Trong lòng Thời Mộ Dương ngùn ngụt lửa giận, hại cô? Tưởng ai cũng độc ác như cô sao?
Kỷ Điềm cứu người là chuyện anh tận mắt nhìn thấy. Đột nhiên anh không khỏi cảm thấy phiền chán, Kỷ Đại Ninh bị như vậy cũng là ác giả ác báo.
Cô không có gương mặt đó thì là cái thá gì chứ?
Nhưng mà nửa tháng sau, Kỷ Điềm và Kỷ Đại Ninh xảy ra tranh chấp, Kỷ Điềm bị cô đẩy xuống lầu.
Thời Mộ Dương thực sự nổi giận.
Năm đó anh hai mươi bảy tuổi, cũng không còn là thiếu niên đầy suy nghĩ xấu xa bị thiếu nữ độc ác chọc đến mức hốt hoảng nữa.
"Dạy dỗ cô ta một chút." Anh rủ mắt, lạnh lùng gạt tàn thuốc, anh quen biết rất nhiều người có thể làm những chuyện này.
Trong không trung, Thời Mộ Dương chính mắt thấy tất cả mọi chuyện, bỗng dưng tái mặt. Anh chợt không dám nhìn, đời trước, rốt cuộc anh đã làm gì với cô?
Tìm xong người, Kỷ Điềm đứng bên cạnh cười lạnh, nói: "Mọi người, thù của ông chủ Thời nhà tôi với người đó không đội trời chung. Mặc dù mặt cô ta đã bị huỷ, nhưng cơ thể kia vẫn còn tốt chán. Còn nữa, tôi không muốn nhìn thấy cô ta quay về."
Người kia cười khục khặc không ngừng: "Yên tâm, chúng tôi hiểu rồi."
Dù sao ông chủ Thời nói dạy dỗ nhưng cũng không nói là dạy dỗ thế nào.
Hồn Thời Mộ Dương hận không thể đi đến xé nát Kỷ Điềm, nhưng anh không làm được gì cả.
Anh như bị vây chặt, hoàn toàn không ngăn cản được tất cả những gì xảy ra.
Cuối cùng, lúc anh có thể cử động, anh trông thấy cô gái hoạt bát, người hôn ngực mình đầu tiên, giờ đã ngừng thở nằm trên đường lớn, toàn thân máu me đầm đìa.
"Đừng, đừng." Anh lảo đảo chạy tới, làm thế nào cũng không thể ôm lấy cô.
Anh trông thấy mình trong thế giới đó chỉ thản nhiên nhíu mày, sau đó thờ ơ. Anh trông thấy Kỷ Điềm thì rủ mắt cười thoải mái.
"Không phải anh, anh thích em, anh yêu em. Ninh Ninh... Không phải như vậy..."
Từ trước đến nay Thời Mộ Dương không biết, linh hồn cũng sẽ biết đau.
Anh không giống với bản thân khốn nạn đó, anh nhìn cô lớn lên, thấy thiện ý mà cô dành cho anh lúc còn bé. Khi ấy cô thích cười, không thích tính toán việc nhỏ.
Anh thấy Diệp Thiên Nhị dùng giọng nói bén nhọn khắc sâu tư tưởng lạnh lùng cho cô hết lần này đến lần khác.
Và ngày cô mất đi bố mẹ, biểu cảm mờ mịt vụng về.
Cô là mối tình đầu của anh.
Người đầu tiên mà anh rung động, anh mơ về. Anh từng thấy dáng vẻ nói chuyện lộ răng sữa, từng thấy tóc ngắn của cô dài ra, ngắm trời mưa cùng cô, để cô chạm vào trái tim mình.
Cô vốn là cô gái nhỏ đáng yêu nhất thế giới, bởi vì anh không bảo vệ tốt được cho cô nên cô mới biến mình thành con nhím nhỏ.
Đời này của anh chưa từng rơi nhiều nước mắt như hôm nay.
Cũng mặc kệ anh đau đến cồn cào ruột gan, mỗi lần chạm vào cơ thể cô, anh cũng không thể chạm đến.
Anh cảm thấy mình muốn chết theo cô, thậm chí anh muốn giết mình và Kỷ Điềm của thế giới này.
Nhưng vừa nghĩ đến người đàn ông khiến người khác buồn nôn đó là mình, anh lập tức đau đớn đến mức run rẩy.
"Ninh Ninh, Đại Ninh. Chú nhỏ sai rồi, anh sai rồi, em đánh anh đi, giết anh đi, đừng trở nên như vậy, sao anh có thể đối xử với em như vậy..."
Anh vươn tay ra, khó chịu đến mức hoảng sợ.
Sau đó, một người đàn ông mặc áo khoác đến đưa cô đi.
"Đưa cô ấy cho tôi!" Anh điên cuồng đuổi theo, trả lại cho anh!
Lần đầu tiên anh gặp cô cũng là lúc anh yêu cô.
Nhưng anh vừa chạm đến người của người đàn ông đó thì một luồng sức mạnh ập tới. Đến lúc mở mắt lần nữa, anh đã nằm trên giường nhỏ, trông thấy Tác Nhị tiều tuỵ.
Thời Mộ Dương run rẩy, nước mắt thấm ướt giường.
Hoá ra là như vậy, lại là như vậy.
*
Thời Mộ Dương biết, dường như cơ thể mình không tốt lắm, Tác Nhị đang giấu giếm nhưng anh cũng không vạch trần. Hoặc có thể nói, đã lười vạch trần.
Nội tạng anh như đang từ từ mục nát thối rữa, ngồi dậy từ trên giường cũng tốn rất nhiều sức.
Có một ngày ánh nắng tươi sáng, anh cố gắng ngồi dậy. Tác Nhị vội nói: "Ông chủ, tôi đã liên hệ với người của chúng ta, chúng ta còn một khoản tài sản để vực dậy ở bên ngoài, đến lúc đó chúng ta có thể..."
Anh không nghe những viễn cảnh đó, đi đến vườn hoa hái một đóa hoa nhỏ màu tím nhạt.
Sau nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên Tác Nhị nhìn thấy anh khẽ cười.
Sau đó nghe thấy anh nói: "Đưa cho cô ấy chút tiền tiêu xài đi."
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, tiếp lời: "Sau đó viết một bức bưu thiếp."
"Tôi nhớ cô ấy có một hộp nhạc xinh đẹp đã bị hỏng, cuối cùng không mua được cái thứ hai. Tác Nhị, cậu đi mua chút vật liệu tới đây."
Sau đó, anh tặng rất nhiều hoa tươi, gửi rất nhiều bưu thiếp, còn làm xong một hộp nhạc tinh tế trên giường bệnh.
Tác Nhị muốn nói lại thôi.
Không nói với ông chủ, hoa tươi mà anh đưa đi đến lúc héo vẫn không người nhận, bưu thiếp nằm trong thùng thư, cuối cùng bị người ta đổ vào thùng rác. Nhưng hộp nhạc đó của anh lại đến được tay người đó.
Bị cô giẫm nát mà không hề liếc nhìn lấy một cái.
Quên tất cả nhưng vẫn ghét anh như trước.
Cô có con rồi.
Thời Mộ Dương sửng sốt hồi lâu, mới cười ra tiếng: "Tốt thật."
Anh cười cười, cười ra nước mắt, khóe miệng trào máu tươi: "Thật sự rất tốt."
Vẫn may đời này, cô không bị tên khốn kiếp như anh hành hạ.
Anh biết, mình không sống được bao lâu. Trận nổ bom đó vốn đã lấy mạng anh. Anh không oán trách, chỉ hơi không nỡ.
Người vây giữ anh không phải Thời Mộ Vân mà là chính anh.
Có lẽ biết anh sắp chết cho nên đến cả Thời Mộ Vân cũng chẳng muốn đối phó với anh nữa.
Tác Nhị khuyên anh ra ngoài trị liệu nhưng anh mắt điếc tai ngơ.
Sau đó người đàn ông cường tráng cao gần một mét chín sốt ruột đến mức sắp khóc: "Ông chủ, anh ra ngoài đi, người của chúng ta đến đón anh."
Cái phòng nhỏ này không có ánh sáng, trong không khí đầy mùi máu và mùi ẩm mốc.
Thời Mộ Dương cúi đầu, đang tô màu cho hộp nhạc mới.
"Cậu nói xem, lần này cô ấy có nhìn thêm một chút không?" Trong mắt của anh mang theo sự chờ đợi khẽ khàng.
Tác Nhị quay mặt đi.
Nhưng cuối cùng Thời Mộ Dương cũng không thể chịu đựng được đến ngày làm xong hộp nhạc đó. Anh ho ra từng ngụm từng ngụm máu. Đến cuối cùng, đột nhiên giữ chặt tay Tác Nhị.
"Tôi muốn nhìn cô ấy lần cuối!"
Cố chấp và điên dại trong mắt anh khiến lòng Tác Nhị run rẩy: "Ông chủ, bây giờ tôi sẽ liên lạc với những người bên ngoài kia, để anh ra ngoài..."
Cả người Thời Mộ Dương run rẩy, nước mắt không chịu sự khống chế, giàn dụa trên gương mặt thon gầy.
Anh ta đã không còn nhìn thấy gì nữa rồi, trước mắt là một vùng tăm tối.
"Thôi, được rồi..." Anh chậm rãi buông tay ra.
Anh bẩn lắm, không nên làm bẩn cô thêm một lần nào nữa.
Bỗng nhiên, anh như nhìn thấy bé gái năm tuổi nhìn anh với ánh mắt ngây thơ hồn nhiên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất