lông mi Đại Ninh nhẹ nhàng rung lên.
Vốn dĩ nụ hôn như chuồn chuồn thấp nước, giờ đã dần dần xâm nhập.
Ánh mắt của cô bị bao phủ một tầng hơi nước mờ mịt, cuối cùng Triệu Dữ không cố gắng nín nhịn nữa, nâng cô lên, vằn vò qua lại môi cô.
Cuối cùng đến khi anh tách hai chân ra, đặt đầu gối cô bên eo mà hôn cô, Đại Ninh còn đang suy nghĩ, năm năm, mười, mười năm rồi nha...
Cô nắm lấy tóc người đàn ông chui trước ngực mình: "Triệu Dữ, giảm giá Trái Cây cho người ta nha."
Triệu Dữ nói đại: "Ừ."
Cô bắt đầu vui vẻ.
Mây tan mưa tạnh, Triệu Dữ nắm chặt mtay của cô, đeo từng chiếc nhẫn kim cương từng bị cô vứt lung tung
Cô mơ mơ màng màng, miệng còn đang nói thầm: "Bảo vật vô giá... là bao nhiêu..."
Triệu Dữ hôn lên gò má cho một cái, cũng nhỏ giọng trả lời cô: "Là em."
Đầu hạ đã tới ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, sáng chiếu một vùng.
Triệu Dữ không biết phải mất bao nhiêu năm, Đại Ninh mới có thể quyến luyến mình như anh đã yêu cô.
Nhưng anh đều không để ý những thứ này.
Anh yêu cô, thích tất cả của cô.
Anh biết cô kiêu căng, bạc tình, có ý đồ xấu xa.
Anh biết ban đầu thân phận của bọn họ cách biệt như ngày và đêm, anh biết nỗi hận của cô, linh hồn màu đen lạnh lẽo của cô.
Anh hiểu cả.
Anh dùng sự kiên nhẫn cả đời để bảo vệ một bảo vật hiếm có.
Lúc Thời Mộ Dương tỉnh lại, sắc trời vẫn chưa sáng.
Anh rầu rĩ hừ một tiếng, Tác Nhị đang trông coi ở đầu giường vội vàng đỡ anh ta dậy.
"Ông chủ, anh tỉnh rồi?"
Thời Mộ Dương che lấy phần bụng, vết thương xé rách cơ bắp khiến anh vô cùng khó chịu, Tác Nhị cẩn thận đút nước cho anh, nghe thấy người đàn ông khàn giọng hỏi: "Cô ấy đâu?"
Tác Nhị sững sờ, mất nửa nhịp mới nhận ra ông chủ muốn nói đến cô cả nhà họ Kỷ.
"Được người nhà họ Kỷ đưa về rồi."
Tác Nhị hiểu tính cách ông chủ của mình, sợ bạo quân độc chiếm này bị tổn thương sẽ không có gì tốt, chỉ muốn cướp người ta về.
Đồ của Thời Mộ Dương, dù có nát trong tay mình cũng tuyệt đối không cho người ngoài chiếm lợi nửa phần!
Thế nhưng không ngờ, Thời Mộ Dương chỉ rủ mắt xuống, mấp máy đôi môi khô khốc: "... Cũng tốt."
Mới đầu Tác Nhị chỉ nghĩ Thời Mộ Dương nhìn thấy tình cảnh bây giờ khó khăn, định khuyên anh.
Nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không phải như vậy.
Thời Mộ Dương không biết bọn họ bị Thời Mộ Vân giam lỏng, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô hồn, mang vẻ sa sút rõ rệt.
Với sự hiểu biết của Tác Nhị đối với anh, dù Thời Mộ Vân có chặt tay chân anh xuống thì ông chủ cũng sẽ không toát lên vẻ mặt như vậy.
Vậy chắc chắn trong thời điểm nào đó mà cậu ta không biết đã xảy ra một số chuyện khác.
Ngón tay đặt trên giường của Thời Mộ Dương tái nhợt, ở nơi Tác Nhị không nhìn thấy, hai mắt anh run rẩy kịch liệt. Hồi lâu sau gập lưng ho khan một tiếng, trong khoảnh khắc đó, cả người anh như mất hết sức lực.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất