Vừa đi vào, tiếng gào thét đã sôi trào ở bên trong.
“Giết chết hắn đi! Linh, lên đi.”
“Đạp đầu của hắn, móc mắt hắn ra đi!”
“Đánh đi, đánh cho ông!”
Da mặt Khâu Cốc Nam giần giật, cô ấy là phụ nữ từ nông thôn tới, thời gian qua bị cô cả bắt phải đi học, cũng đã học được khá nhiều thứ, thế nhưng hoàn cảnh máu me như thế này thì Khâu Cốc Nam chưa thích nghi ngay được.
Trái lại, Đại Ninh ngồi bên cạnh cô ấy thì lại mỉm cười trông đầy phấn chấn.
“Ôi chao.”
Khâu Cốc Nam cố gắng lấy can đảm nhìn xem cô cả đang nhìn gì thì thấy trên võ đài có hai người đàn ông.
Một người có nước da đen, vóc dáng cao to như một ngọn núi, bắp thịt cuồn cuộn, đầu bị vỡ một chỗ, mồ hôi vã ra như mưa.
Người đàn ông còn lại thì Khâu Cốc Nam nhận ra.
Là Trần Cảnh.
So với gã to con, vóc người Trần Cảnh cao gầy, nước da lúa mạch trông không ấn tượng bằng. Tuy anh gầy hơn đối thủ khá nhiều nhưng anh lại rất khỏe.
Trần Cảnh để trần nửa người trên, cơ bụng dưới bị quần che mất, Khâu Cốc Nam nhìn vết sẹo trên lưng anh, không hiểu sao cảm thấy hơi lo lắng thay cho anh.
Chuyện mới chưa được bao lâu, vết sẹo bị a xít sun phua rít ăn mòn vừa lành, vết dao đâm còn chưa khỏi hẳn, vậy mà anh đã tới chỗ thế này rồi.
Đại Ninh kéo Khâu Cốc Nam đi tìm một chỗ ngồi xuống, ngay cả cô cũng không thể không thừa nhận tố chất thân thể của Trần Cảnh quả thực là mạnh mẽ.
Đúng là người có vận khí lớn, một con người của những kỳ tích khiến người ta ghen tị. Bởi anh như vậy nên anh mới có thể sống sót giữa bầy sói. Trong thế giới của quyển truyện này, không một ai nghi ngờ chuyện này không khoa học.
Nếu là người khác thì hết nửa năm chưa chắc đã lành được.
Ghế ngồi có màn hình thông minh có thể đặt cược bất kỳ lúc nào. Tiếng gào thét bên tai hết sức cuồng nhiệt, Đại Ninh chớp mắt một cái, đặt ba tỷ cược Trần Cảnh thắng.
Đại Ninh nhìn người đàn ông trên võ đài một cái, vết thương của Trần Cảnh vẫn chưa khỏi hẳn, gã to con cũng nhận ra điều ấy nên cố ý đánh vào chỗ vết thương của anh.
Chuyện này làm rất đông người la lên.
“Bỏ mẹ nó, đá Linh xuống đi!”
“Ông đây cược Răng Độc thắng, Linh đang bị thương, mau cho nó biết mùi đi!”
Khâu Cốc Nam lo lắng sợ Trần Cảnh bị “Răng Độc” to con đá xuống thật.
Thế nhưng chẳng mấy chốc Khâu Cốc Nam đã nhận ra bản lĩnh của Trần Cảnh rất tốt.
Động tác của anh rất nhanh, ra tay rất tàn nhẫn, độc ác không thua gì Răng Độc.
Vì Trần Cảnh bị thương nên đã đẩy trận đấu này lên tới cao trào.
Cuối cùng gã to con bị Trần Cảnh thụi một quyền vào ngực bụng, Khâu Cốc Nam sợ quá không dám xem tiếp.
Trần Cảnh thắng rồi!
Đại Ninh xem tỉ lệ đặt cược, sau một thời gian ngắn, 3 tỷ cô bỏ vào đã biến thành 9.66 tỷ. Tỷ lệ đặt cược tốt thật, chẳng trách lại có nhiều tên điên ở đấu trường ngầm như vậy.
Ánh mắt Trần Cảnh vẫn còn đỏ máu hung hăng sau khi đánh nhau.
Người bên dưới võ đài nhốn nháo, anh không biết Đại Ninh cũng tới, anh nhận khăn mặt được đưa cho, bước xuống võ đài.
Một cô gái trẻ tới đón, lo lắng kiểm tra lưng anh ta.
“Trần Cảnh, miệng vết thương của anh bị nứt ra rồi.”
Thanh Đoàn vội nói: “Đại Ninh, là Kỷ Điềm!”
Quả nhiên cô gái đó là Kỷ Điềm, Kỷ Điềm chỉ là một đứa con gái riêng mới trở về nhà họ Kỷ, phải tốn khá nhiều công sức mới vào được đấu trường ngầm.
Đại Ninh ung dung đi tới, Khâu Cốc Nam đi theo sau lưng cô.
Tới gần, cô nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của họ.
Kỷ Điềm tha thiết nói: “Nếu anh cần trợ giúp thì có thể tìm em, chúng ta là bạn bè mà phải không? Vết thương của anh cứ liên tục bị vỡ ra như thế này không ổn đâu.”
Trần Cảnh nói: “Không cần.”
Anh đã mặc quần áo tử tế, cúi đầu lau mồ hôi trên người.
Kỷ Điềm biết anh đang rất cần tiền, mẹ nuôi của Trần Cảnh sắp phải làm phẫu thuật, số tiền anh tích cóp được trước đây đã chi ra mua nhà hết, Kỷ Đại Ninh là một chiếc hang không đáy, tiêu tiền không hề rụt rè chút nào, Trần Cảnh chiều cô nên tiền tiết kiệm không còn là bao.
Kỷ Điềm bị người đàn ông trước mặt từ chối nhiều lần, trong lòng đã thấy hơi bực bội.
May là tố chất tâm lý của cô ta vững vàng, cô ta cắn môi: “Em, em không giống chị gái em, em thật lòng với anh đó, Trần Cảnh, em sắp phải đi rồi, chẳng lẽ anh không thể cho em một cơ hội hay sao?”
Trần Cảnh chưa trả lời, có người bật cười khúc khích.
Nghe thấy tiếng cười, Kỷ Điềm biến sắc, cô ta căm hận nhìn về phía Kỷ Đại Ninh đang bước tới gần!
Đại Ninh tỏ ra hết sức ngây thơ: “Cảm động quá, anh trai à, cô ta thật lòng như vậy, anh cũng thử cân nhắc nhận lời cô ta xem sao.”
Vốn Trần Cảnh không có phản ứng gì, nghe vậy anh lạnh lùng nhìn Đại Ninh một cái.
Khâu Cốc Nam cảm thấy ánh mắt anh hết sức giá lạnh, cô ấy cảm thấy đau đầu vì cô cả làm bừa nhưng trong lòng cũng thấy hơi gai mắt cô hai nhà họ Kỷ. Châm ngòi ly gián ở sau lưng còn tự khen mình thanh cao như vậy.
Trần Cảnh không buồn nhìn các cô, anh cầm đồ đi thẳng ra ngoài.
Kỷ Điềm trừng Đại Ninh một cái, giữa hai người đã không còn nể nang gì nhau từ lâu, không có gì cần phải chung sống hòa bình. Đại Ninh tựa lên cây cột cười trên nỗi đau của người khác dường như đang chế giễu cô ta.
Thấy Đại Ninh không định đuổi theo, Kỷ Điềm đuổi tới chỗ Trần Cảnh.
Trần Cảnh đi xe mô tô tới. Trời mùa hè khô nóng, khóe mắt Kỷ Điềm đỏ hoe, tranh thủ trước khi Trần Cảnh lên xe, cô ta ngăn anh lại: “Anh cũng thấy rồi đó, cô ấy đâu có để ý gì đến anh. Rốt cuộc thì em có gì không bằng cô ấy chứ? Tình cảm của em là thật, em không hề lừa dối anh, Trần Cảnh, em thậm chí có thể ở lại đây vì anh!”
Người qua đường đứng hóng chuyện, một cô gái xinh xắn đáng yêu rưng rưng những giọt lệ chứa đầy tình yêu và sự dũng cảm.
Trần Cảnh đút tay trong túi, im lặng nhìn cô ta.
Anh không biết nếu là người khác đứng ở đây thì người ta có rung động trước những lời của Kỷ Điềm không nhưng với anh, rất kỳ lạ, anh không hề thấy rung động chút nào.
Anh thậm chí còn nghĩ lúc ở tiệm giải khát, Đại Ninh ấm ức nói cô hai này đã cướp của cô ấy tình yêu và sự quan tâm của người nhà.
Trần Cảnh thoáng cảm thấy tức giận vì lời chế giễu Đại Ninh bảo anh thử cân nhắc xem sao. Thậm chí trong đầu anh từng nghĩ đến chuyện hay là nhận lời Kỷ Điềm đi cho xong.
Nếu… nếu như Đại Ninh có chút thực tình nào, liệu có phải cô sẽ không tiếp tục thờ ơ nữa không?
Nhưng suy nghĩ trả đũa này chỉ mới nảy ra trong đầu đã bị anh gạt bỏ.
Anh không phải trẻ trâu mười bảy mười tám tuổi, anh là đàn ông trưởng thành, ý tưởng đó thật hoang đường.
Anh lắc đầu tỏ ý từ chối rồi trèo lên xe, cho xe chạy đi.
Kỷ Điềm không ngờ ngay cả làm thế này cũng không được. Cô ta lau sạch nước mắt ở khóe mi, căm hận nhìn theo hướng Trần Cảnh đi khuất. Cô ta thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc Kỷ Đại Ninh có gì tốt! Cô ta rũ bỏ sự rụt rè, cũng học theo sự bạo dạn của Kỷ Đại Ninh thẳng thắn bất chấp mọi giá, Trần Cảnh vẫn không hề nể mặt.
Ở bên trong, Thanh Đoàn rất nôn nóng: “Đại Ninh, chúng ta mau đuổi theo ra ngoài đi, vừa rồi cô chọc giận Trần Cảnh làm gì?”
Đại Ninh thong thả đi ngang qua Kỷ Điềm, không nhìn cô ta lấy một cái.
“Đoàn ngốc.”
Người nào để tâm thì mới cảm thấy tức giận.
Người yêu cô tận xương tủy thì cho dù bảo anh ta cút đi, anh ta cũng sẽ vẫn quay về bên cô.
Khâu Cốc Nam: “Cô cả, chúng ta đi đâu đây?”
“Lại đi thăm anh trai đi. Chào tạm biệt anh ta.” Đại Ninh cười tủm tỉm nói, “Dù sao tôi cũng cần phải về nhà rồi.”
*
Trần Cảnh mới mở cửa đã phát hiện có vấn đề.
Một cặp nam nữ ngồi trên sô pha nhìn anh, ánh mắt Trần Liên Tinh đầy hoảng hốt, cô ta vừa mặc quần áo vừa cuống quýt nói: “Anh à.”
Người đàn ông ngang ngược đánh trần lồng ngực nhìn Trần Cảnh chẳng thèm coi anh ra gì, vỗ mặt Trần Liên Tinh: “Anh trai em à?”
Trần Liên Tinh cực kỳ hối hận, đáng lẽ không nên đồng ý dẫn cậu ấm này về nhà chơi cho kích thích. Cô ta quên để ý thời gian, không ngờ đã tới giờ Trần Cảnh về.
Cô ta rất sợ Trần Cảnh sẽ động thủ với “bạn trai” cô ta giống như hồi còn nhỏ.
Thế nhưng Trần Cảnh chỉ nhíu mày, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Trần Liên Tinh không nói nên lời, trong lòng bỗng thấy chua xót. Tên con nhà giàu kia kéo cô lại, lại nghiêng người áp tới, cô ta không mấy hào hứng, cười có phần gượng gạo.
Trần Cảnh ra khỏi nhà thì bắt gặp thiếu nữ đứng dưới đèn đường. Sắc mặt anh nặng nề, định xoay người đổi sang hướng khác.
“Trần Cảnh, dừng lại!”
Trần Cảnh dừng lại, không quay đầu nhưng cũng không đi tiếp. Đại Ninh cảm thấy hài lòng.
“Này, anh không nhận lời cô nàng ngây thơ thánh thiện giả tạo kia à?”
Còn đi nói người khác ngây thơ thánh thiện giả tạo. Anh cúi đầu nhìn vào mắt cô, không muốn nói dù chỉ một chữ.
“Ngoài này nóng quá, còn có muỗi nữa, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.”
Trần Cảnh giữ chặt tay cô lại: “Ở đây đi.”
Đại Ninh nhìn anh với vẻ khó hiểu, Trần Cảnh mím môi: “Em, em muốn nói, nói gì?”
“Mai em phải về thủ đô rồi. Anh trai à, em thật không nỡ bỏ anh lại.”
Vẻ mặt Trần Cảnh dửng dưng, ánh mắt như muốn nói hai chữ “lừa đảo”.
Đại Ninh thấy anh không tin, cô bĩu môi, không buồn nói mấy lời âu yếm: “Anh còn nhớ đã nhận lời em chuyện gì không?”
Đại Ninh nhét chiếc điện thoại có chứa file audio vào tay anh ta.
“Anh đồng ý rồi mà.” Đại Ninh nắm chặt tay anh dụ dỗ, “Anh trai, anh giúp em một chút đi, em cũng sẽ bảo vệ anh, không để anh xảy ra chuyện. Anh báo thù cho em, em cưới anh nhé, được không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất