Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Triệu Bình tròn mắt không tin nổi.  

             Anh ta đã sẵn sàng tâm lý từ bỏ cuộc thi, dự định tối nay sẽ gọi điện nói với cô bạn, bảo cô ấy không cần chờ anh ta nữa, không ngờ anh cả lại bỗng nhiên đồng ý tới thủ đô.  

             Triệu Bình lắp bắp nói: “Anh à, thật, thật sao?”  

             Triệu Dữ lạnh nhạt liếc anh ta một cái: “Không muốn đi à?”  

             “Muốn! Muốn!”  

             Nếu không phải vẫn còn đang lo sợ không yên tâm thì suýt nữa Triệu Bình đã nhảy cẫng lên rồi.  

             Triệu An An cũng nhanh chóng biết tin này. Anh cả anh hai sắp đi thủ đô, cô cũng nhìn đầy trông mong. Trước đây sợ anh cả đau lòng nên cô bé không dám nhắc tới, có điều cô bé rất muốn đi nhìn thử quê hương của cô cả một lần.  

             Triệu An An nhớ cô thiếu nữ mặt mày kiêu ngạo tự tin nở nụ cười lanh lợi mùa đông năm đó. Cô cả xinh đẹp như vậy, hồi nhỏ cô bé vẫn cảm thấy cô cả là một nàng tiên.  

             Lớn lên cô bé biết trên đời không có tiên nhưng cô bé vẫn cảm thấy cô cả trong trí nhớ của cô bé đẹp ngoài sức tưởng tượng.  

             Triệu An An hiểu vì sao anh cả như vậy.  

             Bất kể là ai từng yêu một nàng tiên thì cũng sẽ không còn thích ai khác nữa. Cô cả trở thành giấc mộng vĩnh viễn không phai mờ trong đời cô bé đồng thời cũng là ân nhân của cô bé.  

             Tính Triệu An An hướng nội, cô bé chỉ dám nhìn anh hai bằng ánh mắt hâm mộ chứ không dám xin đi cùng tới thủ đô.  

             Triệu Dữ chìa tay về phía cô bé, mắt cô bé sáng lên, nắm chặt bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh cả, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Anh cả, em cũng được đi ạ?”  

             “Ừm, đi chuẩn bị đi.”  

             Cô bé reo hò, đôi mắt màu đen của Triệu Dữ nhìn em trai em gái, lần đầu tiên anh ta ý thức được ba năm nay rốt cuộc anh ta đã trở thành một người như thế nào, ngay cả đứa bé anh nuôi lớn cũng không dám nói chuyện với anh.  

             Bà Triệu không tiện đi lại nên ở lại đảo Ổ Đông.  

             Vừa đúng dịp Triệu Dữ có một chuyện làm ăn cần tới thủ đô bàn bạc, lúc trước anh đã từ chối, lần này đi tới đó có thể tiện thể làm luôn.  

             Đầu tháng bảy, Triệu Dữ dẫn em trai em gái và thuộc hạ tới thủ đô.  

             Triệu An An nắm chặt tay Triệu Bình, ánh mắt vừa rụt rè vừa tò mò.  

             Đây chính là quê hương của cô cả, thành phố lớn xe cô như mắc cửi, không có dòng sông và hồ nước rộng, không có cây phượng tiên và hoa đào, những hàng cây ven đường chỉnh tề ngay ngắn, mọi người bước đi đầy vội vã.  

             Triệu Bình dựng thẳng sống lưng. Nếu mấy năm trước anh ta tới chỗ này, có lẽ sẽ thấy bất an trong lòng nhưng mấy năm nay, bằng những thủ đoạn cứng rắn và ý chí kiên cường, anh cả đã đưa Ổ Đông phát triển vượt bậc, không ngoa khi nói rằng Ổ Đông đã trở thành địa phương đứng đầu ở khu vực miền nam.  

             Là em trai của một người anh có tiền có thế, Triệu Bình thích ứng rất tốt.  

             Mặc dù Triệu Dữ không có dự định định cư ở thủ đô nhưng hiện tại họ có thể thiếu gì chứ không thiếu tiền nên cả đoàn người cùng kéo vào ở trong một biệt thự vừa mua.  

             Khu biệt thự cách nhà chính của nhà họ Kỷ rất xa, anh không có ý định gặp mặt người nhà họ Kỷ.  

             Năm Đại Ninh xảy ra chuyện, nhà họ Kỷ điều tra ra Thân Đồ Bộ hại chết Đại Ninh nhưng nhà họ vẫn khó tránh khỏi có phần trách móc Triệu Dữ.  

             Bởi vậy bao lâu nay, Kỷ Thị và Triệu Dữ chưa từng hợp tác với nhau.  

             Năm đầu tiên, Triệu Dữ phát triển rất không thuận lợi, sau khi cha mất, anh tập trung vào công việc thì mọi thứ mới dần khá lên.  

             “Anh hai, bao giờ anh thi?”  

             “Ngày 12 tháng 7.” Triệu Bình nói, “An An, anh nghe nói sân chơi ở thủ đô rất khác chỗ chúng ta, em có muốn anh hai rảnh rỗi dẫn em đi xem thử không?”  

             Triệu An An bất giác nhìn về phía Triệu Dữ.  

             Triệu Dữ nói: “Bảo lão Bát đi theo.”  

             Triệu Bình gật đầu: “Anh yên tâm đi, em sẽ chăm nom An An thật tốt.”  

             Thập cười lắc đầu, cậu hai và cô út vẫn còn tính trẻ con, chỉ có cậu Triệu từ nhỏ tính cách đã trầm tĩnh, mấy năm nay càng trở nên có phong độ, là một người vẫn luôn không ngừng bị ép phải trưởng thành và liên tục chịu mất mát, ngay cả Thập cũng thấy thương tiếc.  

             Thập nhìn Trương Man Man đứng bên cạnh một cái, đôi khi ánh mắt cô ta nhìn Triệu Dữ có chút gì đó như sùng bái.  

             Thập thầm thở dài trong lòng, nếu cậu Triệu có thể quên đi quá khứ, chấp nhận những cô gái khác thì tốt biết bao. Hiện tại ngài ấy có không thiếu thứ gì nhưng lại hành hạ bản thân tới nông nỗi ấy.  

             Triệu Bình và Triệu An An trở về phòng của mình.  

             “Thư ký Trương, thư ký Vương, về chuẩn bị phương án hợp tác với Nhuy Mộng.”  

             Trương Man Man đã quen với trạng thái cuồng công việc và sự lạnh nhạt của Triệu Dữ, không dám vượt quá giới hạn khuyên anh đi nghỉ, cô đáp ngay: “Dạ rõ thưa cậu Triệu, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”  

             Trợ lý Vương đứng bên cạnh cũng mỉm cười gật đầu.  

             Thập đưa hai thư ký ra ngoài, thấy vẻ mặt Trương Man Man có vẻ hụt hẫng, cậu ta lén an ủi: “Cậu Triệu là vậy đó, em không biết mấy năm qua ngài ấy khổ sở như thế nào đâu.”  

             Trẻ tuổi, bắt đầu từ con số không, có rất nhiều người xem thường Triệu Dữ.  

             Hằng ngày anh thường tỏ ra rất già dặn chín chắn. Không biết ai là người đầu tiên gọi, ban đầu người ta gọi anh là chủ mỏ, sau đó thì mọi người dần quen gọi anh là cậu Triệu.  

             Tuổi tác lớn một chút dù sao nghe cũng có oai hơn một đứa trẻ ranh.  

             Trương Man Man cắn môi, không nhịn được hỏi ra: “Xin lỗi vì sự mạo muội của em nhưng vợ cậu Triệu thực sự đã…”  

             Đâu phải là vợ chứ? Chỉ là mong muốn đơn phương tự lừa dối bản thân mà thôi.  

             Thập không dám lắm miệng, cậu ta ấp úng nói: “Em à, anh hiểu tâm sự của em nhưng chúng ta không nên nhắc nhiều tới đề tài này đâu.”  

             “Xin lỗi, em mới đến đây một năm, có rất nhiều chuyện em không biết, xin lỗi vì đã làm anh Thập khó xử.” Dù biết là không hay nhưng Trương Man Man vẫn hiếu kỳ: “Anh từng gặp cô ấy chưa?”  

             Thập ngẩn người, bất chợt nhớ tới mùa đông năm đó, cậu ta và lão Bát mặt đen cùng đưa cô cả lên núi.  

             Da cô trắng như tuyết, môi đỏ như son, chỉ một cái đưa mắt nhìn quanh cũng khiến Thập nhớ lâu như vậy.  

             Cậu ta thở dài, gật đầu.  

             Trương Man Man không khỏi hiếu kì, rốt cuộc là một cô gái như thế nào có thể khiến người như cậu Triệu điên dại vì cô ấy nhiều năm như vậy?  

             *  

             Thiếu nữ nằm sấp trên giường không hề giữ chút hình tượng nào.  

             Tháng bảy đã đến, thời tiết ở Phượng Minh vừa khô vừa nóng, Thanh Đoàn buồn muốn chết. Trần Cảnh quay lại việc thi đấu quyền anh ngầm, mấy ngày nay Kỷ Điềm thường xuyên xum xoe quanh anh ta. Thấy Đại Ninh trông chẳng hề có ý chí chiến đấu chút nào, trong lòng Thanh Đoàn sốt ruột nhưng có hô hào cũng không ích gì với cô.  

             Đại Ninh bị Đoàn Tử giục nhiều đâm phiền, cô lấy một chiếc gương nhỏ ra ngắm mình trong gương.  

             “Sao tôi có cảm giác tôi không hề thay đổi gì so với trước đây vậy?”  

             Nếu là do chăm sóc tốt nên vẫn giữ được khuôn mặt non nớt như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi thì không có gì để nói, nhưng size ngực cũng không thấy tăng chút nào. Tại sao cô có cảm giác như từ lúc ký khế ước với Thanh Đoàn thì cô đã bị đình chỉ trưởng thành vậy nhỉ?  

             May là cô dậy thì sớm, nếu không thì đúng là sầu muốn khóc.  

             Thanh Đoàn hơi chột dạ, nó nhìn nhìn Đại Đại, bắt đầu giả chết.  

             Đại Ninh cười khẩy, đồ ngốc, còn tưởng là giấu được cô. Cô cũng giả bộ như không biết. Không bị Thanh Đoàn làm phiền, cô thoải mái nghỉ ngơi một lúc.  

             Buổi chiều thuộc hạ nói cho cô biết: “Cô cả, Lệ Hỗ đi thủ đô rồi, cậu ta gửi thứ này cho cô.”  

             Đại Ninh nhìn thùng sữa bò nghiên cứu chế tạo có một không hai, lập tức nhận ngay không hề đếm xỉa gì tới liêm sỉ.  

             Đồ thì cô nhận nhưng người thì cô không thèm.  

             Đến tối, cuối cùng Đại Ninh cũng chịu đi ra ngoài.  

             “Cốc Tử, đi nào, tôi dẫn cô đi xem trò vui!”  

             Khâu Cốc Nam đi theo cô tới nơi mới biết ý cô cả trò vui là gì.  

             Khâu Cốc Nam giật giật khóe môi, ngăn cô cả lại: “Chỗ thế này rất nguy hiểm, chúng ta chuyển chỗ khác chơi được không? Quán bar, KTV nhé?”  

             Đại Ninh dựa vào người cô ấy, cười nhẹ nhàng nói: “Cô đừng sợ, anh trai Trần Cảnh của tôi sừng sỏ ở chỗ này, có anh ấy ở đây thì không sao đâu.”  

             Khâu Cốc Nam không ngăn được cô, đành phải đưa thẻ cho nhân viên ở đây.  

eyJpdiI6IkkxUDFhSGEyam5YNUY3UjRjVU5iZHc9PSIsInZhbHVlIjoiUDhTajU2OUZtUWx4Z2crSWR3eGpsWGlqRGRrSVRKeHNmS1VoYXZ0c2Z2Z2tnS3NTK3NuSEsyXC90U3IxUlVRdzVPM21hdUZLZVM1bW1XbXdZMGRwZmhcL0NubVo5dWt6bGxPTjJIU0hQY2Q1RTJkcHdcL09sc0owY1hyYm5cL3c3TWZPM3ZSQzlieTlQckM2M3VuQitWQXc3d1NoYmJMT21GYXdwVWpRd3EwXC9NbjFlRjJXczVlVW1lV0x0TWdXY25xV2FIcHNDVkVYbFp4NWVubVpuNEtlb0J2MTFUTkVXM0Vra0FHYURCNzBBekRLSGVTcVZYdFwvWEdRSXBPeVZuTWhjZldZVElmSTJpczNFZDhKMk1BS3hwNTZhYXc5T2dSVVpkckVLTUlWRENGNEtqTUZKUHE5YStYMmIxUmpCUVFMV0dPXC8zSktIekY5M3R5cVJWMGhMOEs1aVVPS0RiRlhyRnlocUNPbzNDQ2N2b0JYUVlBSGdpTk1zVnhBXC9NdWtEazJZZE1vMEpUdlNXeVBEQUs1TG9jTlwvMHhrb1hJcDRZMjVlc2xYSWlIT29NSnVtWHd2WDlZY3l2RUVra0pNbThxVzJFUHlENFlNY3NKbDFCKzJMTW1VaGc9PSIsIm1hYyI6IjNlNmEwZjgwMDYwODNmNzE4NmI1NTM5OTI4NTYwYTA4ZTRjNjRlN2E0MzZmYTU5ZjA3NzM4Yzk5ZmY5Y2VmNDQifQ==
eyJpdiI6Inh4ejRZdm5iYXkwTW0zQ1V2aWZ4S3c9PSIsInZhbHVlIjoiSDduQVwvbnBxZ0U1R2k2RHZ6ZnZ0d2Z1K3BhUzVXUzFvcWtCNktueTk2MTZiS3hTbUVJY1lPdHJQNDhiN25uZkI0MFdCajVxWnBteVwvR2hmRmdVTlBaTkRNMFhpRTY0XC9VZlhQaXNaZnJONnJnZzU0NmtsY3lnTWRlc0wzcThkdlFncUZEcTVDU1Z5T0lUdk9BYm1aNlJ4TnNHbFQ2Z2M2YmI1ZkxoQllReTBqNW1mMWpYM3duNHoxYlBqUG5iRFhVVVdGeVZpdHJDQVpLSm12bFUwM0hGaktMNHZIZWRNcytOWWZhWUFkM3hOMTNaMjFKTThidVwvREFxZ1pLMG1jS3lIWTJpejljMUZhc3B0OHBtOUY4YndGUyt3aHVJa21zNXBSNThHdFpnUnhHZEp4ZWRFcHQwUlp2RytWTWpTbmZWeTNQVEJJNnBDXC9nbmluRVV1QXpCWFBLRUlJYW4wRDRaa1wvK082YnRMbTBFUnZpOEVjcDlFNm5HV08zOXZsdVppUFd5SjNWb2VWbXBhZXJKeTJqSmd0VkxcL3pVd1Z6Mk9wdEtjcjdydnorbHUyVjVnaE5ST2w2MjV1SUlMNmJCMXpqNnJBWldLRkdLd1wvQzlKWUpwWmFJR2RYQU5WWkZkUXVFenNFRHlQQnVBSlBCTXliQ3VhZXJvMXVQWE5DZWdIU3BvV1NTRmRJVStIclJyekdBTHlZSWEzbEFxNEVUQ0h1bis3Zkx0RlZxamxzN0VqVjBrYWd3OXIrTG5vYURFVytzQUQyalwvc2QzYlhUTkJvd0dtVCszbWMyY3NEK1hReDlBQW9iZkMrMkMzcmJXKzVwbWxqZ1I3MjlhYjczTEhUZyIsIm1hYyI6ImE1MGI4ZjY3YjMyMjVjMTZhYjhjYTllZmEwZjQwYjRkZmZlMDg1MmMxYmM1ODA5MDg1NGQ2NGQwYzUxNTVhMmEifQ==

             Mặc dù Khâu Cốc Nam luôn theo sát bên cạnh cô cả nhưng cô ấy không đoán ra được rốt cuộc cô cả nghĩ gì về Trần Cảnh, nếu nói là cô cả để ý người ta thì tại sao lúc Trần Cảnh bị thương, cô lại vô tư bỏ đi chơi một mình, còn nếu nói là chỉ chơi đùa với anh, vậy thì hiện tại cũng sắp phải đi rồi, vậy mà có vẻ như cô vẫn còn có tính toán khác.

Ads
';
Advertisement