Trần Cảnh đã không ở nhà vài ngày nay, Trần Liên Tinh thấy anh bỗng nhiên về nhà thì hơi chột dạ.
Cô ta không tới bệnh viện thăm Trần Cảnh vì gần đây Kỷ Điềm bắc cầu giới thiệu cho cô ta một cậu con trai nhà giàu. Hằng ngày Trần Liên Tinh đều bận vắt óc nghĩ kế lấy lòng anh ta, ăn cơm với anh ta.
Thậm chí tối qua họ còn cùng đi thuê phòng với nhau.
Sắc mặt Trần Cảnh lạnh lùng, anh lạnh nhạt liếc cô ta một cái.
“Anh à, vốn em đang định đi thăm anh, sao anh đã xuất viện rồi, người đã khỏe chưa?”
Trần Cảnh né tránh bàn tay định dìu anh của Trần Liên Tinh, anh lấy chìa khóa mở cửa phòng của Đại Ninh, phát hiện đồ trong phòng vẫn y nguyên, thậm chí còn có một lớp bụi.
Trần Liên Tinh thấy sắc mặt anh như vậy, cô ta ghi nhớ lời dặn dò của Kỷ Điềm.
“Anh à, lâu rồi không thấy cô ấy về, em đã bảo đấy là một đứa lừa đảo rồi mà, trông rõ ràng là được nuông chiều từ bé, sao có thể là trẻ mồ côi được. Mấy thứ này trông gai mắt quá, chúng ta cho công ty dọn nhà vứt đi nhé.”
Trần Liên Tinh ngấp nghé những món quần áo xinh đẹp của Đại Ninh, định bụng trước khi vứt chúng đi sẽ lựa ra những món cô ta thích, có thể mặc chúng để đi hẹn hò. Sau này căn phòng này là của cô ta! Thấy sắc mặt Trần Cảnh khá xấu, chưa biết chừng anh rất hận đứa lừa đảo đó, chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
Sắc mặt Trần Cảnh thay đổi một cách khó hiểu, trước ánh mắt mong đợi của Trần Liên Tinh, anh đóng cửa, khóa phòng.
Trần Liên Tinh: “...”
Vẻ mặt của Trần Cảnh rất đáng sợ, Trần Liên Tinh không dám chọc giận anh.
Ngày hôm sau, cô giáo Mao gọi điện tới: “Bạn Trần Đại Đại vẫn không đi học, sắp nghỉ hè rồi, nếu tình huống không thích hợp đến trường, phụ huynh xem…”
Cô giáo Mao nói rất uyển chuyển nhưng Trần Cảnh vẫn hiểu: “Tôi sẽ làm, làm thủ tục tạm nghỉ học cho, cho em ấy.”
“Được rồi.” Cô giáo Mao thở dài, sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, cô giáo cần phải lưu tâm tới tỉ lệ tốt nghiệp của lớp.
Buổi chiều Trần Cảnh đến trường làm thủ tục tạm nghỉ học cho Đại Ninh. Hồ sơ rất mỏng nhưng anh cầm lại cảm thấy bỏng tay.
Trần Cảnh chưa ra tới cổng thì có một học sinh nam được bạn bè cổ vũ chạy tới.
“Xin hỏi có phải anh là anh trai của Trần Đại Đại không ạ? Là, là thế này, em muốn hỏi xem cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, vì sao rất lâu không thấy đi học.” Mặt cậu ta đỏ bừng bối rối.
Trần Cảnh lạnh lùng liếc cậu ta một cái, cậu ta vội vàng xua tay: “Em, em chỉ quan tâm trên cơ sở tình cảm bạn học với nhau…”
Bị ánh mắt của Trần Cảnh dọa sợ, cậu học sinh lúng túng không nói được gì.
Trần Cảnh nghiêm mặt ra về, trong lòng thầm nghĩ cô nàng lừa đảo kia thật là giỏi.
Mới đầu anh định tới đấu trường ngầm một chuyến, không ngờ trên đường đi lại gặp Kỷ Điềm, mắt Kỷ Điềm sáng lên, đi về phía anh.
“Trần Cảnh, anh ở đây à, em tới bệnh viện thăm anh thì điều dưỡng nói anh đã ra viện rồi.”
Rốt cuộc Kỷ Điềm cũng đã tới thăm anh mấy ngày trời, cho dù không có ý với cô ta nhưng Trần Cảnh cũng khó lòng lạnh mặt được. Anh gật đầu thản nhiên, Kỷ Điềm nói nghe đầy rầu rĩ: “Em là sinh viên trao đổi, sẽ phải quay về thủ đô trước kỳ nghỉ hè. Tháng sau ông em sinh nhật, em sẽ về thủ đô sớm, chị gái em cũng về.”
Trần Cảnh ngước mắt nhìn sang.
“Tính chị gái em ngang bướng, bị cả nhà chiều hư, có lẽ không phải chị ấy cố ý lừa anh đâu.” Kỷ Điềm nói với vẻ lưỡng lự: “Dù sao bạn trai cũ trước đây của chị ấy cũng bị…”
Thấy sắc mặt Trần Cảnh ngày càng lạnh lẽo, Kỷ Điềm dường như ý thức được bản thân đã nói sai, vội vàng ngậm miệng.
Trần Cảnh không nghe nổi nữa, anh gật đầu chào cô ta, ra hiệu đi trước.
Nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, Kỷ Điềm lặng lẽ mỉm cười.
Bị lừa lâu như vậy, chỉ cần là con người có khí khái thì chắc hẳn đều sẽ tức giận. Trước khi cô ta đi, chưa biết chừng có thể lợi dụng cơn giận của Trần Cảnh để thành đôi với anh.
Kế hoạch đầu tiên của cô ta không thành công, Đại Ninh không bị hủy hoại nhan sắc, xem ra đành phải tiến hành kế hoạch thứ hai.
Kỷ Điềm mở điện thoại.
“Sắp xếp đi, gửi những tấm ảnh đó cho Triệu Dữ.”
*
Đại Ninh cũng đã biết chuyện Trần Cảnh ra viện. Vận khí cô và Thanh Đoàn lấy được từ người Trần Cảnh đã dùng hết, mấy ngày nay cô thực sự không muốn nhúc nhích.
Sướng quen rồi khổ không chịu được.
Khó lắm mới có tinh thần phấn chấn chơi mấy ngày, không ngờ lại quay trở lại trạng thái uể oải xuống tinh thần, cả linh hồn lẫn thể xác đều cảm thấy lười biếng, ngay cả nhiệm vụ cũng không muốn hoàn thành, chỉ muốn nằm trên giường ngồi ăn rồi chờ chết.
Thanh Đoàn vò đầu bứt tai: “Đại Ninh, lần trước cô còn chưa giải thích gì với Trần Cảnh, ít nhiều gì thì cô cũng nên cứu vãn tình hình một chút chứ.”
“Giải thích gì nữa, đúng là tôi lừa anh ta mà, giờ anh ta đang nóng giận, tôi không đi gặp đâu.”
Đại Ninh không thích những người lạnh nhạt với mình cũng không chịu được người khác nổi nóng với mình. Trước nay luôn là Trần Cảnh dỗ dành cô, làm gì có chuyện cô lại đi dỗ dành Trần Cảnh chứ.
“Lỡ như mấy ngày nay Kỷ Điểm tranh thủ cơ hội chen chân vào thì sao?”
Đại Ninh cười hừ một tiếng: “Nếu dễ dàng vậy thật thì tình cảm của anh ta chẳng đáng tiền, tôi cần anh ta làm gì?”
Thực ra nói ngược nói xuôi, chung quy vẫn là một chữ: Lười.
Thuộc hạ báo cho cô biết chuyện Kỷ Điềm phát tán tin tức ra ngoài, Đại Ninh mới ráng đi ra ngoài.
“Cô ta định nói cho Triệu Dữ biết à?” Đại Ninh đảo mắt một vòng: “Không được, các anh phải nghĩ cách ngăn lại.”
Thanh Đoàn run lên, lỡ như Triệu Dữ biết Đại Ninh còn sống thật thì…
Đại Ninh không sợ trời không sợ đất, chẳng mấy khi mới phải bận tâm một lần.
“Không phải tôi sợ Triệu Dữ, chỉ là nếu anh ta tới thì rất phiền phức.”
Thanh Đoàn vội vàng gật đầu, ra vẻ như nó tin cô. Thực ra trong lòng nó đang thầm lẩm bẩm, còn bảo không sợ gì nữa, sắp đổ bể rồi.
Nhắc đến Triệu Dữ, cuối cùng Đại Ninh cũng cảm thấy một chút áp lực cần phải làm nhiệm vụ. Cô thù rất dai, thù tạt a xít sun phua rít còn chưa báo, cô đang nghĩ, hay là trả lại nguyên cho cô ta chính chiêu cô ta đã dùng, bảo Trần Cảnh cũng tạt a xít làm hỏng mặt Kỷ Điềm?
Đại Ninh chỉnh trang xong, cuối cùng cũng chịu tới biệt thự.
Cô vẫn còn giữ chìa khóa của biệt thự nên không cần nhấn chuông. Khoảnh khắc cô mở cửa vừa đúng lúc hai người ở sau cửa cũng định ra ngoài.
Bất thình lình bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông lạnh nhạt liếc cô một cái.
“Anh trai.” Đại Ninh cười ngọt ngào.
Giọng Trần Cảnh khàn khàn nói: “Tránh ra.”
“Anh định đi đâu vậy?”
Cuối tháng sáu trời nắng chang chang, Trần Liên Tinh quay đầu lại thấy Đại Ninh trông xinh đẹp khoan khoái. Sự khó hiểu và đố kỵ chợt lóe lên trong mắt cô ta. Đại Ninh trông yêu kiều như vậy, mọi người lúc nào cũng vây quanh cô ta như thể công chúa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất