Tâm sự ngay đến chính bản thân anh cũng không giải thích rõ được lại bị người ta vạch trần, Trần Cảnh thoáng thấy xấu hổ.
Anh cúi đầu muốn gỡ đôi bàn tay nhỏ của cô ra nhưng vừa dùng lực một chút cô đã hức hức chực khóc.
Trần Cảnh giằng co với cô.
Anh bực cô lừa anh nhưng anh còn hận bản thân mình không biết đâu là giới hạn cuối cùng hơn. Một chuyện lớn như vậy, không những anh không đánh cô mà ngay cả nổi giận cũng không nổi giận lấy một lần, đáng hận nhất là anh còn bị cô uy hiếp.
“Nói nhanh chút đi, anh có đồng ý không! Không đồng ý không cho đi!”
Trần Cảnh chỉ nghĩ là cô đùa chơi, dù sao cô cũng là cô cả nhà họ Kỷ, muốn tìm người làm gì đó cho cô dễ như trở bàn tay, đâu cần tới anh chứ?
Sắc mặt anh sa sầm.
“Trần... Kỷ, Kỷ Đại Ninh!”
“Dạ.” Đại Ninh ngọt ngào đáp một tiếng, nhẹ nhàng cọ gương mặt lên lưng anh: “Trần Cảnh, anh trai tốt, anh giúp người ta đi mà.”
Cô rất xấu tính, cố ý đè lên vết thương của Trần Cảnh. Người đàn ông hít hà một hơi, gân xanh trên trán nhảy lên. Còn anh trai tốt nữa chứ! Sau khi thôi diễn kịch, tại sao cô lại không biết ngượng như vậy!
“Chỉ, chỉ một, một chuyện này thôi đấy!”
Đại Ninh vui vẻ ra mặt: “Được được, anh nhớ đó nhé.”
Cuối cùng cô cũng chịu buông anh ra, gọi: “Cốc Tử, cô đưa cho anh trai tôi một cây dù đi.”
Không biết Khâu Cốc Nam chui ở đâu ra, ngoan ngoãn đưa dù cho Trần Cảnh. Trần Cảnh không nhận, vẫn cứ thế đi thẳng vào trong màn mưa, không hề quay đầu lại nhìn Đại Ninh lấy một lần.
Bóng lưng người đàn ông đi dưới mưa thẳng tắp, Đại Ninh chỉ cong môi cười.
Anh mà quay đầu chắc là hoàn toàn vứt sạch tự trọng luôn mất.
Cho nên người ta mới nói lần đầu tiên thích một người trong đời nhất định không được thích một cô gái xấu tính.
Đại Ninh chìa tay ra hứng mưa, những giọt mưa rơi vào lòng bàn tay mang đến cảm giác mát lạnh từng giọt từng giọt khiến cô cảm thấy rất dễ chịu, cực kỳ thoải mái.
Chuyện của Kỷ Điềm, hoặc là thử tìm ra chứng cứ, hoặc là ngụy tạo luôn chứng cứ. Trước khi Trần Cảnh trở thành “Ngôn Cảnh”, nếu anh ra tay thật thì chẳng những có thể hủy hoại Kỷ Điềm mà chưa biết chừng chính anh cũng có thể được ăn cơm tù.
Không biết phải trong tình huống như thế nào thì anh trai mới tình nguyện ngồi tù đây?
“Buồn ngủ quá đi mất, biết vậy phải hôn anh ta một cái rồi mới cho anh ta đi.”
Thanh Đoàn cười ngất.
Đại Ninh nảy ra ý tưởng này xong lập tức tích cực bắt tay vào thực hiện. Cô không thể không thừa nhận, Kỷ Điềm đúng là một nhân vật lợi hại, cô quả thực không tìm ra được chứng cứ gì chứng minh là cô ta làm, đành phải ngụy tạo một bản ghi âm định cho Trần Cảnh nghe nó.
Cô không thể trực tiếp đối phó với Kỷ Điềm. Kiếp trước vì cô trực tiếp đối phó với nữ chính nên mới dẫn đến kết quả là giúp Kỷ Điềm một bước lên mây, biến Kỷ Điềm thành người bị hại khổ sở đáng thương, mọi người xung quanh đều đồng tình với cô ta. Cho nên cô chỉ có thể dùng cách khéo léo.
May là vẫn có một tin tốt, tin tức Kỷ Điềm định phát tán đã bị chặn lại, cô cả vẫn có thể tiếp tục phóng túng tung hoành.
Cô từng nói không muốn Triệu Dữ đến thủ đô, nếu không xảy ra chuyện gì đặc biệt, chắc hẳn anh sẽ không đến.
Vừa ngụy tạo xong đoạn ghi âm thì Lệ Hỗ tìm tới.
Ánh mắt cậu ta u ám, nhìn cô với vẻ mặt phức tạp: “Cô cả nhà họ Kỷ à?”
Đại Ninh nghiêng đầu: “Chào cậu.”
Môi Lệ Hỗ mấp máy một hồi lâu mới cười nói: “Cậu tin là tôi thích cậu thật sao?”
Đại Ninh nhoẻn cười, nhón chân xích lại gần cậu ta, cô trông thấy hầu kết của Lệ Hỗ trượt lên trượt xuống, tiếng hít thở dừng lại một giây.
Đại Ninh thấy chẳng có gì thú vị nên buông cậu ta ra.
“Giờ tin rồi.” Giọng cô lười biếng, tuyệt tình vạch trần mọi chuyện: “Nhưng tiếc là tôi không thích cậu, ai xui xẻo ở bên người như cậu nhất định sẽ bị cậu cầm tù, ngược đãi, cuối cùng cậu lại quỳ xuống cầu xin tha thứ.”
Lệ Hỗ khẽ cười một tiếng, liếm liếm môi: “Không đâu.”
Đại Ninh nói đầy hùng hồn: “Trong truyện luôn viết như vậy, loại biến thái ranh như cậu luôn làm như vậy.” Thanh Đoàn lập tức gật đầu phụ họa. Đúng, nó và Đại Ninh đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, trong truyện luôn viết như vậy đấy.
“Này mấy anh cao to kia, ném tên này ra ngoài!” Đại Ninh phẩy tay, một lát sau, Lệ Hỗ thực sự bị người của cô ném ra ngoài.
Cậu ta thong thả chỉnh trang lại quần áo, không diễn phong cách thâm tình chân thành độc tài nữa, nói với vào trong nhà.
“Tháng sau tôi cũng sẽ đến thủ đô tham gia trận đấu, khi đó gặp lại.”
Đại Ninh chẳng buồn liếc mắt lên nhìn, cô bỗng nghĩ tới Chương Hữu Anh ngốc nghếch hết chỗ nói, lắc đầu thở dài.
“Thích ai khác mà chẳng được, đồ ngốc.”
*
Tháng sáu, ở Ổ Đông cách xa nghìn dặm, hoa phượng tiên nở rộ đỏ rực.
Một thanh niên trẻ tuổi gầy yếu đi thuyền tới, trông anh ta khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày rất tuấn tú, anh ta vừa lên bờ, một người đàn ông mặt đen lập tức vui vẻ chào đón.
“Cậu hai được nghỉ về nhà đấy à!”
Thanh niên trẻ cười tươi: “Lão Bát, em gái tôi đâu?”
Người đàn ông mặt đen được gọi là “lão Bát” đáp: “Hai hôm trước cô ấy bị sốt không đi học được, Thập và Trương Man Man đang chăm sóc cho cô ấy. Cô ấy biết cậu về, muốn ra đây đón nhưng cậu Triệu không cho phép.”
Nghe nhắc hai tiếng “cậu Triệu”, người thanh niên trẻ chần chừ hỏi: “Anh tôi… dạo này cảm xúc tốt chứ?”
“Giống trước, khá là lạnh nhạt, cậu về nhà nhớ nói nhiều lời hay cho ngài ấy vui lên chút nhé.”
Người thanh niên trẻ này chính là Triệu Bình mười lăm tuổi, ba năm trước anh ta vẫn còn là một thiếu niên đen nhẻm gầy suy dinh dưỡng, giờ đây vóc dáng đã cao gầy, trông rất ưa nhìn.
Triệu Bình nhăn mặt, lần này anh ta về đâu phải định nói lời gì dễ nghe, không chọc tức anh trai anh ta là đã phải cảm ơn trời đất rồi.
Triệu Bình thuận lợi lọt vào tới chung kết của cuộc thi toán cấp quốc gia nhưng phải tới thủ đô thi chung kết.
Mấy năm qua, cả Ổ Đông đều biết nơi đó là tâm bệnh trong lòng anh cả.
Đá quý ở Ổ Đông nổi tiếng thế giới, mang lại lợi nhuận trên ba chục nghìn tỷ, rõ ràng thủ đô là nơi phồn hoa nhất, thích hợp phát triển đá quý và các nghề buôn bán khác nhưng trước nay anh cả không hề định đặt chân tới nơi đó.
Người đó đã mất được ba năm nhưng không ai dám nhắc tới người đó nửa câu trước mặt anh cả.
Ba năm trước, suýt nữa Triệu Dữ đã phát điên, anh không nói gì suốt một tháng trời, ánh mắt đờ đẫn vô hồn. Nếu không phải bệnh tình của cha nguy kịch, e là anh cả sẽ mãi đắm chìm trong cái ngày trời đổ tuyết lớn mùa đông năm đó.
Mấy năm nay thời tiết ở Ổ Đông rất tốt, bốn mùa như xuân, không hề thấy tuyết rơi. Từ đầu tới cuối, Triệu Dữ vẫn luôn ở đây. Trên đảo được đầu tư phát triển rất tốt, xây dựng trường học, phát triển giao thông vận tải đường thủy, cảnh tượng phồn vinh tươi đẹp.
Em gái nhỏ Triệu An An đi học trên đảo.
Triệu Bình vừa đi vừa nghĩ thầm, trong lòng rất khổ tâm, tâm trạng anh cả thay đổi thất thường, anh ta không dám mở miệng nói chuyện anh ta muốn đi thủ đô.
Nếu là trước kia, có lẽ Triệu Bình sẽ không định đi nhưng mà…
Triệu Bình mới biết yêu, anh ta thích một bạn nữ trong lớp, nhà bạn ấy đã chuyển đến thủ đô, anh ta đã đồng ý sẽ tới thăm bạn ấy.
Nếu như thi đại học được cộng thêm điểm cũng không giúp anh ta được anh cả đồng ý cho phép tới thủ đô, vậy thì cả đời này anh ta cũng đừng mơ tới chuyện đi gặp bạn gái ấy.
Triệu Bình cũng đã có thể coi là đàn ông, sao có thể không giữ lời hứa được?
Ngoài mặt trông anh ta rất bình tĩnh nhưng trong lòng rất hoảng sợ.
Bước vào biệt thự trên đảo, một cô bé trắng trẻo vui vẻ lao tới ôm anh ta.
“Anh hai!”
“Ôi!” Triệu Bình tươi cười ôm em gái: “Lâu lắm mới được gặp em, An An có nhớ anh hai không?”
Triệu An An 9 tuổi, nước da trắng ngần, cô bé được chăm sóc rất tốt, không hề nhìn ra chút vết tích gầy còm nào hồi còn nhỏ. Cô bé vẫn hay thẹn thùng như trước đây, khuôn mặt ửng hồng nhưng vẫn gật đầu chắc nịch: “Em rất nhớ anh hai.”
“Anh cả đâu rồi?”
“Ở trên tầng ạ.”
Theo quan sát của cô bé, mấy năm nay cảm xúc của anh cả rất ít thay đổi, không thấy anh cười, cũng hầu như không nhìn ra anh giận. Trong ấn tượng của Triệu An An, lần gần đây nhất anh cả nổi cáu là từ hai năm trước khi một nữ trợ lý nhắc đến “người vợ đã khuất” của anh cả lại còn có ý quyến rũ Triệu Dữ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất