Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Cô bé gọi Kỷ Mộ Dương lại, chỉ chỉ vào chiếc váy cỏ bên cạnh.  

             "Anh mặc cái này, nhảy cho tôi xem."  

             Kỷ Mộ Dương mở to mắt nhìn cô gái với vẻ mặt hoài nghi.   

             Cô gái nhìn sang hướng khác, nắm chặt các ngón tay.   

             Bảo mẫu vẫn có chút không hài lòng, bà chủ đã nhờ cô ta trông coi cô cả, nhưng hình phạt này có nhẹ quá không? Mặc dù cũng xem như có chút tiến bộ nhưng cô bé có thể làm hơn thế. Theo cô ta nói, nên đánh tên súc sinh đó thật mạnh.   

             Kỷ Mộ Dương cười xấu xa, ăn nhờ ở đậu, cô gái nhỏ là một cô chủ, mà cậu ta chỉ là một người không bố không mẹ, bữa có bữa không mà thôi.   

             Cậu ta nhặt chiếc váy cỏ lên, mặc vào một cách qua loa, nhảy cho có lệ trước mặt cô bé.   

             Cô gái nhìn anh với đôi mắt đen như quả nho.   

             Kỷ Mộ Dương ghim sâu cô bé vào lòng.  

             Tối hôm đó, Diệp Thiên Nhị trở về, ôm lấy cục bột nhỏ hôn một cái: "Bây giờ mới đúng, không hổ là con gái ngoan của mẹ. Ninh Ninh, cuối cùng cũng có một chuyện con làm đúng."   

             Cô bé nằm sấp trên vai người phụ nữ, không nói gì.   

             Kỷ Mộ Dương đi ngang qua cửa, trừng mắt liếc nhìn họ một cách lạnh lùng. Cậu ta đã nói mà, sao loại sinh ra từ đồ ác độc lớn có thể là thứ gì tốt đẹp chứ. Xem ra bây giờ Kỷ Đại Ninh thực sự là một đồ độc ác nhỏ.   

             Kể từ ngày đó, Kỷ Mộ Dương thường gặp một số khó dễ nho nhỏ.   

             Một số từ cô cả, một số từ những người còn lại trong nhà họ Kỷ. Kỷ Mộ Dương đã ghi rõ từng món nợ này.   

             Cũng may Kỷ Đại Ninh còn nhỏ tuổi nên cách cô bé gây khó dễ cho người khác rất kém, đến mức không nhìn được.   

             Cảm giác áy náy vì đã lừa gạt cục bột nhỏ không còn tồn tại chút nào nữa, dù sao thì cô bé quay lại trả thù rồi, không phải sao?  

             Không lâu sau, ông chủ Kỷ đã trở lại.   

             Ông khiển trách vợ chồng bà Kỷ nặng nề, cũng vào ngày hôm đó mọi người đều biết thân phận của Kỷ Mộ Dương. Hóa ra cậu ta không phải là con riêng của ông chủ mà là con của một người bạn ở nước ngoài.   

             Vợ chồng bà Kỷ nhìn nhau, cả hai đều không nói gì.  

             Kỷ Mộ Dương đã chịu đựng đau khổ rất nhiều, nhưng cũng không nhảy dựng lên phàn nàn. Sự gai góc của cậu ta đã được sự sống mài phẳng, nhưng lại tự học được kỹ năng giả bộ đáng thương mà không cần ai chỉ dạy.   

             Cậu ta cúi đầu rơi nước mắt, ông chủ Kỷ cảm thấy vô cùng áy náy.   

             "Đứa nhỏ này, là ta có lỗi với con. Con yên tâm, con sẽ sớm được về nhà."    

             Hóa ra tình cảnh hỗn loạn đã khiến bố ruột của Kỷ Mộ Dương lạc mất tất cả những người con khác được ông ta nuôi dưỡng.  

             Bây giờ dòng máu hợp pháp duy nhất còn sót lại chỉ có Thời Mộ Vân và cậu bé.   

             Vài ngày sau, cậu bé Kỷ Mộ Dương được đón về.   

             Khi rời đi, cậu ta nhìn lại khung cửa sổ nở đầy hoa tường vi kia, khinh thường hừ một tiếng.   

             Khi gặp lại Kỷ Đại Ninh đã là tám năm sau.  

             Cục bột nhỏ 6 tuổi của năm đó đã lớn lên thành một thiếu nữ mảnh mai và xinh đẹp. Cô mười bốn tuổi, ngồi cạnh bàn trà, vô cùng buồn chán.   

             Thiếu nữ chưa lớn, gương mặt vẫn chưa trưởng thành, nhưng đã xinh đẹp đến khó tin.  

             Kỷ Đại Ninh có dáng vẻ kiêu ngạo và lười biếng, cô đã nổi giận với một cô gái cố gắng bắt chuyện với cô.  

             Người kia che mặt rồi khóc lóc bỏ đi.   

             Lúc này Kỷ Mộ Dương đã đổi tên thành Thời Mộ Dương, một chàng trai sắp đến tuổi trưởng thành, thân hình cao lớn. Cậu ta nhìn thấy vậy thì cười nhạt.   

             Cô chủ lớn ngậm cây kẹo mút trong miệng hoạt bát đi ra ngoài, theo sau là người bảo mẫu kia.   

             Thời Mộ Dương dừng bước, cũng không biết vì lí do gì, cậu ta nhẹ nhàng bước theo.   

             Sau đó, cậu ta nhìn thấy cảnh tượng bảo mẫu ngã xuống đất, cô gái dùng dao nhọn chạm vào cằm người phụ nữ, nói điều gì đó rất tàn nhẫn.  

             Thời Mộ Dương nhướng mày.   

             Nhận thấy có người đến, cô gái nhỏ vội vàng cất con dao, mỉm cười ngọt ngào với cậu ta.   

             Cô đưa tay ra sau lưng, tươi cười ngọt ngào và dễ thương.   

             "Anh trai ơi, anh bị lạc đường à? Đường trở lại phòng khách đằng kia."   

             "Tất nhiên là không, cục cưng nhỏ." Thời Mộ Dương nghiền ngẫm nhìn ác ma nhỏ trước mặt: "Tôi cố ý đi theo cô ra đây, còn nữa, cô không nên gọi tôi là anh trai, xét theo vai vế, cô nên gọi tôi một tiếng chú."   

             Cô chớp mắt, dường như đang nghĩ xem cậu ta là ai, nhưng rõ ràng là không thành công.   

             May mắn là cô chủ lớn cũng không quan tâm, đá bảo mẫu đang sợ đến mức xụi lơ, đi ngang qua Thời Mộ Dương.   

             Hơi thở của cô vừa mỏng lại vừa nhẹ, phả vào tai Thời Mộ Dương.   

             "Vậy thì, chú nhỏ, chú sẽ không lan truyền ra ngoài, đúng không?"   

             Tai của Thời Mộ Dương ngứa ngáy, trong lòng mắng mỏ, cô thật sự có tính cách y như mẹ cô, mới chừng đó tuổi đã biết quyến rũ đàn ông.  

             Cậu ta vẫn nở nụ cười trên môi như cũ.   

             "Không thể nói trước được, phải xem xét biểu hiệu của cháu nữa, cháu gái nhỏ."   

             Cô nghĩ nghĩ, có lẽ cô thực sự coi anh như những người tham lam kia, tháo một chiếc ghim cài áo hình vương miện đặt vào lòng bàn tay cậu ta.  

             “Cô làm gì vậy?”   

             “Mua chuộc anh.” Cô cười toe toét nói: “Bây giờ có thể rồi chứ?”   

             “Tất nhiên, tôi không thấy gì cả.”   

             Cô gật đầu hài lòng, quay trở lại phòng khách.  

             Thời Mộ Dương ngoảnh lại nhìn cô, cô gái mười bốn tuổi này, chân tay mảnh khảnh, dáng người chưa phát triển lắm, chưa cao tới ngực của cậu ta. Cô mặc một chiếc váy ngắn, buộc tóc đuôi ngựa thẳng đứng lên, bộ ngực chỉ là những chiếc túi nhỏ hơi phập phồng.   

             Đối với những người không biết, nhìn cô thật sự trong sáng và dễ thương.   

             Đáng tiếc, thân xác khoác lên mình làn da của một thiên thần lại là một thứ độc ác không hơn không kém.   

             Chàng trai cười chế nhạo, tiện tay ném chiếc ghim cài kim cương vào bụi cỏ.   

             Đồ của cô, cậu ta sợ bẩn.   

             Để cậu ta nghĩ xem, làm thế nào để dạy cho cô một bài học đây?   

             Đúng rồi, cậu ta vẫn chưa từng có phụ nữ, nếu ngủ với cô rồi bỏ rơi cô, có lẽ biểu cảm của cô cả rất đẹp đẽ.  

             Không biết tới lúc đó cô còn có thể giữ được sự kiêu ngạo và thể diện của mình hay không?   

             Thời Mộ Dương cố tình thăm dò, quả nhiên đã không còn thấy người bảo mẫu chăm sóc cô nữa. Cũng đúng, mười bốn tuổi, cô không còn là một cô gái nhỏ, cô không cần người chăm sóc, cũng không cần đối xử với cô như một đứa trẻ không biết gì.  

             Cậu ta gặp lại cô, hôm đó trời mưa.   

             Thiếu nữ bước ra khỏi trường, có người tỏ tình với cô.   

             Thời Mộ Dương hạ cửa kính xe xuống, đúng lúc nhìn thấy cảnh đó.   

             Đồ độc ác nhỏ khoanh tay, dựa vào bức tường bên cạnh, chàng thiếu niên tỏ tình kia căng thẳng đến mức mặt đỏ bừng, ân cần che ô cho cô.  

             Thiếu nữ giơ bàn tay mảnh mai và xinh đẹp của mình lên, tát cậu học sinh không chút do dự.   

             Cậu học sinh chết lặng tại chỗ, bất lực và đau lòng.   

             Cô giật lấy chiếc ô từ tay cậu ta, nhẹ nhàng rời đi.    

eyJpdiI6InhJeEhKbGdJYkJ6eDVlVURIWVFcL3l3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjYwWmZ0TlBhUkZ1a1NadmE4c29lVG1PeGhtc2pheXQzOE5NaFN3SXdHSVhid0x4MzZBYmJROVZBMkU4blBjZ1RVbkxvamtoSTJKS3NsbkNheXJXbGZIWTNwVGdXZFJoSUdcL1dzSGxBN1lpeVQ1RTNqeElaZGRIbWFaMWttUFBaTTQzNXJTdytVMW4zTHQ1bXZERlpwWEpUOGN5NUhPSnVTMExmbGE1dzArYVhSb2YwcU5hb1ZwSUthWE5cL1UyNzNtN0xcL2tNOXZcL3hobzg1VmszUjVwbjlhZkNvRFdJWHErZ3Y1RDc2THNyT1RlODFGVkZJTHZyVURCWGZNT1lad081Y3dPYUJLcGlzMEJYUzhRbm1NbTlod2tTejFKK0JMdE94YUtqRDBDYk8yeXkxU3o5T3dZRHU4MHlUR0VpYWhwODZwYzdDcUtWYzVMTlcybHRPRWJxcTBQbXpFNFkzelwva3k2OUkwa3pOcVJyZFwvU2RwWWZNSXVtMmxocTl3b0dZeTFzK1BLbnFQcm5Zc0NLdmZ3SXp0cnp1QXdnRitobVlTTytsRitUNEhcL2EwPSIsIm1hYyI6IjNiYjM0NTRkMTVlNGQ0Njg3Y2JkMTAwZTQ1YmRhYzM1NzM0ZjcyZjQ0MDEwNjhlNjI4YmI4Mzg1NjA4NGUzMjcifQ==
eyJpdiI6ImVBNzdhUkhvZ1JOdEFTdjlJUkMrdFE9PSIsInZhbHVlIjoiaDdxUyt4K0FpeFg2RTJwRTlSOTQxcEg3UDllQ050eWZMOWM5YVlCWWlpVmtNUkpuWStqM3FrTVpRZzZ6NE9zcUFnelwvc3JHSElPUEZzWmZBamVQZ2dpVVlWcU55RTFWbmRJeGNDUjJmeDV2bTZjcUFWTERaSG9BVUhiYTRFY3NnV3YxU3BwUVlOaXlCWGdHNHpFbjd2UTNKXC9IU1B2N2xwVVwvbUltNnJ5cDJFNzhVVGJxWFhhdVZMbE1zYndwUUFVdmY2RHVoUU9RU1RaYkNtdzY1YUVWMHRzSEhsazNOa3RnemdxSWFuK3MwRT0iLCJtYWMiOiJkY2QzZmIzNTE4MDYzOWJhNTg2MTFiOWRmMjE1MmQ1NDY1NTMyMjViYWQxYzg2MDQxYWY2NjBhZjczMWYyMmVlIn0=

             
 

Ads
';
Advertisement