Bé gái được nuông chiều luôn kiêu ngạo, Kỷ Mộ Dương đặt mọi ác ý đối với bố mẹ cô lên người cô bé, lừa dối mọi người mà không hề có chút tội lỗi.
Ngày ngày, cậu ta chơi trò con gái với cô, nhưng thật ra đó là những ngày bình yên nhất trong cuộc đời mình mà cậu ta đã trải qua.
Những người làm che miệng, cười nhạo cậu ta mặc váy của một cô gái nhỏ.
Kỷ Mộ Dương hạ đôi mi đen dày của mình xuống, mắt điếc tai ngơ. Lúc còn nhỏ, cậu đã hiểu lòng tự trọng chẳng là gì so với sự sống.
Bình thường cũng không có ai chú ý đến cậu ta. Vì vậy hai tháng qua, không ai biết rằng cậu ta ở trong phòng của Đại Ninh.
Cho đến một ngày, Diệp Thiên Nhị đi giày cao gót trở về, hét lên và tát Kỷ Mộ Dương một bạt tai.
Chuyện cậu ta lừa gạt Đại Ninh bị bại lộ.
Cậu nhìn Đại Ninh đầy ác ý, muốn biết biểu cảm của chiếc bánh bao nhỏ này thế nào.
Kinh ngạc không! Chán ghét không! Cảm thấy ghê tởm không?
Nhưng cô bé như búp bê sứ, đẩy chân người phụ nữ: "Mẹ, mẹ không được đánh cậu ấy, cậu ấy là bạn của Ninh Ninh!"
Mặc dù còn nhỏ, chỉ cao hơn đầu gối của người phụ nữ một chút, nhưng khí thế không chịu thua lại không hề yếu ớt chút nào.
Cô bé mở rộng vòng tay của mình, chắn trước mặt cậu bé gầy yếu.
Diệp Thiên Nhị tức giận đến mức bỏ qua Kỷ Mộ Dương, bắt đầu dạy dỗ con gái mình một bài học.
"Bạn à? Con làm bạn với loài hoang dã, nó là con trai, giả làm con gái để chơi với con, nó không biết xấu hổ, con cũng không cần mặt mũi luôn sao?"
Phải mất một lúc lâu, cục bột nhỏ mới mơ hồ hiểu được ý của mẹ mình.
Hóa ra chị gái nhỏ của cô bé không phải là chị gái, mà là một anh trai nhỏ. Nhưng cho dù như vậy, cô bé cũng không nhượng bộ chút nào.
"Đồ của Ninh Ninh, không cho đụng!"
Móng tay sắc bén của Diệp Thiên Nhị nhéo vào cánh tay đầy thịt của cô bé, kéo cô ấy đi.
"Sao mẹ lại có thể có một đứa con gái vô dụng như con, bị người ta lừa còn nói giúp cho nó! Nếu con vẫn cứ vô dụng, dung túng cho những đứa con riêng đó thì sau này con và Kỷ Mặc Giác sẽ không có gì cả. Đồ vô dụng, còn không bằng em trai con..."
Hai mẹ con bỏ đi, Kỷ Mộ Dương cũng không theo sau.
Cậu ta đứng dậy khỏi mặt đất, thay bộ đồ giả gái trên người ra, đút hai tay vào túi, bước xuống lầu như không có chuyện gì xảy ra.
Đây không phải tốt rồi sao? Cậu ta thầm nghĩ, Diệp Thiên Nhị đã bận dạy dỗ cô bé ngu ngốc đó, cơn giận tạm thời sẽ không lây sang cậu ta.
Nhưng khi cậu ta bước xuống lầu, nhìn thấy Đại Ninh đang quỳ trên sàn, bước chân vẫn dừng lại một chút.
Vành mắt cô bé rưng rưng, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn không khóc.
Giọng nói thờ ơ của người phụ nữ liên tục hỏi: "Biết sai chưa hả?"
Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cứng rắn nói từng chữ: "Ninh Ninh không sai! Con muốn báo với ông nội!"
Lần này người phụ nữ rất tức giận, nhưng cô ta biết rằng cô ta đã không ở bên đứa trẻ rất lâu rồi. Đứa nhỏ này đã dần xa cách cô ta, trong mắt cô ta lóe lên một chút thiếu kiên nhẫn.
Diệp Thiên Nhị nói: "Con sẽ biết là sai."
Kỷ Mộ Dương nhỏ đứng ở cửa, không đi qua, cậu cúi đầu xuống, không nhìn cô gái trên mặt đất, quay người đi ra ngoài.
Nhưng đêm đó, cậu nằm cuộn mình trong phòng chứa đồ, dùng tay làm gối, thế nào cũng không ngủ được.
Chắc chắn là do đổi thành một chiếc giường cứng và không thoải mái! Cậu ta thầm nghĩ, không thèm nhớ tới nhóc con ngu ngốc đó.
Vài ngày sau, cậu ta lại nhìn thấy cô gái nhỏ.
Cô bé ủ rũ ngồi trong vườn, thất thần nhìn đàn bướm bay lượn trên không, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Nhìn thấy Kỷ Mộ Dương, cô bé nhảy khỏi xích đu, chạy nhanh về nhà.
Kỷ Mộ Dương đang định bước tới chợt dừng lại, trong lòng cậu ta có một chút tức giận. Cái gì đây, tưởng cậu ta thích cô bé sao?
Cậu ta suy nghĩ một lúc, dứt khoát nghiến răng một cái, đóng đinh vào xích đu của cô.
Nếu đã ghét bỏ cậu ta như vậy, cậu ta cũng sẽ không để cho cô sống dễ dàng!
“Đừng!”
Kỷ Mộ Dương nhỏ không thể nhìn thấy, nhưng mà Thời Mộ Dương rơi vào hồi ức lại nhìn thấy rõ ràng những gì đã xảy ra trong thời gian này.
Anh ta muốn ngăn bản thân mình hồi nhỏ lại, nhưng nhìn lại bàn tay của mình xuyên qua cơ thể cậu bé kia.
Cho đến khi cậu ta vênh vang đắc ý chạy đi, Thời Mộ Dương cảm thấy trong lòng hoảng loạn không thể tả nổi.
Anh ta nhìn thấy Đại Ninh tới cứu chim én bị bà chủ giết chết, xác bị ném trước mặt cô gái nhỏ.
Người phụ nữ đã cắt chiếc váy công chúa yêu thích nhất của cô bé, đưa người bảo mẫu thân thiết nhất của cô bé đi mất.
Người bảo mẫu ôm cô bé khóc, cô bé cũng khóc đến tê dại ruột gan.
"Thưa bà, xin bà đừng đuổi con đi. Cô cả..."
"Mẹ..."
Diệp Thiên Nhị kéo cô gái nhỏ lại, che khuôn mặt của cô lại.
"Thấy chưa, đây là cảm giác bất lực khi mất đi! Nhớ kỹ cho mẹ."
Đôi mắt của người phụ nữ đầy hờ hững và giễu cợt: "Con sẽ mất đi tất cả những gì con thích, không thể có được tất cả những gì con muốn bởi vì một đứa con hoang. Nếu con ngu ngốc bị lừa dối, còn cố chấp không chịu tỉnh ngộ, con sẽ phải trả giá."
Cô bé tiếp tục khóc.
Diệp Thiên Nhị gạt cô bé ra: "Khóc lóc có ích lợi gì! Mẹ nghe nói cách đây ít lâu con đã đưa tiền tiêu vặt của mình cho dì Lưu giữ. Người ta khóc lóc trước mặt con, con đã đưa tiền ra, chẳng phải sau này có người muốn lợi dụng con quá dễ rồi sao. Đưa tiền lại cho mẹ, nếu không đưa lại... "
"Đầu bếp luôn nấu bữa sáng cho con không cần phải ở lại nhà họ Kỷ nữa."
"Con nhớ kỹ, lòng trắc ẩn và sự yếu đuối luôn là thứ vô dụng nhất trên đời."
Vì bảo vệ một cậu bé, cô bé đã mất đi chú chim én nhỏ đã cứu và người bảo mẫu đã lớn lên với cô.
Thế nhưng, Kỷ Mộ Dương hồi nhỏ không biết tất cả những điều này.
Vài ngày sau, cánh tay của cô bé bị xước bởi một chiếc đinh trên xích đu.
Khi Kỷ Mộ Dương nhỏ nghe về chuyện này, cậu ta đã rất sửng sốt. Thực ra chuyện này cậu ta đã quên rồi, tại sao có thể như vậy chứ? Cậu ta nhớ rõ ràng rằng bảo mẫu của cô gái nhỏ mỗi lần chơi đùa với cô đều sẽ sẽ kiểm tra mọi thứ.
Kỷ Mộ Dương nghiến răng, đó không phải việc của cậu ta, cảm giác kỳ lạ này trong lòng cậu ta hẳn là vì sợ người khác biết mình làm như vậy.
Con trai của người làm vườn tố cáo với Đại Ninh.
"Tôi đã nhìn thấy, chính là cậu ta, cậu ta đã đụng tới xích đu của cô cả ngày hôm đó!"
Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt lạnh nhạt của cô bảo mẫu mới bên cạnh mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất