Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Lần đó sắc mặt anh cả khiến Triệu An An rất sợ, sau đó họ không còn nhìn thấy nữ trợ lý đó nữa.  

             Trong lòng Triệu Bình rất sợ nhưng anh ta đã không gặp bạn gái ấy một tháng rồi. Triệu Bình vẫn ôm tâm lý gặp may, biết đâu thi toán được cộng điểm khi thi đại học lại là một lý do chính đáng.  

             Triệu Bình vào căn phòng dưới tầng một gặp mẹ trước. Cha đã mất được một năm, trái lại, sức khỏe của mẹ lại đang khá dần lên, chỉ có điều vẫn không xuống được giường, chân không hề có cảm giác gì.  

             Các chuyên gia đều đã xem qua nhưng sức khỏe và bệnh tật là thứ mà có tiền cũng không kiểm soát được.  

             Triệu Dữ làm việc ở tầng trên. Đương nhiên Triệu Bình sẽ không lên đó làm phiền anh. Tới giờ cơm tối, Triệu Dữ mới xuống dưới nhà.  

             Triệu Bình ngước mắt lên lặng lẽ quan sát anh trai của mình.  

             Ba năm nay, anh trai là người thay đổi nhiều nhất.  

             Anh mặc quần áo thoải mái, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt kín đáo lạnh nhạt. Đôi mắt anh rất đen, cho dù anh không nói tiếng nào nhưng anh vừa bước xuống dưới nhà là người ở đều cúi đầu xuống.  

             Triệu Bình mất rất nhiều thời gian mới nghĩ ra từ ngữ miêu tả anh cả, ấy chính là không hề có chút hồn người.  

             Trông anh không giống một người còn sống, lạnh lùng, hờ hững, rõ ràng trông bề ngoài vẫn rất bình thường nhưng lại giống như đã đánh mất tất cả các cảm xúc tích cực.  

             Nghĩ tới chuyện hôm nay anh ta còn phải vuốt râu hùm, trong lòng anh ta rất lo lắng, anh ta nhìn mẹ rồi nhìn em gái, tim Triệu Bình đập bùm bùm.  

             Ăn được nửa bữa cơm, nghĩ tới ánh mắt mong chờ của cô bạn trước khi đi, Triệu Bình cắn răng, nói bất chấp sống chết.  

             “Anh à, em muốn tham gia chung kết cuộc thi toán!”  

             Anh ta nghĩ là đã nói rất lớn tiếng nhưng thực tế lời ra khỏi miệng lại nghe chẳng to hơn tiếng muỗi vo ve là bao.  

             Người đàn ông uống rượu vang ngước mắt nhìn sang.  

             Triệu Bình lắc lắc đầu, nhắm mắt lại nói: “Chung kết tổ chức ở, ở thủ đô.”  

             Không khí lặng đi trong nháy mắt, ngay cả tay cầm đũa của bà Triệu cũng khựng lại một chút. Triệu An An kinh ngạc nhìn anh hai rồi lại lo lắng nhìn về phía anh cả, trong lòng rất thấp thỏm lo lắng.  

             Triệu Dữ lạnh lùng nhìn Triệu Bình: “Nhắc lại lần nữa xem.”  

             Triệu Bình đỏ bừng mặt, nói như thể van nài: “Anh à, anh cho em đi đi, chuyện này có ý nghĩa rất quan trọng với em.”  

             Triệu Dữ để ly rượu xuống kêu cách một tiếng.  

             “ Thập.” Giọng anh bình thản, có vẻ giễu cợt: “Triệu Bình học tập mệt mỏi, đưa cậu ấy về phòng cho cậu ấy tỉnh táo lại đi.”  

             Triệu Bình chợt hiểu ra, câu này có nghĩa là anh ta bị cấm túc, thậm chí không cho đi học nữa.  

             Anh ta nhìn anh trai bằng ánh mắt khó lòng tin nổi. Bà Triệu mấp máy môi: “Dữ à…”  

             Triệu An An nắm chặt chiếc nĩa, nhỏ giọng năn nỉ: “Anh cả, không phải anh hai cố ý đâu.”  

             “Thập, còn không làm đi.”  

             Thập vội vàng đi vào trong, thầm nghĩ cậu hai thật đúng là to gan, chỗ đó mà cũng dám nhắc tới!  

             Thế nhưng Triệu Bình đang tuổi dậy thì, thấy anh trai đối xử với mình như vậy, anh ta quên hết sợ hãi, phẫn nộ đứng dậy: “Họ nói đúng, anh đúng là điên rồi. Rõ ràng là chuyện đã thành sự thực nhưng ba năm rồi anh vẫn không chấp nhận được, năm đó bọn em đều nhìn thấy chị…” Triệu Bình cắn răng, rốt cuộc không nói tiếp, “Anh cứ mãi tự lừa dối bản thân như vậy thì có ý nghĩa gì chứ, càng nghĩ tới càng không thể sống tốt…”  

             Còn chưa nói hết, Triệu Bình đã bị ăn một tát vào mặt.  

             Tiếng tát rõ mồn một, mọi người đều giật mình.  

             Mặt Triệu Bình gần như sưng lên ngay lập tức. Mắt anh ta đỏ quạch, quyết không chịu thua, nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của Triệu Dữ, anh ta cắn răng, không cần đến Thập, anh ta tự chạy lên trên tầng.  

             Triệu An An vùi mặt vào cánh ta, cắn môi để không bật khóc.  

             Cô bé cũng rất khó chịu, cô bé ghét anh hai. Đại Ninh không chỉ là vết thương lòng của anh cả mà còn là vết thương lòng của cô bé.  

             Mọi người im như thóc, thường ngày lúc Triệu Bình Triệu An An ở nhà là lúc bầu không khí thoải mái nhất. Không ngờ lần này lại xảy ra chuyện.  

             Triệu Dữ ngồi xuống, một lúc sau anh thản nhiên nói: “Ăn cơm thôi.”  

             Triệu Bình không ngờ anh ta lại bị cấm túc liền mười ngày tới tận cuối tháng sáu.  

             Trong khoảng thời gian này, anh cả thực sự không cho anh ta ra ngoài, mấy ngày trước anh ta còn không được ăn cơm, cuối cùng mẹ phải nhờ người nhét chút gì đó cho anh ta.  

             Trong lòng Triệu Bình rất lạnh lẽo. Anh ta biết anh cả vẫn chưa thoát khỏi quá khứ, thế nhưng anh ấy cư xử như một kẻ tâm thần, điên một cách triệt để như vậy vẫn khiến trong lòng anh ta rất khó chịu.  

             Anh ta là em trai ruột của Triệu Dữ nhưng nhắc đến sự thật Đại Ninh đã qua đời, anh cả vẫn không tha cho anh ta!  

             Triệu Bình không được đi học, cô bạn anh ta thích lo lắng gửi tin nhắn cho anh ta, anh ta chỉ có thể nói: “Không sao.”  

             Mấy ngày sau, Triệu Bình thấy hơi hối hận. Năm đó anh cả tuyệt vọng như vậy, anh ta là em trai, thực sự không nên đụng vào nỗi đau của anh ấy.  

             Triệu An An vào thăm anh ta. Triệu Bình ủ rũ cúi đầu như chú chó con, anh ta ôm em gái, khe khẽ nói xin lỗi.  

             “An An, anh xin lỗi, anh không nên nói như vậy. Anh biết em và anh cả… Anh xin lỗi, là tại anh hai ích kỷ, anh hai sai rồi.”  

             Khóe mắt Triệu An An đỏ hoe, cô bé vỗ vai Triệu Bình an ủi như bà cụ non.  

             “Đợi anh cả hết giận, anh cả sẽ thả cho anh ra, mẹ rất đau lòng. Anh hai, sau này anh đừng như vậy nữa nhé.”  

             “Ừm, anh hai không đi thủ đô nữa.”  

             Sau chuyện này, mọi người đều cảm nhận được tâm trạng Triệu Dữ cực kỳ sa sút.  

             Thập nhét một tệp tài liệu vào ngực Trương Man Man: “Anh đau bụng, em giúp anh đưa nó cho cậu Triệu nhé.”  

             Trương Man Man không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng khá thấp thỏm, cắn răng cầm tài liệu vào phòng.  

             Một lát sau, Trương Man Man bước ra với sắc mặt khó coi.  

             Lão Bát lắc đầu: “Thằng ranh Thập này thật là, không ngờ nó lại để người đẹp vào ăn mắng.”  

             “Lão Bát, có chuyện gì thế?”  

             Lão Bát sờ mũi, nói lấp lửng: “Tâm trạng cậu Triệu không tốt, không sao đâu, một thời gian nữa sẽ khá lên thôi. Chúng ta lo làm đi, nói ít thôi.”  

             Trương Man Man tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, năng lực chuyên môn vững chắc, đương nhiên năng lực quan sát cũng rất tốt, Trương Man Man gật đầu với lão Bát.  

             Buổi tối Triệu Dữ về nhà thì thấy một người phụ nữ trung niên gầy yếu ở cửa ra vào.  

             Bà Triệu vịn khung cửa, mắt rưng rưng lệ, trông bà đầy lo lắng.  

             Triệu Dữ thoáng dừng bước rồi mới bước tới gần: “Mẹ à, sao mẹ lại ra ngoài?”  

             “Dữ à, con tha lỗi cho em trai con đi, đừng giam em con nữa, mẹ biết trong lòng con khó chịu, con như vậy, trong lòng mẹ cũng thấy khó chịu.” Bà Triệu thực sự không chịu đựng nổi, dù điều kiện gia đình đã khá lên nhưng từ tận trong xương tủy, bà vẫn là người phụ nữ nhát gan nhạy cảm ở thôn Hạnh Hoa trước đây.  

             Bà chưa tới năm mươi tuổi nhưng tóc đã bạc trắng hơn nửa mái đầu.  

             Đôi mắt đen như mực của Triệu Dữ nhìn mẹ một hồi lâu, bà Triệu giàn giụa nước mắt.  

             “Mẹ xin con, bà già này xin con đấy, con đừng vậy nữa. Con nhìn rõ thực tế rồi sống cho đàng hoàng đi, được không? Dữ à, mẹ xin con.”  

             Ngón tay Triệu Dữ run rẩy, anh đã say trong cơn mơ này quá lâu, quả thực anh nên tỉnh lại rồi.  

             Một lúc lâu sau, anh đẩy xe lăn của mẹ.  

             “Mẹ, để con đưa mẹ vào trong.” Gió đêm thổi tiếng của anh rời rạc ra, mãi một lúc sau bà Triệu mới nghe rõ lời anh nói: “Con hứa với mẹ.”  

             Bà Triệu chợt che miệng.  

eyJpdiI6IjhGcTYzK0oyeUwweGNZdko2OUhkNEE9PSIsInZhbHVlIjoiWGFjRnZMSWtOenZKT280K1JBTGVSRmhQdldtNU40YW9aYzdUczNOQ0JvQ3dUbnFpcitUNnV0OTdMRTJxZjI3RzNkSDZ5WkRkbWl3VnNGYWV6UEhZcnBNU1ZFc083TldDZk03WlE1dlY5YzZZNVgweVA1R2hWd3BCblVrdktvUHNsYVwvZ0VFakxwOEpuQzd1bklCcFdnMG1KdkhkSDhOQzhxZWgwZGp5OEJ4UERhM1I3STNzbmFLSVQ2RmNva1QrQjZQOWl1a2l2RVA4M3ZjTGw2eGZMdW9ocW0xN2tINDEzVWppK1JRMGJab203eEcxMjZYWVVicllRZVpRcXdENjQzWmtEbUdSeHdQNUJ6U29NZHpWa2RiQW5LRnhlenR2NHV3T3M5SUtOUEd3V2FVckNqR0NLTVBnNjVvdHNJbzdQIiwibWFjIjoiMzlkNjVjYjI3NWM0NTNiZTkxNWEyYTAwN2E0MWUzYTdhMmRhYTg4NmQxZDViZjZhZTBmYmI2MTFlOGFmYzBlYSJ9
eyJpdiI6ImxXcGpMY3hBYXY4T1RmalBhTVlJWWc9PSIsInZhbHVlIjoibG9OVzY3a3BZWVFGd3ZpVDB4TUJIQU5ERU1JM1dQXC9OeU5CYTloVjZKdFR2cFpIOFI0XC9IcldJT295R01Ib1ZOZGVBZ0VRV2J4YXN4cFVNbGU0Q0RCa2czUG9HbTk4bXYzZFNCaTZENnBFem1Ic1Q0V2NvaG5YV3dTXC9DdEpuTmpMaXB6RWlFSVRGbDNPSTFuZzUzWEJOaEV6Y1BFT05SZUVcL1B5NjFkcjkxUEo5M1wvQ0MwSjUzSkh1b0p4dnlCSTYyRVZIUFdyOFpweXdtTDZSZFVVNzVyOER5Y2k1N25laGdWeGxwcHA1cVhoUytrdlwvc0p5MWNSdVY3MittWExBV1pjdnp3ZWJSQ3k3cEM5ajl0Tmk2NlprY3ZBSEhOU041UFdsZTZ4bDNOSzlmdUpCc1YySzdvZWpIRE9ZaWhseDciLCJtYWMiOiI0MWVjYTVlYzE0ZmZiZjFmYzk1MjRhMGRmYTFmYjU0YWVlN2NiYmMxMGY1YmI1YWU0NGJiMTQxN2FmMWVmZmQ5In0=

             “Đi đi.” Triệu Dữ bình tĩnh nói, “Anh cũng đi.”

Ads
';
Advertisement