Đến giờ Trần Liên Tinh vẫn chưa biết Đại Ninh là cô cả nhà họ Kỷ nên có phần thắc mắc điệu bộ của Đại Ninh. Làm sao một đứa trẻ mồ côi… trông còn oai hơn cả Kỷ Điềm được vậy?
Trái lại, không rõ Trần Cảnh đang nghĩ gì trong đầu, anh đi thẳng một mạch, đón xe rồi lên xe cùng Trần Liên Tinh, không hề quay đầu lại nhìn Đại Ninh.
Khâu Cốc Nam phân vân: “Cô cả, chúng ta có cần đi theo không?”
“Đi theo đi, bảo người ta đánh xe tới đây đi.”
Mọi người xe trước xe sau tới bệnh viện. Đại Ninh nghĩ một cái lập tức đoán ra đại khái Trần Cảnh và Trần Liên Tinh tới bệnh viện để làm gì.
Hóa ra là cuối cùng bà Trần cũng tìm được tủy tương thích, bệnh viện báo cho người nhà tới trao đổi chuyện làm phẫu thuật.
Thấy Trần Cảnh sắp vào phòng bệnh, Đại Ninh mỉm cười nói: “Anh trai, em chờ anh ở ngoài này nhé.”
Trần Cảnh thoáng dừng bước, trông thấy điệu bộ thoải mái của cô phản chiếu trên ô cửa sổ, anh siết chặt nắm đấm đi vào phòng bệnh.
Mấy ngày nay Trần Cảnh liên tục trằn trọc, hi vọng cô có thể xuất hiện giải thích một chút hoặc là... nói xem rốt cuộc cô nghĩ thế nào về nụ hôn đó. Thế nhưng từ đầu đến cuối cô không hề xuất hiện, vết thương của anh đã sắp khỏi hẳn cô mới tới.
Trong phòng bệnh, tinh thần của bà Trần rất tốt, rõ ràng là cũng đã biết tin tức tốt lành này rồi.
“Trần Cảnh, con sẽ cứu mẹ mà, phải không?”
Phí phẫu thuật tăng lên, bà Trần lo Trần Cảnh nhăn nhó không chịu làm nên vội vàng nháy mắt với Trần Liên Tinh.
Trần Liên Tinh vội nói: “Anh à.”
Trần Cảnh im lặng gật đầu.
Cuối cùng hai mẹ con cũng nở nụ cười, Trần Cảnh đi ra ngoài trao đổi tình hình cuộc phẫu thuật với bác sĩ.
Bà Trần tranh thủ giữ Trần Liên Tinh lại: “Chuyện lần trước mẹ nói với con, con đã suy nghĩ chưa? Không phải con nói hiện tại Trần Cảnh đã mua nhà rồi sao, sau này mẹ còn phải tốn không ít tiền thuốc men nữa, lỡ như Trần Cảnh mặc kệ hai mẹ con chúng ta…”
“Mẹ! Mẹ đừng nghĩ những chuyện này nữa, con không lấy Trần Cảnh đâu, cái đồ nói lắp. Giờ con đã có bạn trai rồi.”
“Con có bạn trai rồi! Là ai vậy?” Bà Trần hỏi vội.
Trần Liên Tinh đắc ý ra mặt: “Một cậu ấm nhà giàu, giàu gấp mấy lần Trần Cảnh.”
Bà Trần cũng khá vui vẻ, không ngờ con gái của bà có thể trèo cao vớ được một anh nhà giàu.
“Vậy là tốt rồi, trước khi mẹ phẫu thuật xong xuôi, tuyệt đối đừng để Trần Cảnh biết chuyện con có bạn trai rồi nhé.”
Bà Trần nằm viện suốt bao nhiêu năm nay, trong lòng bà ta tưởng rằng Trần Cảnh thích con gái bà, nếu không thì tại sao một người đàn ông lại đối xử tốt với hai người mẹ góa con côi suốt bao nhiêu năm nay như vậy, bỏ ra tổng cộng hơn ba tỷ để chữa bệnh cho bà, cho Trần Liên Tinh đi học.
Chỉ vì ơn nghĩa thôi sao? Bà Trần không tin.
Trần Liên Tinh trợn ngược mắt, nghĩ thầm Trần Cảnh đâu thèm quan tâm chứ, trái tim anh hiện giờ có lẽ đã bay bổng bên cô nàng đứng ngoài phòng kia rồi.
Đối diện bệnh viện có một quán nước giải khát, Trần Cảnh và Trần Liên Tinh đi ra thì thấy một thiếu nữ trẻ trung đang ăn kem ly trong tiệm.
Đại Ninh vẫy tay với Trần Cảnh.
Trần Liên Tinh lập tức nói: “Anh à, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới đứa lừa đảo đấy.”
Trần Cảnh im lặng một hồi: “Em về trước đi.”
Trần Liên Tinh trơ mắt nhìn Trần Cảnh đi vào, không nhịn được giậm chân. Mặc dù cô ta từ chối chuyện thành đôi với Trần Cảnh nhưng thấy Trần Cảnh si mê Đại Ninh, trong lòng cô ta vẫn thấy ghen tị.
Trần Cảnh ngồi xuống đối diện Đại Ninh, Đại Ninh hỏi: “Anh muốn uống gì không?”
Anh lắc đầu, cặp mắt màu nâu xám nhìn khuôn mặt cô.
Mặt cô trắng mịn hồng hào, không hề có vẻ gì là áy náy hay chột dạ, rõ ràng đã thẳng thắn với nhau nhưng trông cô vẫn chẳng khác gì trước đây.
Nghĩ tới người “bạn trai” trước đây của Đại Ninh mà Kỷ Điềm từng chần chừ muốn nói lại thôi, ánh mắt anh u ám, rốt cuộc cô nàng lừa đảo này giấu anh bao nhiêu chuyện?
Khâu Cốc Nam xoay người: “Cám ơn anh Trần đã bảo vệ cô cả nhà chúng tôi.” Nói rồi, cô ấy tinh ý dẫn vệ sĩ ra ngoài chờ.
Họ vừa đi ra ngoài, Đại Ninh nói: “Anh vẫn còn giận phải không? Nếu anh giận thì em không nói nữa, em sợ anh giận.”
Trần Cảnh: “...”
Đại Ninh chống cằm, bật cười khúc khích.
“Đừng giận mà, anh hôn em rồi mà, chúng ta xí xóa nhé được không? Đó là nụ hôn đầu của em đó.”
Anh ta nhớ lại cảm giác ngày hôm đó, môi mím chặt. Cho dù cô nói dối hết cái này đến cái kia nhưng nghe cô bảo là “nụ hôn đầu”, trái tim anh vẫn rung động.
Cô nàng lừa đảo này, nụ hôn đầu cái cóc gì chứ.
Trần Cảnh thật sự muốn xoay người bỏ đi, anh chỉ là một dân thường thành thị, anh nên đứng cách một mối tai họa như cô càng xa càng tốt, thế nhưng dù lý trí nghĩ như vậy, anh vẫn tiếp tục ngồi nguyên trên ghế.
“Giải thích xem.” Trần Cảnh nói một câu không đầu không đuôi.
Giải thích vì sao lừa anh, theo anh về nhà còn chung sống với anh.
“Không phải em đã giải thích rồi sao? Em buồn chán, thấy chơi vậy vui. Hơn nữa, là tự anh muốn dẫn em về nhà mà.”
Trần Cảnh cắn răng: “Không, không được phép, nói láo!”
Anh không ngu, tại sao Đại Ninh lại vô duyên vô cớ tới bên cạnh anh được? Trần Cảnh rời khỏi chiếc lưới ngọt ngào cô dệt nên, lập tức nhận ra một số vấn đề. Bất kể là Kỷ Điềm hay Đại Ninh, với thân phận như vậy, hoàn toàn không có khả năng họ lại thích anh. Những suy đoán này làm lòng anh ta nặng trĩu, vậy mà cô nàng đáng ghét kia vẫn không chịu nói thật lấy nửa câu.
Anh không tin cái gọi là duyên phận.
Đại Ninh nháy mắt một cái, mắt rưng rưng lệ.
“Hu hu anh quát em, em không phải em gái anh nên anh bắt đầu quát em, đồ tồi…”
Sắc mặt Trần Cảnh cứng đờ.
“Không, không phải. Em nói, nói thật đi.”
Đại Ninh thút thít nói: “Người ta đã tội nghiệp như vậy rồi, ông và em trai đều bị Kỷ Điềm cướp mất, cha mẹ đã qua đời, em chỉ đi ra ngoài giải sầu một chút thôi còn bị tạt axit ám sát, còn bị anh quát nữa.”
Cô nức nở nghẹn ngào nói ra rất nhiều thông tin. Trần Cảnh cau chặt mày. Cha mẹ của cô nàng lừa đảo này đều đã mất, cô bị em gái đón ở ngoài về cướp mất sự yêu thương chiều chuộng nên bỏ nhà đi rồi gặp phải anh sao?
Vết thương trên lưng vẫn còn đau nhức, tình huống ngày hôm đó rất nguy hiểm, nếu không phải anh tới kịp thời thì tình hình của cô sẽ rất gay go. Có người có ý hại cô, là ai đây?
Đại Ninh vẫn đang khóc, mắt rưng rưng nhìn anh như thể anh thực sự là người xấu gây ra tội ác gì to tát lắm.
Trần Cảnh cứng mặt, làm anh trai của cô lâu, gần như là làm theo bản năng, anh rút giấy trên bàn ăn lau cho cô. Động tác của anh thô lỗ, gương mặt mềm mại của cô bị in một vết đỏ.
Trần Cảnh vốn đang giận cô lừa anh, cho dù là ai mà bị người khác lừa dối ba tháng để đùa chơi như đùa khỉ vậy cũng sẽ tức giận. Nhưng thấy cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy tủi thân, trong lòng anh ta chỉ còn sót lại mỗi cảm giác bất lực.
Anh lau sạch sẽ nước mắt cho cô, đang định rút tay về, nào ngờ Đại Ninh lại ôm cổ anh, nói nghẹn ngào: “Anh trai, anh báo thù cho em nhé.”
Trần Cảnh mím môi mất tự nhiên, bỏ tay cô ra khỏi người mình.
“Những người đó đang, đang ở đồn công an rồi, họ sẽ, sẽ bị trừng phạt.”
Đại Ninh lắc đầu: “Bọn họ không có thù oán gì với em lại còn bị bệnh tâm thần, chắc chắn có người đứng sau giật dây. Nếu em tìm ra được kẻ chủ mưu, anh trai báo thù cho em nhé được không? Anh từng nói là sẽ che chở cho em mà.”
Trần Cảnh cụp mắt đứng dậy: “Cô, cô cả nhà họ Kỷ à, chúng, chúng ta chỉ là những người xa lạ.”
Anh đâu có tư cách hay nghĩa vụ giúp một cô nàng lừa đảo báo thù.
Nếu như chuyện họ gặp nhau chỉ là một phút bốc đồng của Đại Ninh khi bỏ nhà đi lang thang, vậy thì Trần Cảnh hiểu anh có nói nhiều cũng vô ích.
Với anh, Đại Ninh giống như món đồ ăn xinh đẹp trong tủ kính anh nhìn thấy năm mười tuổi lúc bụng réo ùng ục bước ra khỏi trại trẻ mồ côi, chỉ có thể nhìn rồi thèm. Cuộc sống của anh trong thời gian qua bị Đại Ninh xáo trộn hết lên, không ngờ anh đã từng thực sự nghĩ phải chăm sóc cô cả đời thật tốt.
Giờ đã biết đấy chỉ là một trò hề, đương nhiên Trần Cảnh muốn quay trở về cuộc sống bình thường.
Anh đã sắp quên mất cuộc sống bình thường của mình là như thế nào rồi.
May là hiện tại cũng tốt, chờ bà Trần làm phẫu thuật xong, anh sẽ nghĩ hết mọi cách để cứu cha nuôi, đó mới là con đường anh nên đi và vẫn luôn đi.
Chẳng những anh không đồng ý còn đứng dậy ra về.
Thanh Đoàn thấy buồn cười, lúc Kỷ Đại Ninh làm em gái của Trần Cảnh thì muốn gì là có đó ngay, giờ muốn mượn tay anh dạy cho nữ chính một bài học thì lại bị người ta từ chối.
Trần Cảnh ra tới ngoài cửa, thấy ngoài trời đang đổ mưa, người đi đường vội vã tìm chỗ trú.
Tháng sáu trời khô nóng, anh không hề thay đổi sắc mặt, định cứ thế đi thẳng vào trong màn mưa.
Bỗng có người ôm eo anh ta từ sau lưng.
Giọng điệu của thiếu nữ có vẻ bất mãn: “Này, Trần Cảnh, nể mặt anh anh lại cố tình lên mặt đấy phải không? Người xa lạ à? Có người xa lạ nào hôn nhau hai mươi phút không? Hôn xong định chuồn à, nghĩ hay lắm! Báo thù cho em đi, nếu không em không cho anh đi đâu!”
Trần Cảnh cắn răng.
“Hừ.” Thiếu nữ sau lưng nũng nịu nói: “Giả vờ gì chứ, với bản lĩnh của anh, nếu không muốn em ôm anh thật thì em sẽ ôm được chắc?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất