Có lẽ là có ấn tượng đối với cậu ta, nghĩ cậu ta từng tới nhà làm khách, không phải người xấu xa gì, thiếu nữ ném cây dù trong tay, lên xe.
Thời Mộ Dương nghiêng đầu, cô cả hững hờ nhai bánh ngào đường, ghé đầu lên cửa sổ xe, nhìn thành phố ngày mưa.
Cô gái nhỏ cực kỳ tùy hứng, không đóng cửa sổ xe, mưa bên ngoài thoáng tạt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Dù trong lòng Thời Mộ Dương xem thường cô nhưng cũng không thể không thừa nhận, cô thật sự có nhan sắc khiến người khác muốn hôn lên.
Khuôn mặt non nớt không tô son trát phấn lại thêm mấy phần thiếu nữ quyến rũ chết người, khó trách cậu học sinh vừa nãy tỏ tình lại hồn bay phách lạc. Cô hoàn toàn có tư cách giẫm nát trái tim đàn ông.
Ánh mắt Thời Mộ Dương hơi hướng xuống dưới, trông thấy đôi chân trắng trẻo đang lắc lư của cô cả. Cô mặc váy ngắn bay phấp phới khiến cậu ta nhất thời mất khống chế, chăm chú nhìn thêm.
Kết quả cô gái nhỏ quay đầu lại, nghiêng đầu hỏi cậu ta: "Anh đang nhìn chỗ nào vậy?"
Thời Mộ Dương biết gần như cô đã quên quãng thời gian thuở thơ ấu kia từ lâu, cậu ta diễn tập đã quen, khóe miệng mỉn cười mang vẻ ngượng ngùng của thiếu niên, không dám đối diện với tầm mắt của cô.
Điệu bộ bị cô hấp dẫn, ngại nói chuyện này đã khiến cô gái nhỏ tin thật.
Cô lạnh mặt, nhàm chán quay đầu ra.
Bong bóng phấn hồng mà Thời Mộ Dương tạo nên bị đánh tan toàn bộ trong nháy mắt.
Với thái độ lạnh lùng khinh bỉ này, sáng suốt mà nói, cô chướng mắt cậu ta. Thời Mộ Dương hơi nheo mắt, cảm xúc nhuốm một chút không vui.
Trước khi cô cả xuống xe, Thời Mộ Dương không nhịn được mà nắm chặt cổ tay cô: "Cô cứ thế mà đi?"
Cô quay đầu, trong mắt phản chiếu bầu trời Bắc Kinh tháng bảy: "Không phải à?"
Thiếu nữ căm ghét nhìn về phía cánh tay đang nắm chặt tay mình của cậu ta, gạt ra vô cùng tuyệt tình.
"Nói thẳng, tôi không thích anh, cách tôi xa ra một chút!"
"Không thích tôi, ngồi không xe của tôi?"
Thiếu nữ cong đôi mắt, giọng nói trong trẻo mềm giòn: "Tôi đâu có ngồi trên người anh, đi nhờ xe mà thôi."
Dứt lời, cô cúi đầu lục tìm trong túi, lấy ra một tờ ba trăm nghìn, nhét vào tay cậu ta, không nhịn được nói: "Tiền xe đấy."
Thời Mộ Dương nhìn bóng lưng của cô, không nhịn được mà nghiến răng.
Bởi vì quan hệ của hai nhà Thời Kỷ, Thời Mộ Dương lại tình cờ gặp cô đi học về, cô mặc đồng phục nhỏ xinh, xưa nay chưa hề liếc mắt nhìn cậu ta.
Cũng không biết là vì tự tôn từ nhỏ hay vì cái gì, cậu ta luôn cảm thấy mình nhìn cô cả đêm, từ đầu đến cuối sự chú ý luôn đặt trên người cô. Vậy mà cô lại keo kiệt không ban cho cậu ta dù chỉ một ánh mắt khiến trong lòng Thời Mộ Dương phiền muộn.
Lần thứ hai bọn họ gặp lại nhau, vận may của cô cả kém không chịu được, cũng không biết ai giở trò xấu khiến cô ngã vào bể bơi.
Thời Mộ Dương thờ ơ lạnh nhạt, mãi đến lúc phát hiện ra không đúng, cô gái nhỏ như bị căng gân.
Cậu ta suy nghĩ, bèn nhảy xuống vớt cô lên.
Cánh tay mềm mại của thiếu nữ ôm chặt lấy người cậu ta, lại ngang ngược nói: "Không, khụ khụ, không được thả tôi ra."
Sợ chết khá rõ ràng.
Cậu ta khinh thường cười, đột nhiên đôi môi mềm mại của thiếu nữ chạm vào lồng ngực cậu ta.
Thoáng chốc, hôn lên nơi quan trọng ở trái tim.
Thời Mộ Dương vô thức căng cứng người, buông lỏng cô ra nhưng vẫn kịp phản ứng lại vớt người về. Cô sặc nước hai cái, giáng thẳng cho cậu ta một bạt tai.
Kiều diễm chưa thấy đâu, Thời Mộ Dương đã tức giận đến mức nghiến răng: "Mẹ nó ông đây vừa cứu cô đấy!"
"Thì sao." Cô ghé vào bên bờ, dùng dáng vẻ nhóc đáng thương, nói những lời vong ân phụ nghĩa lại vô tình: "Nếu như không phải anh có mưu đồ thì sẽ không cứu tôi."
Diệp Thiên Nhị đã nói với cô như vậy! Trên đời này không có chuyện khi không lại đối tốt.
Thời Mộ Dương thuở thiếu thời dần không giữ được bình tĩnh, suýt chút nữa đã bị cô làm tức chết.
Kỷ Đại Ninh ương ngạnh, không coi ai ra gì, khiến người khác chán ghét mọi lúc mọi nơi.
Cậu ta thẳng thừng lật cô sang: "Có mưu đồ với cô đấy."
Môi của cậu ta hạ xuống, thiếu nữ ho khan hai tiếng, phụt hết nước lên mặt cậu ta.
Thời Mộ Dương đen mặt, thiếu nữ dưới người phá lên cười, lần đầu tiên Thời Mộ Dương thấy cô cười thoải mái đến vậy.
Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước trên mặt cậu ta.
Cô ghé vào lỗ tai cậu ta nũng nịu nói: "Người ta mới mười bốn tuổi, anh là biến thái."
Cậu ta không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới khẽ nguyền rủa một tiếng, đứng lên chạy.
Cô vẫn đang cười.
Lần cuối cùng gặp cô đã xảy ra chuyện khiến cả đời Thời Mộ Dương cũng khó quên.
Kỷ Đại Ninh chủ động tới gần cậu ta: "Tôi có lời muốn nói với anh, anh đi theo tôi."
Sau đó cô gái nhỏ nhắn xinh xắn ngẩng mặt hỏi cậu ta: "Anh muốn tiếp tục chuyện hôm đó không?"
Ánh mắt của cô ngây thơ thuần khiết, sau đó cởi giày, giẫm lên giày da của thiếu niên.
"Ừm?"
Thời Mộ Dương ôm lấy eo của cô, chần chờ nhìn cô.
Thật sự có hảo cảm với cậu ta sao?
Cậu ta khẽ hôn lên mắt cô, cô cười khanh khách.
Thời Mộ Dương nhìn về phía đôi môi của cô, môi thiếu nữ như cánh hoa rở rộ lúc sáng sớm, đôi môi ẩm ướt. Đứng gần như vậy, dường như cậu ta còn ngửi được mùi thơm của đào.
Mười bảy tuổi cũng là lúc lòng khao khát không có sự tự chủ nhất, đồ phá rối, dường như cậu ta đã quên mất mục đích ban đầu của mình, tim đập rộn lên, ngập ngừng cúi đầu.
Sau đó một đám người xông tới.
Lần đó, cậu ta đã bị người bố lòng dạ ác độc đó đánh gãy ba cái xương sườn.
Thiếu nữ xoay người, cô đi đôi giày nhỏ của mình vào, khờ dại nghiêng đầu nhìn cậu ta một chút.
Cậu ta phun một ngụm máu về phía cô, nắm chặt nắm đấm.
Cô lui lại hai bước, dương như cũng ý thức được sự nghiêm trọng quá mức, lập tức chạy thẳng.
Kỷ Đại Ninh mười bốn tuổi bị Diệp Thiên Nhị nuôi đến mức ngang tàng hống hách, không có lòng đồng cảm. Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Cô thiếu lòng trách nhiệm, tình yêu và cả sự ngây thơ tốt bụng vốn có của một thiếu nữ.
Từ đó về sau, Thời Mộ Dương không gặp lại cô nữa.
Chắc chắn anh thường xuyên nhớ tới cô! Mỗi lần nhớ tới cô gái này, sự uất ức sẽ khiến người ta tức đến mức nổi gân xanh.
Mấy năm qua đi, anh đã thưởng thức mùi vị phụ nữ.
Nhưng không biết tại sao, anh không muốn hôn người khác, cũng không muốn để cho người khác hôn anh.
Nhất là nơi lồng ngực, anh không cho phép bất cứ kẻ nào đụng vào.
Anh nghĩ chắc chắn do mình bị ám ảnh.
Anh đã từng gặp cô gái xinh đẹp nhất, ác độc nhất trên đời. Vừa ghét cô mà vừa âm thầm dựng lên một nơi bí mật cho cô.
Sau này anh thất thế, bị Thời Mộ Vân tính kế, đến đảo tội ác.
Cuộc sống mấy năm đó rất vất vả, nhưng đối với Thời Mộ Dương mà nói, trải qua cực khổ khi còn bé, trên thế giới này không còn gì là không thể vượt qua.
Trời xui đất khiến, anh gặp được thuyền không may mắc cạn của Kỷ Điềm.
Cô hai nhà họ Kỷ trông giống Kỷ Đại Ninh, cô ta dịu dàng thuần thiện, đôi mắt cười lên toàn hình bóng anh.
Sau khi biết cô ta là em gái Kỷ Đại Ninh, dường như tất cả sự độc ác đã tìm được nơi xả giận.
Nhưng phản ứng của cô ta lại hoàn toàn khác với Kỷ Đại Ninh. Cô ta nhỏ yếu, mềm mại, không biết phản kháng.
Cô ta vừa đáng thương vừa tôn sùng khiến anh ta vui lòng. Lúc Thời Mộ Dương nằm trên cô ta, khẽ vỗ mặt cô ta: "Gọi tôi."
"... Mộ Dương."
"Không, gọi chú nhỏ."
"Chú nhỏ."
"Không đúng, giọng nói kiêu căng một chút..."
Làm sao cũng không đúng, anh cài thắt lưng, không hứng lắm. Nhưng anh chẳng thể ngờ Kỷ Điềm chịu chục nhã như vậy còn cản vết thương thay mình.
Cô ta như một miếng bọt biển, dù anh ta có nhào nặn thế nào, người phụ nữ này đều có thể tha thứ cho anh ta vô điều kiện.
Ở trên đảo nửa năm, cuối cùng anh đầu thương hại cô ta, đối xử với cô ta tốt hơn nhiều.
Cuối cùng nhớ ra, anh thích cô gái đáng yêu lương thiện như vậy.
Sau đó Thời Mộ Dương đưa cô ta ra đảo tội ác, anh giết chết Thời Mộ Vân, nhận thế lực ngoài sáng và trong tối nhà họ Thời.
Sau này anh quay lại mới biết Kỷ Đại Ninh có chồng chưa cưới.
Thời Mộ Dương đến nhà họ Kỷ mấy lần, nhiều lần trông thấy cô cả ương ngạnh này bắt nạt Kỷ Điềm. Những sự không cam lòng lúc nhỏ, sự tức giận chưa hề được bước vào mắt cô khiến anh đẩy Kỷ Đại Ninh, đỡ Kỷ Điềm dậy.
"Đủ rồi, cô cả còn dám làm gì cô ấy, đến lúc đó không bảo đảm được đôi tay ngọc ngà này của cô còn toàn vẹn được đâu."
Không lâu sau đó, Kỷ Đại Ninh bị huỷ khuôn mặt.
Ngày ấy, Kỷ Điềm khóc thảm thiết hơn bất kì ai: "Em muốn cứu chị nhưng không kịp."
Thời Mộ Dương ôm cô ta: "Đừng khóc, không phải lỗi của em, em đã cố gắng hết sức rồi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất